Sau Khi Thỏa Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Phiên ngoại 7: Sốt (Cảnh Chi x Phương Mộc Sâm)

Phương Mộc Sâm rũ mắt nhìn hồ sơ trong tay, ánh đèn nhạt nhòa cũng chiếu lên trên gương mặt anh ta, nhưng khác với người đàn ông nghiêm nghị bên cạnh mà chỉ tỏa ra cảm giác nhạt nhòa mỏng manh.

Phương Mộc Sâm không ngẩng đầu, chỉ lạnh lùng nói: "Chủ tịch Lục và cậu Lâm là quan hệ hôn nhân thật sự, nhưng chúng ta thì không."

Hô hấp Cảnh Chi đình trệ, bàn tay đặt trên vô lăng của anh ta nắm chặt lại, gân xanh nổi trên mu bàn tay chói mắt vô cùng.

Phương Mộc Sâm lại như không chú ý thấy, anh ta lật trang tiếp theo, tiếp tục đọc tài liệu.

"Nếu tôi nhớ không nhầm, anh Cảnh này, chúng ta đã chia tay từ mười năm trước rồi thì phải."

Cảnh Chi cắn chặt răng khiến đường nét quai hàm lại càng sắc bén. L*иg ngực anh ta phập phồng mạnh, nhưng khi cất lời giọng nói vẫn khá bình tĩnh.

"Mười ngày trước, tôi đã theo đuổi lại cậu."

"Cậu vẫn chưa trả lời tôi."

Hàng lông mi của Phương Mộc Sâm khẽ run rẩy, ánh mắt vẫn đặt trên trang tài liệu.

Cảnh Chi rút một điếu thuốc ra đặt lên môi nhưng không châm lửa.

"Rõ ràng cậu cũng đang xem mắt."

Phương Mộc Sâm đang định nói gì đó.

Cảnh Chi lại nói: "Cậu cũng xem mắt với tôi rồi."

Phương Mộc Sâm: "..."

Là anh dọa chạy đối tượng xem mắt của tôi.

Phương Mộc Sâm khẽ hít sâu một hơi, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu, nhìn vào cảnh đêm ngoài cửa sổ phía trước.

"Anh Cảnh, không phải tôi không trả lời, là anh không cần."

Anh ta bình tĩnh nói.

"Tôi đang xem mắt, nhưng anh thì không."

Cảnh Chi lấy điếu thuốc xuống, kẹp giữa hai ngón tay.

Miệng anh ta đã tự do, nhưng lại không hề cất lời.

Xe chạy chậm dần, điểm tới đã ở ngay trước mắt. Tuy cảnh đêm phía trước không rõ ràng, nhưng Phương Mộc Sâm vẫn nhận ra cảnh vật xung quanh.

Anh ta khẽ thở phào một hơi.

Đây là tiểu khu chỗ Phương Mộc Sâm ở.

Xem ra hôm nay không cần tốn công sức tranh luận vấn đề không muốn tới chỗ người nọ nữa, có lẽ đối phương cũng chán kiểu giằng co như anh ta rồi. Xe chạy tới chân tòa nhà, Phương Mộc Sâm đang định mở cửa xuống xe thì phát hiện Cảnh Chi không hề có ý định dừng xe, mà lái thẳng tới gara dưới hầm.

Xe vào trong gara thì dừng, lúc Phương Mộc Sâm xuống xe, Cảnh Chi ngồi ghế lái cũng xuống cùng, khóa cả xe lại.

Phương Mộc Sâm nhăn mày, hỏi: "Anh Cảnh đây còn việc gì à?"

Cảnh Chi xuống xe rồi vòng về phía Phương Mộc Sâm, ngón tay hờ hững treo chìa khóa xe. Anh ta đi tới trước mặt Phương Mộc Sâm, vốn dĩ ánh sáng trong gara xe đã không nhiều, Cảnh Chi lại cao hơn Phương Mộc Sâm nửa đầu khiến toàn bộ ánh sáng bị che khuất.

Cảnh Chi hơi nghiêng người nhìn Phương Mộc Sâm, vị trí Phương Mộc Sâm đang đứng không tốt, đằng sau là xe, muốn lùi cũng lùi không được, chỉ có thể đối diện với ánh nhìn của đối phương. Lúc Cảnh Chi tiến sát lại, trên người anh ta có hương nho mẫu đơn rất nhạt, mùi hương ngọt ngào xen lẫn men say, không biết là mùi nước hoa nam hay mùi rượu.

