(đã beta)
Tạ Đường đã nhanh chóng vào học, bởi vì tính cách trước kia, cô vẫn luôn luôn im lặng trầm lắng. Có mấy bạn học đã nhận ra hôm nay Tạ Đường có chút không giống mọi ngày, nhưng cụ thể ở đâu lại không nói nên lời.
Khí chất hình như đã nhàn nhạt biến hóa, khiến người khác không thể không nhìn nhiều thêm vài lần.
Chẳng qua, bọn họ không thân.
Tiết cuối cùng là tiết lý thuyết, yêu cầu một nhóm hai người phối hợp làm trắc nghiệm, làm 1000 câu nửa tiếng sau sẽ thu bài. Có thể tham khảo trong sách, cũng có thể thảo luận với nhau, chủ yếu thúc đẩy học sinh làm việc nhóm trao đổi kiến thức với nhau.
Giáo viên xuống dưới dạo qua một vòng, nhíu mày nhìn Tạ Đường: "Tạ Đường, sao em lại không ghép cặp với ai?"
Bạn học đều ngưng mắt nhìn qua, mang theo tìm tòi đánh giá.
Tạ Đường không nói gì. Đời trước cô vào sau, không theo kịp tiến độ học, tất nhiên không có ai muốn tạo nhóm cùng. Mà đợi sau này dần dần đuổi kịp chương trình học rồi, các bạn trong lớp đã giữ nguyên ấn tượng xấu về cô. Vì vậy mỗi lần giáo viên yêu cầu làm việc nhóm, tình cảnh của cô rất xấu hổ.
Giáo sư tùy tiện gọi một người: "Từ Thiến, em làm chung với Tạ Đường đi."
Từ Thiến thập phần không vui: "Thầy, nó sẽ kéo chân em."
Cả lớp cười ầm lên.
Tạ Đường đạm bạc nói: "Nếu tôi nhớ không bài kiểm tra lý thuyết lần trước, Từ Thiến – 79 điểm. Tôi – 85 điểm, 85 sẽ kéo chân 79 sao?"
“……………..”
Giáo viên và bạn học đều sợ đến ngây người, phòng học an tĩnh trong chớp mắt, nhưng ngay sau đó thì còn ồn ào hơn lúc nãy. Mấy nam sinh ngồi sau không nhịn được mà che mặt cười thầm: "Đờ mờ!"
Đờ mờ, đây là Tạ Đường vẫn luôn kiệm lời đấy sao? Sao đột nhiên lại có cá tính vậy? Từ Thiến là con cọp cái ở trong lớp, cô cũng dám đáp trả?!
Tạ Đường như từ trên nhìn xuống, tia nắng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào váy trắng của thiếu nữ, trông như được phủ thêm một tầng ánh sáng vàng. Cô nhìn về phía Từ Thiếu, con người màu trà trong suốt như lưu li, trong sáng, rõ ràng lại lãnh đạm, không hề thoái nhượng.
Nhìn tiếp, làn da cô gái trắng như tuyết, đáp trả lại tinh tế, làm người ta phải lóa mắt, trong lòng nhảy dựng.
Có bạn học sửng sốt một chút, tuy trước kia Tạ Đường cũng đẹp, nhưng nhìn chung lại không có tinh thần, linh khí gì. Nhưng hiện tại, sao khí chất lại thay đổi lớn như vậy? Đẹp đến kinh diễm, khiến cho… người khác không thể dời mắt.
Từ Thiến tức muốn hộc máu, xoay đầu trừng mắt nhìn Tạ Đường: "Có bản lĩnh thì so xem lần này ai điểm cao hơn, người thua phải đi ăn phân! Chẳng qua mày cũng chỉ được có 85 điểm, tốt đẹp gì hơn ai chứ, định ném chị gái mày đi đâu rồi?"
Sắc mặt Tạ Đường không đổi.
