Khâu xong vết mổ, tôi hỏi: “Có cần khám nghiệm phần lưng không?”
Vừa dứt lời, bác sĩ Quản đã lập tức phản đối: “Tôi thấy không cần thiết. Trời sắp tối rồi, ở đây ánh sáng không đủ, quan trọng hơn nữa là trong vụ án này, pháp y chúng ta không phát huy được bao nhiêu vai trò đâu. Nguyên nhân tử vong rất đơn giản, thời gian tử vong lại không cần thiết phải suy đoán, hung khí gây án chúng ta cũng đã làm rõ rồi. Quan hệ mâu thuẫn trong vụ án lại quá rõ ràng, chẳng lẽ còn sợ không phá được án? Hơn nữa, trong vụ án này lại không thể có chuyện hung thủ cưỡi lên lưng nạn nhân, vậy thì khám nghiệm sau lưng để làm gì nữa?”
Tôi gật đầu, căn bệnh cột sống cổ có vẻ lại tái phát khiến tôi bỗng thấy hoa mắt chóng mặt, bèn nói: “Chú Quản nói cũng phải, nhiệm vụ cơ bản đã hoàn thành, kết thúc thôi.”
Về tới nhà nghỉ, chúng tôi tổng kết hiệu quả công việc sau một ngày khám nghiệm hiện trường và khám nghiệm tử thi. 9 giờ tối, chúng tôi tới phòng làm việc của tổ chuyên án trước khi cuộc họp chuyên án bắt đầu.
“Nạn nhân Tôn Tiên Phát bị tấn công bất ngờ vào đầu bằng vật tày, gây tổn thương não nghiêm trọng, dẫn tới tử vong.” Tuy vẫn chưa đạt tới trình độ “kinh nghiệm đầy mình”, nhưng tôi đã phải nỗ lực rất nhiều mới bước lên được vị trí như hiện tại nên ngữ khí đã có được vẻ tự tin giống như sư phụ. “Khi khám nghiệm hiện trường, nhận thấy nhà nạn nhân không có dấu vết bị lục lọi, có thể loại trừ khả năng gϊếŧ người cướp của. Theo phân tích của chúng tôi, khả năng gϊếŧ người trả thù là rất lớn. Nạn nhân lại không phải ở trong trạng thái chuẩn bị đi ngủ, có lẽ là vừa về đến nhà lại trở ra ngoài rồi bị tấn công. Hung khí gây án của hung thủ có lẽ là vật tày, chất liệu kim loại, bề mặt thô ráp. Bộ phận kỹ thuật chúng tôi hiện tại chỉ có thể cung cấp từng đấy thông tin hỗ trợ, mối quan hệ mâu thuẫn trong vụ án này rất rõ ràng, có lẽ không khó để điều tra ra manh mối.”
Tổ trưởng tổ chuyên án gật đầu, đưa mắt ra hiệu với điều tra viên phụ trách, tỏ ý bảo anh ta hãy báo cáo tình hình điều tra.
“Tôn Tiên Phát tham gia lễ tang của người tình Lưu Cụ Diệp, trong đám tang đã nảy sinh cãi vã với một người dân trong lành tên là Trần Trương Lâm, đây chính là mâu thuẫn đáng chú ý nhất tính đến thời điểm này.” Điều tra viên phụ trách nói, “Lưu Cụ Diệp năm nay 24 tuổi, buổi tối ngày hôm kia đã bị xe ô tô đâm chết tại chỗ trong lúc sang đường. Quan hệ tình cảm của nạn nhân khi còn sống rất phức tạp. Theo điều tra, cô ta có quan hệ mờ ám với không dưới mười bảy người, tầm tuổi từ 18 tới 60.”
Toàn bộ tổ chuyên án đều lắc đầu ngán ngẩm.
Điều tra viên phụ trách nói tiếp: “Hiện tại chúng tôi đang tiến hành rà soát các mối quan hệ của Lưu Cụ Diệp để chuẩn bị cho bước điều tra tiếp theo. Ngoài ra, chúng tôi cũng phái một tổ công tác tới điều tra các mối quan hệ mâu thuẫn của Tôn Tiên Phát.”
“Tốt!” Tổ trưởng tổ chuyên án nói. “Ngoài những người tối nay có nhiệm vụ, còn lại đều về nghỉ ngơi cả đi, tôi tin rằng vụ án này không khó phá.”
“Chờ chút!” Tôi đã cắt ngang. “Theo phân tích của tôi, có lẽ hung thủ đã bám theo nạn nhân về nhà, thời gian nạn nhân về đến nhà cũng chưa phải là quá muộn. Bởi vậy, tôi cảm thấy, có lẽ nên cử người đi dò hỏi dân làng xung quanh xem có ai nhìn thấy nạn nhân bị kẻ nào đó bám theo vào tối hôm ấy hay không. Nếu biết được đặc điểm ngoại hình của hung thủ sẽ có thể thu hẹp phạm vi điều tra, sàng lọc nghi phạm cũng dễ dàng hơn.”