Cảnh Chi chăm chú nhìn Phương Mộc Sâm, gương mặt anh tuấn dưới ánh sáng mờ mờ thậm chí còn khiến người ta nhìn thấy sự lẳиɠ ɭơ như ảo giác trong phút chốc.

Anh ta nói: "Ai bảo tôi không xem mắt?"

Không ngờ anh ta lại trả lời câu nói của Phương Mộc Sâm trên xe khi nãy.

Phương Mộc Sâm sững sờ, nghe thấy Cảnh Chi tiếp tục nói.

"Tôi không chỉ xem mắt mà còn vã kết hôn lắm rồi."

Phương Mộc Sâm: "..."

Anh ta hơi cau mày, không muốn đùa cợt với Cảnh Chi về chuyện này.

Phương Mộc Sâm đang định nói gì có thì bên cạnh có một xe khác vừa đỗ, chủ xe đó quen biết Phương Mộc Sâm, còn chào hỏi với anh ta.

Chung quy hầm để xe vẫn là khu vực công cộng, cũng không tiện nói chuyện ở đây. Phương Mộc Sâm gật đầu chào hỏi với hàng xóm, sau đó quay người vào thang máy.

Cảnh Chi vẫn theo sau như thể chắc chắn sẽ đi cùng anh ta. Trong thang máy còn có người khác, Phương Mộc Sâm không nói gì, mãi đến khi tới cửa nhà, lúc lấy chìa khóa mở cửa, Phương Mộc Sâm mới quay lại nói với người đàn ông đi theo mình.

"Cảm ơn anh Cảnh đưa tôi về."

Đi hết đoạn đường này, ngữ khí anh ta đã bình tĩnh trở lại.

"Lát nữa tôi sẽ gửi lại tiền gọi xe cho anh, anh về đi, ngày mai còn phải đi làm."

Đối với ngữ khí đuổi khách rõ rệt này, phản ứng của Cảnh Chi lại nằm ngoài dự liệu của Phương Mộc Sâm.

Anh ta "ờ" một cái, nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi."

Phương Mộc Sâm lịch sự đáp: "Anh cũng vậy."

Nhưng ngay giây sau, anh ta không thể nào giữ được biểu cảm bình tĩnh như thường nữa--- Chính mắt Phương Mộc Sâm nhìn thấy Cảnh Chi lấy ra một chùm chìa khóa mới tinh, mở cửa căn phòng đối diện phòng mình.

"Ngày mai xe của Lục Anh Thuấn sẽ đưa Chim nhỏ đi học, cuộc họp với bên Kim Mậu sáng mai tôi cũng tham gia, mai đưa cậu đi cùng."

Cảnh Chi tùy ý mở cửa phòng, đồng thời đặt ngón tay lên chạm vào môi, sau đó đẩy về phía trước.

"Chúc ngủ ngon, hàng xóm mới."

Trong hành lang chỉ còn lại Phương Mộc Sâm đang ngỡ ngàng.

Nửa đêm.

[Cảnh lực lượng: Chim nhỏ, giúp anh một chuyện, mai em đừng đi bộ nữa, đi xe tới trường đi]

Tin nhắn gửi được một lúc nhưng vẫn chưa được trả lời.

Cảnh Chi nhìn khung trò chuyện bất động, cầm điện thoại lên trực tiếp gọi điện.

Có điều nhạc chuông vừa vang lên, Cảnh Chi nghĩ gì đó rồi lại tắt luôn.

Giờ này mà không trả lời tin nhắn, ngày mai không cần anh ta nhắc, chắc chắn Lâm Dữ Hạc cũng phải ngồi xe đi học.

Cảnh Chi đoán không sai, quả nhiên hôm sau Lâm Dữ Hạc được xe đưa xe đón.

Bởi vì không tiện đi bộ, ma sát nhiều sẽ đau.

Có điều Lâm Dữ Hạc cũng gọi lại cho anh ta, hỏi về tin nhắn tối qua.

"Tối qua anh tìm em có việc gì thế?"