Giáo viên quá Từ Thiến im: "Ngồi xuống, cả lớp bắt đầu làm trắc nghiệm! Tạ Đường, tạm thời lần này em làm một mình đi."
Từ Thiến vẫn nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn Tạ Đường vài lần mới mở bài thi của mình lên. Cô ta đương nhiên cùng một nhóm với chị em chơi chung với mình, mà Tạ Đường, cười lạnh liếc nhìn đối thủ một cái, một mình một nhóm, thật đáng thương.
Quy định 30 phút nữa sẽ thu bài, sao nó có thể đạt điểm cao hơn một nhóm hai người của mình chứ.
Ba ngày sau trả bài, Tạ Đường đi ăn phân đi!
Tạ Đường mở bài thi ra, viết tên mình lên phía trên góc bên trái, chữ viết xinh đẹp, mềm mại.
Cô nhìn lướt qua bài thi, đề bài cũng không khó, chỉ là lý thuyết cơ bản, chủ yếu khảo sát kiến thức cũ và độ thuần thục.
Tuy đời trước cô không theo kịp, nhưng đó là do mới chuyển trường, không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn mà tiếp thu được ngay, không thể cùng bạn học từ nhỏ đã học tập và ngâm nga, làm sản phẩm tốt luôn được. Rồi sau đó, mặc dù mình xuất phát chậm hơn họ 10 năm, nhưng thành tích tốt nghiệp đã sớm vượt qua đại đa số bạn cùng lớp.
Trí nhớ của cô rất tốt, sau lại có thêm ngọc thạch trợ giúp, cảm giác như trí nhớ lại tốt hơn một chút.
Nhìn bài thi, kiến thức đời trước ùn ùn kéo đến, giống như là những mảnh nhỏ, chậm rãi lấp đầy đại não.
Một người trọng sinh đã có chuyên môn bằng với giám sư mỹ thực bậc 1 với một học sinh còn chưa đủ tư cách làm trợ lý giám định, ai thắng ai thua?
Tạ Đường không hề do dự, hơi rũ mắt, nước chảy mây trôi mà bắt đầu làm bài.
Nộp bài thi là đã tới giữa trưa, Tạ Đường tìm phiếu ăn định tới canteen nhưng sau đó lại nghĩ lại, đem phiếu ăn nhét lại ngăn bàn.
Đồ ăn ở canteen cũng không tốt, vẫn nên ra bên ngoài tìm mỹ thực ăn thôi.
Tạ Đường hứng thú bừng bừng, cầm lấy ví đi ra ngoài. Nếu là bình thường, tối hôm qua cô không ngủ đủ giấc, buổi sáng lại phải động não nhiều như vậy, chắc chắn sẽ tương đối mệt mỏi. Chẳng qua không biết có phải do công dụng của ngọc thạch không, cô vẫn cứ cảm thấy tinh thần sáng láng, cả người nhẹ nhàng nhanh nhẹn.
Không khỏi sờ sờ vào vòng cổ, một đời này nhất định sẽ bảo vệ di vật ông ngoại để lại thật tốt.
Tạ Đường vừa đi vừa nghĩ lại chiếc bánh kem đã làm để nộp bài đánh giá ——
Tối hôm qua thời gian có hạn, vốn tưởng rằng ngọc thạch chỉ giúp phóng đại khứu giác, vị giác, cảm giác một chút. Nhưng hôm nay đi học đánh giá vài món của bạn học, tuy vị giác hỗn loạn nhưng vẫn có thể phân biệt được rõ ràng từng loại nguyên liệu.
Không chỉ vậy, ngoài nguyên liệu làm bánh kem, thậm chí là trình tự muối dấm gì đấy, trọng lượng hay thời gian chờ, giống như thực đơn hiện ra trong đầu mình.
Hơn nữa, thời điểm cô ăn cẩu kỷ trên bánh kem, rõ ràng cảm giác làn da non mịn hơn một chút, giống như dinh dưỡng trực tiếp được hấp thu.