“Bác sĩ Tần nói rất có lý.” Tổ trưởng tổ chuyên án nói. “Thế thì người của đồn cảnh sát địa phương tối nay không được phép nghỉ, cần bủa ra xung quanh địa điểm gây án, xem buổi tối có ai qua lại quanh đó thì dò hỏi xem tối qua họ có đi qua đây vào thời gian tương tự hay không, có nhìn thấy người bị hại và kẻ bám theo không?”
Cuộc họp chuyên án kết thúc, tôi dương dương đắc ý trở về khách sạn, nói với Đại Bảo đang nằm trên giường bên cạnh: “Trong vụ án này, có lẽ pháp y không phát huy được vai trò chủ chốt đâu, em đoán rằng rất có thể vụ án sẽ được phá nhờ vào việc dò hỏi người đi đường, anh có tin không?”
Đại Bảo khe khẽ gật đầu, nói: “Em phân tích rất có lý, bám đuôi theo sau, chờ thời cơ gϊếŧ người. Mong là sẽ sớm phá được vụ án.”
*
Buổi sáng hôm sau, chúng tôi quay trở về tỉnh.
“Thế nào, vụ án đã chắc chắn chưa?” Thấy tôi vừa đi công tác được một ngày đã về ngay, sư phụ hỏi.
“Không thành vấn đề, quan hệ mâu thuẫn bên trong vụ án rất rõ ràng, chắc là sẽ phá án nhanh thôi.” Tôi vỗ ngực nói.
Sư phụ gật đầu, không hỏi gì thêm, chỉ nói: “Các bác sĩ pháp y mới tuyển dụng của các địa phương trong toàn tỉnh năm ngoái đã hoàn thành đợt huấn luyện mới. Tuy nhiên, phần lớn các pháp y mới tuyển dụng lần này lại không phải tốt nghiệp ngành y học lâm sàng, cần phải theo học một khóa huấn luyện pháp y chuyên ngành mới được. Tôi thấy số người khá nhiều, những bốn năm chục, chia ra huấn luyện tương đối khó khăn. Tỉnh ta có trường cao đẳng chuyên ngành pháp y khá thâm niên là trường y Hoản Nam, không thể lãng phí tài nguyên được. Bởi vậy, sở Công an tỉnh quyết định gộp chung lại huấn luyện. Cậu tốt nghiệp trường này, bởi vậy giao cho cậu xử lý các công việc cụ thể ở đó là thích hợp nhất. Trong vòng nửa tháng, phải hoàn thành công tác chuẩn bị, lại thêm nửa tháng để cho học viên bàn giao công việc, đầu tháng Sáu bắt đầu công tác huấn luyện.”
Công việc ở sở Công an tỉnh là như vậy đấy. Hàng ngày, ngoài công tác giám định thương tật, điều tra phá án, khám nghiệm hiện trường, còn phải phụ trách một khối lượng công việc hành chính vô cùng nặng nhọc. Công việc hành chính nhìn thì khô khan nhạt nhẽo, nhưng nghĩ lại, cũng thấy chúng có thể nâng cao trình độ xử lý vụ án của pháp y toàn tỉnh nên tôi cũng thấy yên tâm, cũng có động lực để làm việc.
Thời gian nửa tháng, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng bận rộn bù đầu bù óc, cảm giác thời gian lao như tên bắn. Trong vòng nửa tháng, tôi túi bụi làm báo cáo, gửi thông báo, đối chiếu danh sách, liên hệ trường học, lên dự toán, sắp xếp lịch học, soạn giáo trình, bận rộn luôn tay luôn chân nên đã hoàn toàn quên bẵng mất vụ án Tôn Tiên Phát ở huyện Thạch Bồi.
Công tác chuẩn bị vượt quá thời gian dự định, tôi phải mất đúng hai mươi mốt ngày mới xong xuôi mọi việc. Sau khi nhấp chuột vào nút “gửi”, chính thức chuyển thông báo đi, tôi đổ người xuống lưng ghế tựa, ngửa cổ thở hắt ra một tiếng.
“Cuối cùng thì cũng đã xong!”
“Bí Đao, nhìn cậu ngày nào cũng bận rộn tới đầu bù tóc rối thế kia, không sợ Linh Đan bỏ à?” Lâm Đào vừa hay đi qua trước cửa phòng tôi liền chõ vào trêu chọc.
“Quên đi nhé!” Tôi nói. “Ai giống như cậu, bị bồ đá hết lần này đến lần khác.”
“Đừng đùa!” Lâm Đào vênh mặt nói. “Là tớ đá hết cô này đến cô khác nhé!”
Tôi đưa hai tay xoa mạnh lên mặt, nói: “Được rồi, được rồi, cậu đẹp trai, cậu quyến rũ, cậu gái theo hàng đàn, thế được chưa? Tớ phải nghỉ ngơi một chút, mệt mỏi quá rồi!” Nói xong, tôi rút bao thuốc ra, ném cho Lâm Đào một điếu.
“Nghỉ ngơi cái gì?” Lâm Đào nói. “Vụ án ở Thạch Bồi bế tắc rồi!”