Cảnh Chi đang ngồi trong sảnh hội trường, nhìn về bóng dáng thon dài đang bàn luận với người khác phía xa, ánh mắt anh ta dừng lại trên sườn mặt anh tuấn đó một hồi, mới trả lời.

"Không có gì, anh giải quyết xong rồi."

Nghe vậy, Lâm Dữ Hạc cũng không hỏi thêm nữa, cậu đang tò mò hơn về một vấn đề khác.

Thậm chí cậu còn hạ nhỏ giọng xuống, hỏi.

"Anh Cảnh, gần đây anh... đang theo đuổi tình đầu à?"

"Ừm."

Cảnh Chi thản nhiên "ừ" một cái.

Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, sau đó mới tiếp tục hỏi.

"Là, anh Phương sao?"

Cảnh Chi nhướng mày.

"Sao em biết?"

Đúng là kỳ lạ, khúc gỗ ngàn năm đã nhạy cảm rồi.

Có điều chuyện này cũng không khó đoán, Cảnh Chi lập tức sáng tỏ.

"Lục Nan nói với em à?"

Đầu dây bên kia lại im lặng, vài giây sau mới hàm hồ đáp lại.

Cuối cùng hôm qua cũng bị... dạy dỗ rồi.

Lật đi lật lại dạy rất lâu.

Lâm Dữ Hạc khụ một cái, đánh trống lảng.

"Hai người từng hẹn hò?"

"Ừ."

Cảnh Chi dựa nửa người vào ghế da, một tay mở nắp bình nước khoáng, nhấp một ngụm.

"Năm mười bốn tuổi cậu ấy được nhà họ Trần nhận nuôi, nhà đó từng hợp tác kinh doanh với ba anh nên bọn anh cũng quen biết."

Nhà họ Cảnh kinh doanh rất lớn, hiện tại đã là công ty đã niêm yết sàn chứng khoán. Những người có qua lại với anh ta trong kinh doanh nhiều không đếm kể. Nói qua cũng phải nói lại, nguyên nhân khiến Cảnh Chi chú ý tới Phương Mộc Sâm là vì Lâm Dữ Hạc.

Năm mẹ Lâm Dữ Hạc qua đời, Phương Mộc Sâm mười sáu tuổi, bọn họ gặp nhau tại tang lễ tang của mẹ Lâm, lúc đó Cảnh Chi mới chú ý tới chàng trai thanh tú im lặng nội liễm này.

Gia đình Phương Mộc Sâm nghèo khó, ba mẹ anh ta mất sớm, từ nhỏ đã bị gửi sang nhà họ hàng nuôi. Lúc học tiểu học, công tác xóa đói giảm nghèo ở khu vực hẻo lánh vẫn chưa chuẩn chỉnh như hiện tại, ngay cả học phí và các khoản lặt vặt Phương Mộc Sâm cũng không nộp được, là mẹ Lâm Dữ Hạc giúp anh ta học hết tiểu học và trung học cơ sở.

Năm 14 tuổi, người thân của Phương Mộc Sâm qua đời, tuy mẹ Lâm hỗ trợ anh ta nhiều năm, nhưng tình trạng sức khỏe của bà không cho phép bà nhận nuôi thêm một đứa bé, hơn nữa lúc đó Lâm Dữ Hạc cũng đang dưỡng bệnh.

Vậy nên cùng năm đó, dưới sự hỗ trợ của Viện phúc lợi địa phương, Phương Mộc Sâm chưa thành niên được đôi vợ chồng nhà họ Trần không sinh được con chính thức nhận nuôi.

Nhà họ Trần khá giàu có, tuy không thể so với nhà họ Cảnh, nhưng có thể nói là khác một trời một vực so với hoàn cảnh gia đình vốn có của Phương Mộc Sâm. Phương Mộc Sâm được nhận nuôi là may mắn, nhưng cũng khó tránh có chút không thích ứng.

Năm đó Cảnh Chi vẫn chưa biết anh ta, không rõ cuộc sống của Phương Mộc Sâm khi được nhận nuôi. Nhưng trong buổi tiệc năm nọ, Cảnh Chi nhìn thấy Phương Mộc Sâm hai lần, cả hai lần Phương Mộc Sâm đều bị bài xích, lạnh nhạt, thậm chí bị cười chê.