Vì thế Tạ Đường suy đoán, chẳng lẽ ngọc thạch không phải là tăng cường khứu giác và hồi phục cơ thể.
—— Mà thật ra chức năng của nó là tách thành phân tử rồi hấp thu sao?
Phân biệt các loại như nước tuyết lê, bánh kem cẩu kỷ,… các loại nguyên liệu món ăn, tách thành từng bước làm, giống như tranh sách có sẵn trong đầu mình, có thể thấy rõ ràng chi tiết mạch lạc, tạo thành một thư viện.
Cho nên với viên ngọc đã mất lại tìm lại được này, từ tối hôm qua đến giờ, thân thể mới có thể nhẹ nhành nhanh nhạy hơn trước rất nhiều!
Hơn nữa, cô có thể phân tích ra nguyên liệu món ăn, ghi tạc công dụng trong đầu. Như vậy về sau chẳng phải chỉ cần ăn các món ăn là có thể biết được cách làm sao?
………….
15 năm trước ngọc thạch chưa phát huy công dụng lớn như vậy, hình như lần rơi xuống nước đã trở thành cơ hội phóng thích tác dụng vốn có?
Mà đời trước vòng cổ cũng không cho Tạ Khinh nhiều công dụng như vậy, nhiều lắm chỉ là khuếch đại khứu giác. Chẳng lẽ ngọc thạch chỉ đạt được hiệu quả lớn nhất trên chủ nhân thật sự?
Ngay từ nhỏ đã nghe ông ngoại nói ngọc thạch này rât có linh tính, có thể hấp thụ linh khí, trừ bỏ cặn chất, nhận biết được chủ nhân cũng không phải không có khả năng.
Tạ Đường cảm thấy hẳn là do công hiệu của ngọc thạch.
Cô đi trên hành lang, trong mắt được tỏa ra vui sướиɠ.
Khi cô đang đi đến cửa trường học, bỗng nhiên nghe một trận lao xao ở gần đó. Tạ Khinh nghe thấy người bên cạnh bàn tán: "Nghe nói Lận Quyết ở khoa nghệ thuật bị người ta chặn đường. Thật đáng thương, từ khi nhà bị phá sản anh ta không có mấy ngày được yên tĩnh đi, trước nhà bị đập phá, sau lại bị lưu manh đuổi đánh đòi nợ."
Lận Quyết?
Nhất thời bước chân Tạ Đường dừng lại.
Trong đầu hiện lên hình dáng thanh niên gầy yếu mặc sơ mi trắng.
Hai người có chút đồng bệnh tương liên.
Cô bị bao phủ dưới hào quang của chị gái, bị cha mẹ ép đến không thể chạy trốn. Mà trước kia gia cảnh Lận Quyết rất tốt đẹp, là một nam sinh ôn nhu kéo đàn cello, nhưng nửa năm trước gia đình phá sản, cha mẹ để lại một đống nợ nần rồi trốn ra nước ngoài, để lại một số tiền cho Lận Quyết và bà nội tự sinh tự diệt.
Sau này thường xuyên có chủ nợ tới trường đòi tiền, giáo viên và bạn học đều tránh xa. Khoản nợ kếch xù như vậy, càng lăn càng lớn, mặc dù bạn bè Lận Quyết không ít nhưng cũng không ai dám lui tới nhiều với cậu ta. Lận Quyết quyết định nghỉ học đàn cello, đi học bổ túc, bắt đầu làm thuê trả nợ.
Đời trước Tạ Đường biết cậu ấy vẫn là lúc chuẩn bị rời khỏi Tạ gia, muốn đi làm thuê kiếm tiền, tìm Lận Quyết giới thiệu việc làm.
