Chị Gái Giả Mạo Tôi Là Mối Tình Đầu Của Boss

Chương 4

(đã beta)

Tư Minh là giám sư bình phẩm ở cả ba ban, tại nước Hoa này là người hết sức lợi hại. Nhưng nếu muốn làm cố vấn có tiếng hay đi nghiên cứu cơ cấu mỹ thực chuyên nghiệp thì phải cần có mối quan hệ. Ông chính là người điển hình cho việc có tài hoa nhưng không có bối cảnh, vì thế cuối cùng đành phải hạ mình thành giáo viên trường quý tộc này.

Thầy tự nhận tài hoa của mình đang bị mai một, đương nhiên là hết sức không cam lòng. Bởi vậy mấy năm nay luôn tận lực muốn bồi dưỡng ra một học sinh ưu tú, khiến thanh danh của ông có thể quật khởi.

Nhưng mà làm giáo viên ở đây nhiều năm, du͙© vọиɠ mỹ thực gì đó của ông đều nhanh chóng bị học sinh ba lớp này tra tấn đến tan thành may khói —— toàn phú nhị đại một chút lý tưởng đều không có, tìm đâu ra một người có dã tâm với mỹ thực đây TT.

Nếu không có Tạ Khinh, Mạnh Tử Nghĩa, mấy học sinh đặc biệt ưu tú này chống đỡ, nói không chừng ông đã sớm từ bỏ hy vọng, chỉ làm công tác dạy học buồn tẻ này.

Nhưng, trăm triệu không nghĩ tới hôm nay thế mà lại gặp được món ăn có thể làm hai mắt mình sáng ngời? Thật đúng là hiếm có khó tìm!

Thầy gấp không chờ nổi mà nhanh chân trở lại văn phòng, vẻ mặt đầy kích động, đem thứ trong hộp trong suốt cẩn thận mở ra.

Quả nhiên, mở nắp ra, hương khí nồng đậm ập vào mặt, càng thêm khiến lòng người vui vẻ.

Khí vị thế này, ngửi là biết là tác phẩm không tồi rồi.

"Sao thế? Chẳng lẽ là Tạ Khinh và Mạnh Tử Nghĩa nghiên cứu ra món gì đặc biệt à? Mùi thơm này là gì vậy?” Trong văn phòng vẫn còn vài người khác, đều bị mùi hương này hấp dẫn, sôi nổi đi tới.

"Giảng viên, không ghi tên, là tác phẩm của học sinh nào vậy?” Nhậm Tiểu Báo sửng sốt một chút.

"Thế mà còn phải hỏi sao?" Trác Thụy chuyên đi vuốt mông ngựa để ly trà xuống mặt bàn, liếc mắt nhìn Tiểu Báo một cái, như nghe được cái gì đáng để chê cười: "Đương nhiên là do lớp A chúng tôi làm ra rồi, chẳng lẽ lại do lớp của anh?”

Khoa mỹ thực tổng cộng có 3 lớp, chia lần lượt là A, B, C, mỗi lớp đều có một giáo viên phụ đạo, cũng tương đương với chủ nhiệm lớp ở các trường bình thường, chủ yếu để quản lý kỷ luật của học sinh.

Giáo viên phụ đạo ở đây đều phải trải qua khảo sát, ít nhất đều phải là giám sư bình phẩm mỹ thực bậc một trở lên.

Tư Minh được đánh giá là đạo sư, tương đương với giám sư bình phẩm cấp 3, địa vị so với bọn họ đương nhiên cao hơn rất nhiều, khác biệt so với giáo thụ và giáo viên bình thường.

Ngày thường Trác Thụy rất ra sức nịnh bợ đạo sư này, Nhậm Tiểu Báo thập phần không quen, nhìn hắn, xoay người trợn trắng mắt.

“Cũng có khả năng là lớp B." Anh ta cười cười, nói: "Thầy Trác, anh xem thường lớp C chúng tôi cũng thôi đi, nhưng cô Vương chủ nhiệm lớp B cũng có không ít học sinh có năng lực đấy."

Cô Vương an an tĩnh tĩnh, là một cô giáo mảnh khảnh có khí chất. Cô có chút ngượng ngùng nói: "Hẳn là không phải lớp B của tôi đâu, lần này chúng tôi không tham gia tác nghiệp thực tiễn, tôi đã cùng giảng viên mời người khác rồi."

"Được rồi, đừng nói năng lung tung nữa." Vu Tư Minh ánh gãy tranh luận của giáo viên phụ đạo ba lớp

Lực chú ý của ông dồn vào món mỹ thực thượng thừa kia, trong mắt khó nén nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bảo Trác Thụy: "Anh đi mời giáo sư Uông tới đây đi, bảo ông ấy cùng tới đây nếm thử xem."

Giáo sư Uông là cố vấn mỹ thực trường học đặc biệt mời tới, đã là bình giám sư cấp bốn, chân chân chính chính vinh dự toàn tỉnh, là một giảng viên đức cao vọng trọng. Chẳng qua ông là người thanh cao cũ kỹ, cả ngày bận rộn, bình thường không dễ dàng gặp tại trường.