Nguyên nhân dường như là vì tư thế cầm dao nĩa của anh ta không chuẩn chỉ.

Khi đó Cảnh Chi cũng chỉ là người đứng nhìn, mãi đến tang lễ của mẹ Lâm vào hơn một năm sau, Cảnh Chi mới thật sự để ý tới Phương Mộc Sâm.

Năm đó, vợ chồng nhà họ Trần vừa sinh được một bé trai.

Đối với đôi vợ chồng nhà họ Trần nhiều năm không có con cái, một sinh mệnh mới bất ngờ giáng trần là một chuyện vô cùng vui vẻ, chỉ là chuyện này lại khiến Phương Mộc Sâm vốn gặp khó khăn trong việc thích ứng với hoàn cảnh của gia đình mới càng lâm vào vị thế khó xử.

Lúc đó Phương Mộc Sâm đã 16, 17 tuổi, ngoại hình xuất chúng, vô cùng thanh tú, dáng người cao gầy nhưng không yếu ớt, mang vẻ đẹp chỉ thuộc về thiếu niên.

Lúc lần nữa bị người khác bắt nạt đùa trêu, chàng trai cũng không còn đỏ mặt tía tai lắp bắp như ngày xưa mà chỉ cười nhạt, mặc kệ bỏ qua.

Vậy mà quả thật có người bị nụ cười đó làm cho kinh diễm, trong giây phút đó, thậm chí anh ta còn quên mất những lời đàm tiếu khó nghe, chỉ ngây ngốc nhìn chàng trai ấy.

Cảnh Chi còn nhớ chàng trai mình từng gặp tại tang lễ của dì Chúc, cũng tiện tay giải vây giúp chàng trai vài lần. Sau này dần lan truyền một tin đồn, nói rằng Cảnh Chi có ý với Phương Mộc Sâm, dường như muốn theo đuổi anh ta.

Lời đồn truyền tới tai đương sự, Cảnh Chi chỉ cảm thấy buồn cười, không mấy để ý.

Chỉ là anh ta không để ý nhưng có người lại để vào lòng. Sau khi nghe được chuyện này, nhà họ Trần tìm đủ mọi cách báo danh cho Phương Mộc Sâm vào nơi Cảnh Chi đang theo học phụ đạo. Lúc đó nhà họ Trần đang hợp tác với nhà họ Cảnh, bọn họ tha thiết hy vọng có thể tạo quan hệ tốt với Cảnh Chi.

Ban đầu Cảnh Chi không hề hứng thú với loại chuyện này.

Dù sao đi nữa, những toan tính, mục đích sớm đã bị vạch trần là không thể phủ nhận.

Chỉ là sau này, mọi việc phát triển hơi khác so với những gì anh ta dự đoán.

Nhưng có ai đoán được tình cảm của mình chứ?

Cảnh Chi không nói nhiều, chỉ đơn giản nhắc Lâm Dữ Hạc một câu về nguyên nhân anh ta quen biết Phương Mộc Sâm, Lâm Dữ Hạc nghe xong thì cảm thán: "Trùng hợp thật."

Cậu lại hỏi: "Vậy tại sao hai người lại chia tay?"

Cảnh Chi xoáy chặt nắp chai lại, ngón tay cái đặt trên nắp chai mân mê nửa vòng, nhàn nhạt nói.

"Xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn."

Tuy rằng Lâm Dữ Hạc hơi chậm hiểu trên phương diện tình cảm, nhưng không phải cậu ngu ngốc, cậu nghe ra được Cảnh Chi không muốn nói về chuyện này nên không hỏi thêm nữa, đổi chủ đề khác.

"Vậy hiện tại hai người hẹn hò lại rồi sao?"

Ánh mắt Cảnh Chi lần nữa rơi trên người chàng trai đeo kính phía xa xa, im lặng một lát mới nói.

"Vẫn chưa."

"Cố lên nhé, anh Cảnh." Lâm Dữ Hạc nói: "Hai hôm trước em có gọi điện cho chú Cảnh, chú còn nhắc về chuyện này, chú và dì cũng đều ủng hộ anh, muốn anh nhanh chóng ổn định."

Cảnh Chi mặt vô cảm nghe, hờ hững "ừ" một cái.

Sau đó, anh ta chuyển chủ đề.