Tôi giật nảy mình, bật ngồi thẳng dậy, hỏi dồn: “Bế tắc? Sao lại thế được? Quan hệ mâu thuẫn rõ ràng thế cơ mà?”
“Quan hệ mâu thuẫn rất rõ ràng.” Lâm Đào nói. “Nhưng toàn bộ hơn chục người có liên quan đều đã bị loại trừ, đều có chứng cứ ngoại phạm. Cũng không thể tìm ra mối quan hệ nào khác, nên tổ chuyên án hiện tại không biết phải làm sao, dùng cả máy phát hiện nói dối mà cũng không có kết quả.”
“Hay là năng lực phá án kém quá,” tôi nói, “nên mới phức tạp hóa vụ án đơn giản thế này?”
“Không biết, tổng đội phó Trần nói rằng đợi vài ngày nữa anh ấy rảnh rỗi sẽ dẫn chúng ta tới điều tra lại. Thôi, không buông chuyện với cậu nữa đâu, còn cả đống việc kia kìa, tớ đi đây!” Lâm Đào quay người bước ra khỏi phòng.
“Xem ra sư phụ thật không yên tâm với chúng ta.” Tôi nói với Đại Bảo đang đứng ngây ra ở bên cạnh. “Nhưng thế cũng tốt, vụ án không phá được, còn gì là thể diện nữa. Em tin rằng sư phụ sẽ phát hiện ra được nhiều manh mối và chứng cứ hơn.”
*
“Có chuyện gì mà mấy ngày nay trông anh lúc nào củng ủ rũ vậy?” Linh Đan bưng bát lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi vụ án Tôn Tiên Phát, hoặc là do lo lắng bản thân đã phạm sai lầm trong quá trình điều tra, từ sau khi biết tin vụ án vẫn chưa được phá, suốt mấy ngày trời tôi đầu óc hoang mang, tinh thần sa sút, trông ủ rũ mệt mỏi thấy rõ.
“Ồ, không sao đâu.” Tôi cố gắng che giấu tâm trạng bất an, chuyển sang chuyện khác. “Cho anh ăn cơm nhà được không? Mấy hôm nay ngày nào cũng đến cái quán gà này húp canh gà, ăn thịt gà, có chịu nổi không?”
“Cái gì mà quán gà?” Linh Đan bưng miệng cười. “Anh nói khó nghe chết đi được. Uống canh gà bổ não đấy, chẳng phải hôm nào cũng thấy anh kêu ca dạo này trí nhớ giảm sút hay sao? Anh xem, đây là lòng gà, bên trong có tim gà, ăn tim gà cũng cải thiện trí nhớ đấy.”
“Mang tiếng là học y cơ đấy.” Tôi lắc đầu, tiếp tục lùa cơm vào miệng, lẩm bẩm. “Là bác sĩ rồi mà còn mê tín cổ hủ, có căn cứ khoa học gì không?”
Linh Đan thôi cười, nói: “Chắc chắn là anh có tâm sự gì rồi, đùa anh mà anh cũng không cười. Nói đi, hay là có gian tình với ai rồi? Có phải đã gây ra chuyện gì có lỗi với em không đấy?”
“Trời ơi, thưa bà nội!” Tôi kêu ầm lên. “Còn thời gian nào nữa mà gian với chả tình, là công việc, chỉ là công việc thôi!”
“Công việc thì cũng phải nói với em chứ, cứ giữ ở trong lòng anh có thấy vui không?”
Tôi thấy Linh Đan có vẻ kém vui bèn nói: “Không có gì đâu, vẫn là vụ án ở Thạch Bồi lần trước, tới tận hôm nay vẫn chưa phá được. Ngày mai sư phụ muốn tới đó phúc tra nên anh hơi lo lắng, sợ mình có sơ suất gì.”
Nghe tôi giải thích, Linh Đan lại không nhẹ lòng như tôi tưởng tượng mà đôi mắt bỗng trở nên xa xăm. Im lặng một lát, nàng bỗng ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt to tròn bắt sáng long lanh: “Em sẽ nói cho anh biết một điều bí mật!”
Linh Đan thích nói “bí mật” với tôi nhưng tôi chẳng hề hào hứng với những bí mật của nàng. Tôi “ừ” một tiếng lấy lệ, vẫn cắm cúi vào cơm, thầm nghĩ, lại là chuyện ai bồ bịch với ai, ai giấu chồng mua một chiếc túi Louis Vuitton chứ gì.
“Thật ra, em có một cô em gái họ, nếu còn sống, có lẽ cũng 25 tuổi rồi.” Linh Đan đặt bát đũa xuống, chậm rãi nói.
Tôi lập tức dừng ngay động tác thuồng luồng cuốn cơm lại, “bí mật” nghe cũng hơi ly kỳ đấy.
“Em ấy là con gái cả của chú ruột em, tên là Lâm Tiếu Tiếu.” Linh Đan nói tiếp. “Đáng tiếc là em ấy đã bị sát hại bảy năm về trước.”