Tuy quan hệ giữa hai người chỉ nhàn nhạt nhưng ngoài ý muốn của Tạ Đường, đối với cô Lận Quyết chỉ là bạn học giới thiệu công việc, nhưng sau này khi cô bị nhốt ở biệt thự Tạ gia thì cũng chỉ có cậu ấy tới tìm. Tất cả mọi người đều biết cô không đi học nhưng chỉ có Lận Quyết lo lắng cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước sau như một, muốn giúp đỡ cô.
Cho nên cuối cùng bị mẹ Tạ đuổi đi, ông chủ chỗ làm cũng đuổi việc, chặt đứt công việc có thể vừa đi học vừa đi làm…….
Nghĩ đến đây, Tạ Đường biến sắc, vội vàng chạy tới khoa nghệ thuật.
Cô tìm một vòng nhưng không thấy Lận Quyết đâu, kể cả rừng cây hay xảy ra xô xát cũng không có. Đáy lòng lo lắng, quyết định sẽ đi mua băng gạc và cồn i-ốt ở tiệm thuốc gần đó trước, tí nữa đỡ phải đi vòng mua —— trong trí nhớ của cô, thời điểm chủ nợ đến đòi nợ, cậu ấy đến trường rất hay có vết thương mới.
Đáy lòng Tạ Đường phức tạp.
Đời trước, hiếm khó có được người có thiện ý với bản thân. Cho nên đời này nếu Lận Quyết yêu cầu cô giúp đỡ, nhất định bản thân sẽ đáp ứng.
Lận Quyết chỉ là một học sinh, lại không có bạn bè thân thích gì, khoản nợ kếch xù kia khẳng định là không có khả năng trả, nếu vậy sẽ lại bi kịch giống đời trước rồi. Nhưng giờ mình đã có ngọc thạch, nhất định sẽ nghĩ ra cách giúp cậu ấy kiếm tiền.
Tạ Đường xách theo túi thuốc, chạy vội tới khu dạy học trước mặt, nôn nóng tìm chàng trai.
Tối qua vừa mưa xong, lá cây còn đọng nước.
Trong viện bỗng nhiên có động tĩnh, một cơn gió thổi qua, nước mưa đọng trên lá rơi xuống, cô theo bản năng nhìn qua, thấy mấy nam sinh mặc đồng phục khoa kinh tế nhảy xuống, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng.
Nam sinh cầm đầu đầu tóc đen nhánh lòa xòa, chóp mũi còn lấm tầm mồ hôi, trên mặt còn dính máu nhưng vẫn anh tuấn khó cưỡng.
Ánh mặt trời chói chang chiếu vào mặt anh, đột nhiên nhăn mày. Hình như cảm nhận được gì đó, đôi mắt đen nhánh đột nhiên nhìn qua, lạnh lùng liếc sang.
…………
"Không phải chứ, Lục thiếu, chúng ta đi vào từ viện nghệ thuật mà vẫn có nữ sinh đuổi tới sao?" Tên bạn bên cạnh Lục Trác ồn ào nói.
Lục Trác thất thần.
Học sinh trường cách vách đã nhiều lần cho người tới khoa bọn họ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tối hôm qua anh dẫn theo một đám người sang khiến lũ người bên đối phương phải nằm sấp, hơn nửa đêm mới về nhà tắm rửa đi ngủ. Ai biết lại mơ một giấc mộng rất rất kỳ lạ, hỗn loạn, dài dòng. Trong giấc mơ là từng mảnh nhỏ không liền mạch, một trận sóng thần không bờ bến, cảm giác hít thở khó khăn chân thật đến nỗi khiến bản thân phải bừng tỉnh, cả người đầy mồ hôi.
Càng quỷ dị hơn nữa, trong mơ còn có một thiếu nữ cởϊ áσ phao cứu mình. Lúc đấy Lục Trác còn muốn bật cười, gì vậy chứ, đánh nhau để lại di chứng sao? Lại đi mơ truyện cổ tích mỹ nhân ngư hồi nhỏ đã nghe!