Hợp tác với Lâm Dữ Hạc chỉ là một phần trong công việc của Cảnh Chi, anh ta còn rất nhiều công việc khác. Lần này Cảnh thị đang tiến hành mở rộng lĩnh vực tại Trung Quốc, có hợp tác với Thái Bình, người phụ trách kết nối chính là Phương Mộc Sâm.

Hạng mục hợp tác khiến hai người tiếp xúc với nhau khá nhiều trong công việc, bọn họ lại ở chung một tòa nhà, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp.

Ban đầu Phương Mộc Sâm còn cố ý tránh né, sau này thấy thật sự tránh không nổi nên cũng từ bỏ.

Cuối cùng người đàn ông bám theo anh ta lâu nay cũng được như ý nguyện, thời giai hai người ở cạnh nhau gần như tăng gấp đôi.

Chỉ có điều thời gian ở cạnh nhau phần lớn đều vì công việc. Dường như Phương Mộc Sâm học theo sếp mình - Lục Nan, một khi bắt tay vào làm việc là mặc kệ tất cả. Lục chủ tịch còn có điều kiện có thể dùng bữa bất cứ lúc nào, nhưng Phương Mộc Sâm thì không, lỡ bữa là dứt khoát không ăn nữa.

Trong thời gian hợp tác này, Cảnh Chi mang không ít đồ ăn cho Phương Mộc Sâm, có đồ ngọt, cũng có bữa chính. Có điều anh ta mới mang tới mấy lần, Phương Mộc Sâm đã tìm tới khách sáo thương lượng với anh ta.

"Anh Cảnh, lần sau không cần đưa đồ cho tôi nữa, công ty gọi đồ ăn ngoài cũng rất tiện."

"Tôi không thể đáp lại anh, nhận đồ của anh cũng mắc nợ anh, thật sự không thoải mái, đây là tiền cơm của mấy lần trước, đã chuyển vào tài khoản anh rồi."

Tính khí Cảnh Chi trước giờ vẫn luôn không tốt, nếu không hồi nhỏ ba mẹ cũng sẽ không đặc biệt cho anh ta tiếp xúc với Lâm Dữ Hạc, muốn cho bạn nhỏ điềm đạm nho nhã luyện thư pháp từ bé nhà ông Lâm hun đúc tính khí của Cảnh Chi.

Đương nhiên Phương Mộc Sâm cũng biết điều này.

Anh ta đã chuẩn bị sẵn trường hợp Cảnh Chi không nhận tiền và tức giận nổi điên, nhưng không ngờ đối phương chỉ bình tĩnh nhìn anh ta, trả lời.

"Ờ."

Ờ cái gì?

Cảnh Chi không có phản ứng gì khác.

Tiếp theo đó, quả nhiên Cảnh Chi không gửi đồ cho Phương Mộc Sâm nữa.

Chỉ là Phương Mộc Sâm chưa thoải mái được bao lâu thì phát hiện--- Cảnh Chi trực tiếp gọi đồ ăn cho cả tổ dự án.

"Gọi đồ ăn ngoài ở công ty các cậu khá tiện đó." Anh ta nói.

Phương Mộc Sâm: "..."

Phương Mộc Sâm bận tối mắt tối mũi, thực sự không còn sức để tranh luận với đối phương, may mà tần suất gọi cơm của Cảnh Chi cũng chưa đến mức khó chấp nhận, hơn nữa thời gian hợp tác cũng sắp hết, Phương Mộc Sâm không phân tâm quản những chuyện này nữa.

Ngoài những lần đi công tác hoặc các cuộc họp chung, phần lớn tổ dự án của Cảnh thị và Thái Bình đều giao lưu trao đổi bằng hình thức online. Lúc làm việc ở tòa nhà Thái Bình, Phương Mộc Sâm không làm cùng Cảnh Chi.

Nhưng lần nào tan làm ra ngoài, anh ta cũng luôn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Trước đây Cảnh Chi đã định cư ở nước ngoài, theo lý mà nói không có nhiều đồ ở trong nước mới đúng, nhưng Phương Mộc Sâm đã đếm không xuể bản thân nhìn thấy bao nhiêu xe mới của Cảnh Chi lái tới, anh ta không thể nhận người nhờ nhìn xe, nhưng lần nào cũng nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng dựa vào xe.