Trừ khi Vu Tư Minh phát hiện được một đại lục mỹ thực mới mới có thể mời ông tới cẩn thận nhấm nháp giám định một phen. Từ cách trang trí, màu sắc, hương vị, hình dạng,.... chấm điểm cho tất cả các phương diện của món ăn.

Tác phẩm chưa được ký tên này lại có thể điều động tới giáo sư Uông, có thể thấy được thầy râu rậm đánh giá rất cao món ăn này.

Trác Thụy vừa đồng ý đã bay nhanh chạy chậm đẩy cửa đi ra ngoài, trước khi đi còn dào dạt đắc ý liếc nhìn Nhậm Tiểu Báo một cái.

Không biết tác phẩm này là của học sinh ưu tú Tạ Khinh hay Mạnh Tử Nghĩa làm, tóm lại, về lớp vẫn phải khen ngợi các em ấy thật tốt, khiến mình có thể lên mặt.

Chẳng qua, nói đi nói lại cũng thật kì quái, trước đây Tạ Khinh có chút phân tâm, tác phẩm đều không phải hợp ý họ hoàn toàn, tuy rằng đạo sư gật đầu đồng ý, nhưng có thể nhìn rõ ràng ông ấy cũng không phải thật sự cao hứng.

Lần này, chẳng lẽ đứa bé Tạ Khinh kia dồn hết sức lực nên đã làm ra được món ngọt vị ngon đặc biệt này sao?

Nhậm Tiểu Báo có chút chán ngán thất vọng và trở lại bàn làm việc, cũng lười không đi xem sản phẩm của lớp mình. Tuy ông rất xem thường Trác Thụy xu nịnh, suốt ngày bợ đỡ nhưng biết làm sao giờ, ai bảo lớp C không có học sinh ưu tú nào?

Lớp C đừng nói là đánh giá món ăn, cho dù là lý thuyết cũng không có mấy ai có thể đạt điểm cao.

Còn có Tạ Đường, rõ ràng là em gái của Tạ Khinh lớp A, sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ?

Trước kia học sinh này vừa chuyển đến lớp, mình còn kỳ vọng rất lớn vào con bé. Ai biết trước kia Tạ Đường chưa từng tiếp xúc gì với ngành này, hoàn toàn là một tay mơ, thậm chí còn không bằng một số học sinh yếu nhất lớp nữa!

Kỳ vọng của ông với Tạ Đường dần dần biến mất.

Nghĩ đến đây, mùi thơm của món ngon trên bàn giảng viên càng khiến Nhậm Tiểu Báo thất vọng. Đều là đồng nghiệp, đãi ngộ lại khác nhau đến một trời một vực, khó tránh khỏi có chút ghen ghét Trác Thụy có vận may tốt. Làm giáo viên lớp A, tiền thưởng mấy năm nay không hề thiếu.

Giáo sư Uông đang ở trong phòng thí nghiệm tiến hành nghiên cứu lại bị quấy rầy, rõ rang không vui, Trác Thụy đành phải cười làm lành: "Giáo sư Uông, giảng viên bảo ngài nhất định phải qua xem, tác phẩm lần này tuyệt đối sẽ làm ngài hài lòng."

Giáo sư Uông nhàn nhạt nói: "Bảo Tư Minh đừng nên nghĩ muốn một bước lên trời, trước tiên hãy nhìn cơ sở thực tiễn lẫn lý luận của học sinh đi, không phải càng ngày sản phẩm khoa mỹ thực càng tầm thường sao?”

Trác Thụy kẹp chặt đuôi nghe giáo huấn: "Vâng vâng."

Thật vất vả mới mời được giáo sư Uông tới văn phòng, Tư Minh và hai phụ đạo đều đứng lên, tôn kính gọi: "Giáo sư Uông."

Giáo sư Uông lên tiếng, thần sắc nhàn nhạt, không có biểu tình gì.

Chẳng qua, khi tầm mắt dừng lại trên món ngọt bên dưới hộp trong suốt, mũi ông bỗng giật giật, ánh mắt lóe lên một chút.

Nhưng ngay sau đó, mày lại nhếch lên.

"Đây là tác phẩm của học sinh sao?" Giáo sư hồ nghi mà nhìn chằm chằm Tư Minh.

Trước chưa nói đến vị, nhưng chỉ nhìn màu sắc và kiểu dáng thì không kém món mẫu do giáo viên làm bao nhiêu, quả thực gần như giống hệt đề bài.

Có phải do lâu rồi học sinh của Tư Minh không có tác phẩm tốt nào nên ông ta tự mình làm ra một phần, định lừa dối mình không đấy!

Tư Minh vừa nghe vậy, nóng nảy: "Đương nhiên là do học sinh làm."

Thầy vội vàng nghênh đón giáo sư Uông: "Cho nên tôi mới cố ý mời ngài qua nếm thử, nói không chừng sẽ phát hiện được một nhân tài đáng để bồi dưỡng."