Chỉ là giấc mộng hỗn loạn này thật sự quá chân thật, lúc tỉnh lại tim còn đập thình thịch giống như mình đã từng trải qua. Lục Trác đứng dậy đi tới cửa sổ sát mặt đất, nhìn bên ngoài mới sáng một chút, bây giờ chắc đang là 3 giờ. Đột nhiên bản thân lại buồn bã mất mát, giống như đã bị mất đi gì đó, muốn đưa tay ra bắt cũng không nắm được gì.
Giấc mơ này nồng đậm bi thương!
……….
Trong chớp mắt xoay người nhảy tường, thế nhưng không hiểu sao lại có cảm giác cô gái trước mặt này rất giống với thiếu nữ mình đã mơ.
Chỉ là một giấc mộng, phát điên gì vậy chứ?
Ma xui quỷ khiến thế nào lại liếc mắt nhìn cô gái này một cái, tầm mắt dừng lại tại túi thuốc, bên trong có băng gạc và cồn sát trùng.
Túi giấy trắng tinh, bên trong là băng vải cùng rượu thuốc.
Anh nhớ rõ nữ sinh rất hay tới khoa kinh tế nhìn mình.
Sáng nay lúc bản thân đang cảm thấy chán muốn chết chống cằm nhìn ra ngoài cửa số còn thấy cô uyển chuyển nhẹ nhàng chạy vào lớp học, cổ chân mảnh khảnh dưới ánh nắng trắng đến lóa mắt.
Vừa vặn lại có một cơn gió thổi tới, tóc mái bị thổi tung, lộ ra một đôi mắt màu trà linh động, trong suốt, xinh đẹp như pha lê.
Thật xinh đẹp, nhưng cũng rất không thú vị.
Thậm chí giống hệt mấy nữ sinh thích mình, nhờ vào gen di truyền của Lục gia, anh ta cũng rất ưu tú.
Lục Trác cười nhạo Tạ Đường: "Lại muốn tán tôi sao?"
Hô hấp cô gái đình trệ một giây, có lẽ là hai giây, trái tim như dừng lại một nhịp, cũng có thể là hai nhịp. Tóm lại, Tạ Đường cố gắng hết sức để ngừng khϊếp sợ, khôi phục sự bình tĩnh.
"…… Không phải."
Lục Trác không tin, lười biếng đi tới, cũng không có động tác dư thừa gì nhưng không hiểu sao Tạ Đường lại cảm nhận được khí thế áp bức vài phần, theo bản năng mà lui về sau một bước.
Chàng trai chỉ vết máu nhợt nhạt trên mặt, mở tay ra: "Đã vậy thì, đưa cho tôi đi."
“…………” Tạ Đường bình tĩnh nhìn Lục Trác, liếc mắt một cái, hai tròng mặt của người đối diện đen đặc như mực, nhưng hiện tại cuối cùng cô cũng không mặt đỏ tim đập nữa.
Lúc trước với cô mà nói, bản thân luôn chìm trong bóng tối chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Lục Trác tỏa ra ánh sáng. Anh ta cao cao tại thượng, như một ngọn lửa, khinh cuồng lại kiêu ngạo, hoàn toàn đối lập với cô bé luôn phải sống trong bóng ma của Tạ Khinh, xung quanh chỉ toàn đầm lầy ẩm ướt.
Bọn họ là người ở hai thế giới khác nhau.
Vì thế nên mình mới nảy sinh tình cảm với cậu ta.
Nhưng đời này thì không…
Tạ Đường ôm túi thuốc vào l*иg ngực, như sợ bị cướp đi, lui về sau hai bước, xoay người bỏ chạy.
Giống như anh là đại hồng thủy mãnh thú gì đó.
Lục Trác: "…. "
"………." Đám bạn phía sau chàng trai im lặng vài giây, đột nhiên cười ầm lên: "Mẹ kiếp!"