Thậm chí có khoảng thời gian ngày nào Cảnh Chi cũng thay xe mới, màu xe còn cùng màu với quần áo anh ta.

Không phải Phương Mộc Sâm chưa gặp người giàu bao giờ, sếp anh ta có không ít xe, nhưng phần lớn đều là xe dùng trong công việc, bình thường cũng chọn xe theo mục đích, nào có huênh hoang như thế này.

Xe thì cũng không phải vấn đề gì lớn, vấn đề là, bất kể Phương Mộc Sâm tan làm muộn cỡ nào, chỉ cần xuống sảnh tòa nhà là có thể nhìn thấy Cảnh Chi.

Đợi "tiện đường" đưa hàng xóm là anh ta về nhà.

Một tuần trước khi hợp tác kết thúc, Phương Mộc Sâm ra khỏi phòng làm việc thì nhìn thấy một ánh đèn lấp lánh dưới tòa nhà cạnh cửa sổ đại sảnh.

Đã rất muộn, quảng trường trước cửa chính tòa nhà đã tắt hơn nửa số đèn. Phòng làm việc gần như đã không còn ai, không có đồng nghiệp nào đi qua ngó nghiêng, Cảnh Chi lái chiếc xe từ một vị trí khuất mắt bên đường tới một gốc cây cách cửa sảnh không xa, đứng đó đợi Phương Mộc Sâm.

Thị lực Phương Mộc Sâm không tốt lắm, lúc nào cũng phải đeo kính cận, nhưng không biết vì sao, anh ta liếc mắt là nhận ra đốm sáng nhỏ như ngôi sao.

Đó là đầu thuốc kẹp giữa ngón tay người đàn ông đang đợi anh ta.

Đầu hạ, gió đêm mang theo chút nóng khô, nhưng thổi một lúc lâu vẫn sẽ khiến người ta cảm thấy lạnh.

Phương Mộc Sâm đứng im lặng cạnh cửa sổ rất lâu.

Ngoài rũ mắt nhìn, anh ta không làm gì khác.

Cảnh Chi vừa hút xong một điếu, giơ tay ấn đầu thuốc vào trong gạt tàn trong xe. Như cảm nhận được điều gì đó, anh ta ngẩng đầu nhìn lên tầng nơi Phương Mộc Sâm đang đứng.

Một hàng cửa sổ vẫn sáng đèn, ánh đèn vàng vốn ấm áp lại trở nên nhợt nhạt trong màn đêm.

Một tuần sau, dự án khiến hai bên bận rộn suốt gần 2 tháng cuối cùng cũng kết thúc.

Phía sau vẫn còn một số việc cần xử lý, nhưng đã thoải mái hơn rấy nhiều. Tới giờ tan làm, khó khăn lắm Phương Mộc Sâm mới xử lý xong các tài liệu trong tay, anh ta tới Phượng Tê Loan trước.

Gần đây anh ta bận rộn vì dự án hợp tác, hơn nửa lượng công việc của Lục Nan đều do các trợ lý khác phụ trách. Có điều cuối cùng người có thể ra vào Phượng Tê Loan cũng chỉ có một mình Phương Mộc Sâm.

Khi Phương Mộc Sâm mang báo cáo tới, Lâm Dữ Hạc cũng ở đó.

Cậu đã tan học, đang làm đề trong thư phòng.

Lúc báo cáo công việc, Phương Mộc Sâm phát hiện Lâm Dữ Hạc cứ nhìn chằm chằm mình.

Khoảng thời gian trước khi phải xử lý dự án hợp tác, Phương Mộc Sâm có vài ngày không gặp Lâm Dữ Hạc. Anh ta có thể đại khái đoán được nguyên nhân--- có lẽ đối phương đã biết quan hệ giữa anh ta và Cảnh Chi.

Báo cáo xong xuôi, Lâm Dữ Hạc gọi anh ta.

"Anh Phương."

Muốn nói chuyện liên quan tới Cảnh Chi sao?

Phương Mộc Sâm nghĩ vậy, đồng thời đáp lại một tiếng thì nghe thấy Lâm Dữ Hạc nói.

"Vừa rồi mở cửa cho anh, em phát hiện nhiệt độ cổ tay anh có điều bất thường, có thể cho em xem một chút được không... Anh Phương, anh sốt rồi?!"