…………

Chiếc bánh rất nhanh đã được cắt thành 5 phần, đưa cho mỗi vị giảng viên và phụ đạo.

Tư Minh sớm đã không nhịn được, nếu không phải chờ giáo sư Uông tới, mình đã sớm ăn món này rồi.

Hương vị nồng đậm thế này, trang trí lại tinh xảo, ai có thể chờ được? Mỹ thực đối với bọn họ mà nói, không khác gì đàn ông gặp mỹ nữ tuyệt sắc, căn bản không thể khống chế được nửa thân dưới.

Quả nhiên, trong khoảng khắc món ngon vào miệng, ăn ngon đến độ khiến mắt đạo sư lim dim.

Bên ngoài được bao bọc bởi một lớp kem, đi vào miệng tan ra lành lạnh, không ngấy một chút nào, quả thực muốn ngừng mà không ngừng được.

Không chỉ vậy, trong cổ họng cũng tràn đầy hương khí tươi mát, khiến người ta nhớ đến bậc thang phủ đầy hoa sau cơn mưa mùa hạ tháng tư.

Giáo sư Uông nếm thử, cũng sửng sốt một chút, vẻ mặt căng chặt trước giờ cũng có chút biến đổi.

Mà ba phụ đạo kia cũng trừng lớn mắt, liên tục ăn nốt mấy miếng còn lại.

Cô giáo Vương có hơi không nỡ ăn, cô ăn chậm nhất, từng chút từng chút một mà nhấm nháp, không kiềm được lòng mà không quan tâm dến hình tượng, lau hết bơ dính vào hộp, đỏ mặt nhìn người khác, thấy không ai để ý mới yên tâm mυ'ŧ ngón tay.

Tuy rằng giáo sư Uông không tỏ vẻ gì nhưng thầy Tư Minh thấy rõ ràng sắc mặt so với lúc bước vào đã hòa hoãn hơn rất nhiều, trong lòng hiểu rõ, chắc chắn giáo sư đánh giá học sinh làm ra món này rất cao.

Vậy thì yên tâm rồi, sung sướиɠ mà vẫy tay với Trác Thụy: "Mau ra đây nhìn xem là học sinh lớp A nào làm?”

Đáy lòng Trác Thụy kiềm chế kích động, cố ý vòng một vòng trước mặt giáo sư Uông, thấy ông nhìn rõ mặt rồi mới đi đến trước sản phẩm lớp mình. Dù không phải Tạ Khinh hay Mạnh Tử Nghĩa làm cũng không sao, nếu muốn tìm học sinh quên ký tên này, trực tiếp tìm sản phẩm của mấy em khác không phải sẽ ra sao?

Vì thế, anh ta đắc ý dạt dào ngồi xổm xuống bắt đầu tìm kiếm

Chẳng qua tìm tới tìm lui, đột nhiên tìm thấy sản phẩm của Tạ Khinh —— “A, không phải là do Tạ Khinh làm?”

Tư Minh cũng kinh ngạc một chút, chẳng qua cũng không để ý, ông vẫn cảm thấy tác phẩm này vượt qua trình độ của Tạ Khinh.

Trác Thụy lại tiếp tục tìm, kết quả lại thấy món của Mạnh Tử Nghĩa bên tay phải —— không phải của Tạ Khinh, cũng không phải của Mạnh Tử Nghĩa sao?

Anh ta buồn bực một chút, chẳng qua sau đó lại phản ứng lại ngay, càng thêm đắc ý dạt dào, chẳng lẽ lớp mình lại có một nhân tài đáng để bồi dưỡng ư?!

Vài người tò mò đã vây quanh, chỉ là ——

Đếm tới đếm lui, trong lòng Trác Thụy bỗng nhiên cảm thấy không ổn, sao lại thế này? Lớp mình có tổng cộng 41 học sinh, ở đây đều có đủ 41 tác phẩm, điều này chứng tỏ không phải do làm mình làm? Mà học sinh này không ở lớp A, vậy thì là ở lớp C rồi, sao có thể chứ?!

Đừng nói Trác Thụy đang trừng lớn hai con mắt, một bộ dáng như bị sét đánh kinh ngạc đến không thể phản ứng, ngay cả giáo sư Vương cũng khϊếp sợ mà nhìn Nhậm Tiểu Báo.

Tư Minh cũng kinh ngạc: "Là ở lớp C sao?"

Nhậm Tiểu Báo cũng không dám tin, lớp mình một đống học sinh kém…… Nhưng ngay lập tức hăng hái, chạy lộc cộc đến tác phẩm lớp mình đang nằm lộn xộn trên bàn, dựa vào danh sách, từng bước từng bước soát tên.

Cuối cùng lại phát hiện, lớp mình 42 học sinh, ngoại trừ 1 em chưa điểm danh, tất cả những người khác đều có sản phẩm rồi, hơn nữa còn ký tên.

"Là ai?" Đạo sư truy hỏi....

Trong mắt Nhậm Tiểu Báo đều là khϊếp sợ, quên cả mở miệng, đưa danh sách lớp cho mọi người xem.

"…… " Văn phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại.