Sau Khi Thỏa Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Phiên ngoại 8: Xem mắt (Cảnh Chi x Phương Mộc Sâm)

Khu truyền dịch vốn luôn ồn ào huyên náo, nhưng xung quanh Cảnh Chi và Phương Mộc Sâm lại xuất hiện bầu không khí yên tĩnh dị thường.

Mãi đến khi Phương Mộc Sâm hạ bàn tay đang đỡ trán xuống, anh ta mới nghe thấy giọng Cảnh Chi.

"Tôi không có lời nào để biện minh, Tiểu Sâm. Tuy sau đó tôi đã nhận ra lỗi lầm, cũng đã thay đổi suy nghĩ của mình, nhưng khi đó quả thật là do tôi sai."

Giọng Cảnh Chi khàn khàn.

Ngữ khí anh ta bình tĩnh nhưng mang theo sự thành khẩn.

"Xin lỗi vì đã làm tổn thương cậu."

Lời xin lỗi rất thẳng thắn.

Cảnh Chi tuy hơi nóng nảy nhưng xưa nay không phải loại người sĩ diện, không hề cuồng vọng cố chấp.

Anh ta thừa nhận lỗi sai của mình rất dứt khoát, cũng rất thành khẩn.

Bàn tay che khuất tầm nhìn đã thu về, nhưng Phương Mộc Sâm vẫn không hề đặt ánh mắt trên người đàn ông nọ.

Anh ta rũ mắt, nhìn mu bàn tay tái nhợt xanh xao của mình, giọng điệu lạnh nhạt.

"Anh từng xin lỗi rồi."

"Nhưng tôi xin lỗi chưa tốt."

Cảnh Chi nói.

"Không phải cậu nhạt nhẽo không tốt, là tôi sai, tôi không nên khiến cậu vô duyên vô cớ phải chịu đựng những lời bình không đúng như vậy."

Quả thực là lỗi của anh ta, đã khiến người này nhớ rõ suốt nhiều năm như thế. Nhiệt độ trong không khí bỗng nóng lên nhưng bàn tay Cảnh Chi lại toát ra đầy mồ hôi lạnh, hô hấp cũng bình thường trở lại.

Bởi vì Cảnh Chi ý thức được Phương Mộc Sâm đang nổi giận vì mình.

Trợ lý Phương – người luôn bình tĩnh lý trí như một cỗ máy, dù bị sốt nhiều ngày liên tục cũng không để ảnh hưởng tới tiến độ công việc – vậy mà lại tức giận vì anh ta, còn nhớ rõ câu nói của anh ta nhiều năm trước đến mức nhắc lại không sai một chữ.

Cảnh Chi nhận ra mình vẫn có thể tác động tới Phương Mộc Sâm.

Thế nên không có chuyện anh ta buông tay.

Phương Mộc Sâm không hề biết suy nghĩ của Cảnh Chi. Khu truyền dịch quá nhiều người, không khí không lưu thông khiến người ta thấy ngột ngạt, trước đó anh ta đã phải đứng một lúc lâu, ra khá nhiều mồ hôi, hiện tại cơ thể dính mồ hôi lại càng khó chịu, bên cạnh hễ có người đi qua tạo thành gió lại khiến anh ta lạnh run.

"Dù tình hình anh hiện tại thế nào cũng không cần nói với tôi nữa."

Phương Mộc Sâm cau mày, cố chịu đựng cảm giác khó chịu trong cơ thể, hít một ngụm khí rồi mới miễn cưỡng nói nốt.

"Không cần thiết đâu, sau này chúng ta vẫn sẽ chỉ có kết quả giống thế thôi."

Sau này khi bên nhau lâu rồi, Cảnh Chi sẽ lại thấy anh ta nhạt nhẽo.

Hai người vốn không phải người cùng một thế giới.

Cảnh Chi trầm ngâm trong chốc lát, ngay lúc Phương Mộc Sâm tưởng rằng đối phương đã bị thuyết phục thì nghe thấy anh ta hỏi.

"Cậu đã nghĩ tới chúng ta trong tương lai sao?"

Đáy lòng Phương Mộc Sâm bỗng như có ngọn lửa bùng lên.

Anh ta gần như nhảy dựng lên, vô cùng tức giận hệt như bị bắt thóp, cổ họng dường như thét ra máu.

"Đúng, tôi nghĩ tới từ lâu rồi."

"Ngay cả làm thế nào để vượt qua khoảng cách địa lý tôi cũng nghĩ tới rồi, tôi không nộp nổi học phí ở nước ngoài nên sau này học đại học sẽ chọn tham gia chương trình trao đổi du học sinh, như thế là có thể ra nước ngoài tìm anh, tốt nghiệp xong ta có thể thuận lợi ở bên nhau. Vì thế mà tôi đã liều mạng làm thêm kiếm tiền, dành dụm để đi gặp anh!"

Từng câu từng chữ như phát ra từ sâu trong tim gan, nghe sao đau đớn.

Phương Mộc Sâm khăng khăng nhìn chằm chằm vào Cảnh Chi, ánh mắt khô khốc đến cùng cực.

Ánh mắt ấy như sắp hằn ra tia máu.

"Nhưng nghĩ tới thì cũng có ích gì?"

Cảnh Chi cúi đầu nhìn mu bàn tay Phương Mộc Sâm, anh ta vươn tay ra rồi dừng lại giữa khoảng không, khàn giọng nói: "Đừng nhúc nhích."

"Ngồi yên đi Tiểu Sâm, ống truyền của cậu chảy máu ngược rồi."

Giọng anh ta còn khàn hơn cả Cảnh Chi, âm cuối mang theo sự run rẩy khó phát hiện. Cảnh Chi vội gọi y tá tới điều chỉnh kim truyền dịch. Kỳ lạ là Phương Mộc Sâm không hề thấy đau, mãi đến khi y tá lột miếng băng dính và bông gòn ra anh ta mới phát hiện mảng da xung quanh vị trí cắm tiêm đã trở nên xanh xao.

Có lẽ là vừa rồi động tác vỗ tay Cảnh Chi quá mạnh khiến kim tiêm bị lệch.

Phương Mộc Sâm hờ hững nghĩ thế.

Từ lúc bắt đầu nói chuyện, trong mắt Cảnh Chi đã luôn có tia máu mãi không tiêu tan, khi y tá cắm kim truyền mới, anh ta ngồi cạnh im lặng nhìn, Phương Mộc Sâm mới phát hiện vành mắt anh ta cũng đỏ lên.

Có lẽ là anh ta sốt cao đến mức hồ đò, mắt mỏi quá nên nhìn nhầm rồi.

Rõ ràng đã sắp 30 tuổi, sao vẫn còn dễ xúc động như trẻ con vậy.

Phương Mộc Sâm rất mệt, vừa rồi nói nhiều như thế khiến cổ họng vốn bị sưng đau như bị giấy nhám cứa vào. Anh ta nhắm mắt dựa người vào tường nghỉ ngơi, đầu óc hơi choáng váng, lưng áo có lẽ đã bị bức tường chẳng sạch sẽ gì phía sau làm bẩn, nhưng Phương Mộc Sâm cũng không muốn cử động nữa.

Trong âm thanh ầm ĩ xung quanh, anh ta nghe thấy giọng Cảnh Chi.

Rất khẽ.

"Xin lỗi."

"Tôi không muốn làm phiền cậu, nhưng hiện tại cậu cần được chăm sóc, hãy để tôi bồi thường một chút cho những gì từng mắc nợ cậu trong quá khứ, được không?"

Phương Mộc Sâm muốn nói không cần, anh không nợ tôi gì cả.

Nhưng họng anh ta vừa đau vừa sưng, cũng đã sức cùng lực kiệt, thật sự không muốn mở miệng. Xung quanh vẫn là những âm thanh ồn ào khiến người ta khó chịu, chẳng biết từ lúc nào, Phương Mộc Sâm lần nữa ngủ thϊếp đi.

Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, lần này Phương Mộc Sâm sốt cao phải truyền dịch suốt 3 ngày.

Trong 3 ngày đó, ý thức của Phương Mộc Sâm luôn trong trạng thái không tỉnh táo, mãi sau đó mới dần khôi phục lại.

3 ngày này Cảnh Chi không rời anh ta một bước, lúc làm việc, ở bệnh viện, lúc nghỉ ngơi đều như hình với bóng. Lời từ chối tàn nhẫn của Phương Mộc Sâm dường như không hề khiến ý chí Cảnh Chi bị lung lay, mà ngược lại dường như khiến anh ta càng kiên định hơn.

Phương Mộc Sâm không quan tâm. Sức khỏe anh ta không tốt, cũng không có sức lực cãi nhau với Cảnh Chi, chỉ muốn lần hợp tác này kết thúc ngay lập tức, như thế bọn họ sẽ không còn bất kỳ liên hệ gì nữa.

Truyền dịch suốt 3 ngày xong Phương Mộc Sâm nghỉ ngơi thêm 2 ngày nữa mới quay trở lại làm việc. Vì Phương Mộc Sâm ốm khiến một phần công việc cuối cùng bị trì hoãn đôi chút, nhưng cuối cùng cũng hoàn thành.

Ngày kết thúc vừa vặn là thứ sáu, hai tổ công tác bận ngập đầu suốt 2 tháng trời sớm đã đặt trước địa điểm tổ chức liên hoan, vừa tan làm là vui vẻ gọi xe tới Hải Để Khảm.

Phương Mộc Sâm không muốn ăn cơm cùng Cảnh Chi, nhưng dù sao đây cũng là một phần của công việc, là chiêu đãi team mình cũng là tôn trọng đối tác, anh ta không tham gia thì không phù hợp. Vậy nên cuối cùng Phương Mộc Sâm vẫn tham gia liên hoan.

Hai tổ tổng cộng khoảng 30 người, Hải Để Khảm không có phòng VIP nào đủ chỗ, bọn họ chỉ đành ngồi ngoài, chia thành 6 bàn.

Sau thời gian hợp tác vừa qua, nhân viên hai tổ cũng coi như thân thiết, hơn nữa còn có sếp Cảnh thường xuyên mời mọi người ăn cơm hộp nên ngồi cùng nhau nói chuyện rất vui vẻ.

Phương Mộc Sâm không tránh khỏi ngồi cùng bàn với Cảnh Chi, dù sao bọn họ là đội trưởng của hai bên. Hơn nữa vừa rồi lúc chia bàn Phương Mộc Sâm cũng không để ý, cuối cùng mới phát hiện bàn đối diện đã đủ người, chỉ còn ghế dài chỗ Cảnh Chi là còn trống.

Mỗi bàn 5 người, cấp dưới cùng hiểu ngầm để không gian đủ rộng cho hai người bọn họ.

Phương Mộc Sâm liếc nhìn một vòng rồi thu tầm nhìn, bình tĩnh ngồi xuống.

Trước mặt đồng nghiệp, Phương Mộc Sâm không hề thể hiện ra điều gì. Bình thường anh ta cũng không nói nhiều, đồng nghiệp đã quen với điều này, về cơ bản toàn là các đồng nghiệp khác nói chuyện với Cảnh Chi.

Bọn họ nói chuyện rất vui vẻ.

Đây là sở trường của Cảnh Chi, xưa nay anh ta luôn là tiêu điểm trong đám đông.

Cảnh Chi cũng có dùng đũa chung gắp thức ăn cho Phương Mộc Sâm, khi miếng sách bò giòn ngon nằm trong đĩa, Phương Mộc Sâm chỉ nhìn ngón tay thon dài cầm đũa nọ không nói gì.

Nhưng anh ta không hề động vào, đến khi đồ ăn chất đầy đĩa, Cảnh Chi mới không gắp nữa.

Ăn được một nửa, Phương Mộc Sâm đờ đẫn nhìn vào nổi nước lẩu bốc khói nghi ngút, khi ddang nghĩ thầm không biết bao giờ bữa ăn này mới kết thúc thì xung quanh bỗng tối xuống.

Xung quanh vang lên tiếng hô kinh ngạc, chỉ bóng đèn chính bị tắt nên vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn. Lúc này màn hình chiếu trên vách ngăn bỗng sáng lên, trên màn hình lớn hiển thị dòng chữ nổi bật.

"Phương, anh yêu em."

Trán Phương Mộc Sâm giật giật.

Anh ta nghe rõ ràng tiếng bàn luận đầy kinh ngạc của đồng nghiệp, nhìn thấy ánh mắt tò mò ngó nghiêng xung quanh của họ, cũng đã có người bắt đầu nhìn sang vị trí của Phương Mộc Sâm.

Máu huyết dâng trào cuồn cuộn trong cơ thể nhưng ngoài mặt Phương Mộc Sâm lại vô cùng bình tĩnh. Trong môi trường xung quanh mờ ám hỗn loạn, anh ta đứng dậy rời khỏi bàn.

Chỉ là vừa mới đứng lên, cổ bàn tay đã bị người nọ giữ chặt lấy.

Phương Mộc Sâm không quay đầu.

"Buông tay"

Bàn tay đang nắm cổ tay Phương Mộc Sâm không dùng quá nhiều lực nhưng cũng đủ khiến anh ta không thể giãy giụa. Phương Mộc Sâm cố gắng thoát ra khỏi bàn tay ấy, nhưng bỗng nghe thấy phía sau vang lên một âm thanh kích động xa lạ.

"Tiểu Phương! Anh thích em! Làm bạn gái anh nhé"

Ánh đèn sáng trở lại, bàn bên cạnh ở phía không xa có một nam sinh ôm một bó hoa hồng đỏ thắm, gương mặt đỏ ửng, tay run bần bật nhưng vẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào nữ sinh trước mặt.

Cùng lúc đó nhân viên phục vụ đồng thời xuất hiện, trên tay ôm một chú gấu bông giơ hình trái tim. Mấy nam sinh cùng bàn cũng hô lên, người dùng đũa gõ bát đĩa, người huýt sáo.

"Đồng ý đi! Đồng ý đi!"

Phương Mộc Sâm sững sờ.

Lúc này anh ta mới nhận ra dường như mình đã hiểu lầm.

Vừa rồi không gian không đủ sáng, xung quanh lại ồn ào, ngay cả vài đồng nghiệp ngồi đối diện hai người cũng không để ý động tĩnh bên này, ai cũng bị bàn bên cạnh thu hút, tò mò nhìn bàn thanh niên nổi bật ấy.

Còn có người không khỏi cảm thán.

"Tuổi trẻ tốt thật đó."

Tình huống vừa rồi khá nổi bật, không ít khách hàng đều đang thảo luận, bàn đó có vẻ là một nhóm sinh viên đại học tụ tập, trong lúc xúc động đã quyết định tỏ tình. Không bao lâu sau một quản lý trung niên đi tới tặng cho bàn đó một đĩa ba chỉ bò, có vẻ như nhà hàng đã bất cẩn viết sai tên "Phương" nên tới xin lỗi.

Đồng nghiệp ngồi đối diện tò mò hỏi Phương Mộc Sâm: "Anh Phương, anh đứng lên làm gì vậy?"

Phương Mộc Sâm khẽ cử động cổ bàn tay, lúc này Cảnh Chi mới buông tay ra, Phương Mộc Sâm không quay đầu nhìn đối phương mà chỉ nói: "Tôi đi lấy hoa quả tráng miệng."

Lúc anh ta quay lại, mọi người đã quay về trạng thái ban đầu, chỉ một vài vị khác vẫn nhìn về phía bàn thanh niên đó.

Mấy bạn sinh viên đại học cũng đã nhỏ giọng lại, người bên cạnh cũng không nghe thấy chi tiết cuộc trò chuyện của họ nữa, chỉ là biểu cảm trên gương mặt nữ sinh được tỏ tình dường như hơi sượng trân, không hề có sự vui vẻ khi được tỏ tình bất ngờ.

Bó hoa hồng đó cũng bị đặt sang một bên, trông hơi lạc lõng với một bàn đầy món lẩu.

Phương Mộc Sâm quay về bàn, đồng nghiệp ở đối diện thấy đĩa hoa quả trong tay anh ta thì hỏi.

"Có dưa hấu rồi hả anh? Vừa rồi em đi lấy nhưng hết rồi."

Phương Mộc Sâm gật đầu, đồng nghiệp kéo người bên cạnh đứng dậy cùng: "Vậy chúng ta lấy nhiều một chút, chia cho mọi người nữa."

Đồng nghiệp nọ cũng cầm bát nước chấm đi lấy nước chấm.

Trên bàn chỉ còn mỗi hai người, Phương Mộc Sâm ngồi xuống thì nghe thấy tiếng người đàn ông bên cạnh.

"Tuy có lẽ trong lòng cậu tôi có hình tượng như thế." Cảnh Chi thở dài khẽ một cái: "Có điều tôi vẫn phải thanh minh một chút, đỡ để cậu phải lo lắng."

"Nếu cậu không thích, tôi sẽ không ép cậu chấp nhận."

Phương Mộc Sâm gắp một miếng sách bò trong đĩa, không nói gì mà chỉ im lặng ăn.

Buổi liên hoan gần tới hồi kết, Phương Mộc Sâm chào hỏi với các đồng nghiệp rồi vào nhà vệ sinh.

Xưa nay dịch vụ của Hải Để Khảm luôn đỉnh khỏi bàn, nhà vệ sinh cũng rất sạch sẽ nho nhã, thoang thoảng một mùi thơm nhè nhẹ.

Phương Mộc Sâm ra khỏi nhà vệ sinh chưa được vài bước thì nhìn thấy người đàn ông cao gầy đang đứng ôm tay ở góc rẽ hành lang.

Ánh đèn ở hành lang rất ấm, bên cạnh có một hàng cửa sổ có thể quan sát ánh đèn lộng lẫy của trung tâm thương mại, nhưng rực rỡ đến đâu cũng chẳng bằng người bên cạnh.

Cảnh Chi đứng dựa vào cửa sổ, nửa thân trên bị nhuộm trong ánh sáng sặc sỡ của đèn neon, sườn mặt còn vương lọn tóc dài rũ xuống. Anh ta rũ mắt nhìn Phương Mộc Sâm, trong đáy mắt có tia sáng, sáng đến mức khiến người ta ngạc nhiên.

"Tuy tôi sẽ không làm loại chuyện như tỏ tình công khai, nhưng trước đây tôi nói có thể xem mắt là thật."

Cảnh Chi buông tay xuống, đứng thẳng lưng, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc.

"Tôi đã thuyết phục được ba mẹ, họ sẽ không kiên quyết bắt tôi tìm bạn gái nữa, cũng sẽ không quan tâm vấn đề tình cảm của tôi nữa."

Phương Mộc Sâm ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên suốt nhiều ngày qua anh ta nhìn thẳng vào mắt Cảnh Chi, biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ.

Anh ta hỏi lại bằng giọng nói không chút dao động: "Con cái thì sao?"

"Bọn họ đang đầu tư vào dự án mới, đàm phán ổn thỏa rồi, đó là dự án ứng dụng của robot trong ngành y tế, đặc biệt là chăm sóc người lớn tuổi."

Cảnh Chi bâng quơ vuốt lọn tóc mình.

"Vốn dĩ tôi cũng không định có con." Anh ta khựng lại, nhìn Phương Mộc Sâm: "Nếu cậu muốn, chúng ta có thể nhận nuôi."

Phương Mộc Sâm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong đêm tối, những ánh đèn rực rỡ lấp lánh, dòng xe qua lại chớp sáng rồi lại vụt tắt.

Câu trả lời của Cảnh Chi tương đối toàn diện, vừa nghe là biết anh ta đã nghiêm túc suy nghĩ kỹ càng, hoàn toàn không phải lời nói kích động thiếu suy nghĩ.

Anh ta quả thật đã nghiêm túc giải quyết mọi chướng ngại.

Phương Mộc Sâm không nói gì, Cảnh Chi quan sát biểu cảm của anh ta rồi nói.

"Ba mẹ tôi đã định cư dưỡng lão ở nước ngoài, còn tôi quyết định về nước phát triển, trong vòng 3 đến 5 năm tới sẽ không đi đâu hết."

Khi vừa về nước, Cảnh Chi nói với Lâm Dữ Hạc sẽ ở lại 3-5 tháng.

Phương Mộc Sâm vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh ta.

Cảnh Chi ngừng lại trong giây lát, sau đó chậm rãi hít sâu một hơi, nói.

"Chuyện lúc đó, là tôi không đúng."

Giọng anh ta khàn khàn, như thể không muốn nhớ lại nhưng cũng không muốn trốn tránh.

"Tôi không nên quyết định chia tay..."

Cuối cùng Phương Mộc Sâm cũng lên tiếng, lắc đầu: "Không, chia tay là do tôi đề nghị."

Cảnh Chi liếʍ môi, thấp giọng nói: "Tiểu Sâm, tôi đã biết rồi, là ba mẹ tôi tìm tới cậu..."

Phương Mộc Sâm bỗng ngắt lời anh ta: "Trước đây anh nói, anh cũng đang xem mắt, thật sự có thể sao?"

Cảnh Chi khựng lại, lời chưa nói cũng thu về, nhìn chằm chằm vào người trước mặt gật đầu.

"Tôi có thể" Anh ta chậm rãi nói: "Cũng rất muốn."

Phương Mộc Sâm hỏi: "Anh muốn xem mắt?"

Thấy đối phương chịu mở lời, nhịp đập trái tim Cảnh Chi không khỏi tăng nhanh, đến mức có thể nghe thấy tiếng máu đang tuần hoàn.

"Ừm."

Anh ta nhìn chằm chằm vào Phương Mộc Sâm, khẽ hỏi.

"Có thể sao?"

Phương Mộc Sâm cúi đầu làm gì đó trên điện thoại, Cảnh Chi kiên nhẫn chờ anh ta trả lời, không lâu sau thì thấy người nọ ngẩng đầu, nói.

"Tôi gửi cho anh rồi đó."

Phương Mộc Sâm tốt bụng giải thích với anh ta.

"Nhóm xem mắt gay, tôi gửi cho anh rồi đó."

"Đây là nhóm người khác giới thiệu cho tôi, trong đó có không ít người còn độc thân, gia cảnh, học vấn đều không tồi, là lựa chọn tốt đó."