Mu bàn tay hơi lạnh của cậu áp lên trán đối phương, lúc này Phương Mộc Sâm mới phát hiện nhiệt độ cơ thể mình hơi cao.

Chẳng trách thấy hơi mệt.

Anh ta nghĩ.

Tài xế đưa Phương Mộc Sâm tới hiệu thuốc gần đó, gần đây Lâm Dữ Hạc sắp thi, Phương Mộc Sâm uyển chuyển từ chối lời đề nghị đi cùng của cậu, định tự đi mua thuốc.

Kết quả người ở hiệu thuốc đo nhiệt độ xong thì lắc đầu: "Nhiệt độ này không ổn, quá cao, cậu phải tới bệnh viện khám đi!"

Phương Mộc Sâm lại tới bệnh viên.

Bác sỹ cho Phương Mộc Sâm truyền nước, vốn dĩ anh ta chỉ định tiêm thuốc hạ sốt rồi về, nhưng bác sỹ nói anh ta đã sốt nhẹ suốt mấy ngày liền, có khả năng đã bị viêm phế quản, để đảm bảo an toàn, vẫn nên truyền dịch thì hơn.

Hết cách, Phương Mộc Sâm chỉ đành truyền dịch.

Khoa ngoại trú quanh năm không lúc nào vắng người, mấy hôm nay lại là lúc giao mùa nên số lượng bệnh nhân càng nhiều. Hàng ghế dài dành cho người bệnh đã kín người, Phương Mộc Sâm không có chỗ ngồi, cuối cùng vẫn là y tá giúp anh ta hỏi một vòng mới tìm được một chiếc ghế gấp.

Anh ta chưa ngồi được 5 phút thì nhìn thấy một người phụ nữ luống tuổi đang truyền dịch lảo đảo đi tới, ngó nghiêng tứ phía tìm chỗ ngồi.

Nhưng xung quanh đã kín người, cuối cùng Phương Mộc Sâm nhường ghế của mình cho người phụ nữ ấy.

Phương Mộc Sâm đứng truyền dịch suốt nửa tiếng với cái đầu đau như búa bổ, sau đó hàng ghế dài có một chỗ trống, người phụ nữ trả ghế lại cho Phương Mộc Sâm rồi ngồi vào đó, lúc này anh ta mới được ngồi.

Anh ta dựa người vào tường, chẳng bao lâu đã ngủ thϊếp đi.

Phòng khám nhiều người nên không khỏi ồn ào, hai người cách nhau 1 mét muốn nói chuyện cũng phải hét lên. Phương Mộc Sâm không ngủ được bao lâu vì quá ồn, anh ta mơ màng tỉnh dậy, mở mắt ra thì nhìn thấy Cảnh Chi.

Người đàn ông nọ mặt một chiếc áo sơ mi xanh khói, cổ áo đã ướt đẫm dán chặt lên cổ anh ta khiến màu áo chỗ đó đậm lên, không khó tưởng tượng ra cảnh đẹp đằng sau nó. Cảnh Chi cởi cúc áo ở cổ tay rồi xắn tay áo lên, để lộ cánh tay săn chắc, trên mu bàn tay là gân xanh thỉnh thoảng lại hơi chuyển động.

Phương Mộc Sâm không biết đối phương đã tới được bao lâu, anh ta không nghe thấy tiếng gì. Cảnh Chi cũng không nói gì, chỉ im lặng cầm một chiếc túi sưởi ấm nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay lạnh lẽo trắng nhợt của Phương Mộc Sâm, cẩn thận lót chiếc túi sưởi ấm xuống dưới lòng bàn tay đang truyền dịch của anh ta.

Thời tiết hiện tại đang rất nóng, nhưng Phương Mộc Sâm chỉ cảm thấy lạnh, lúc ngón tay Cảnh Chi chạm vào, anh ta thật sự cảm nhận được chênh lệch nhiệt độ giữa hai người.

Vốn dĩ Cảnh Chi rất cao, lúc đứng nhìn người khác lại khiến anh ta trở nên càng uy nghiêm, nhưng anh ta không nói gì, còn lấy ra một cốc nước mật ong, cắm ống hút vào rồi đưa cho Phương Mộc Sâm.

Phương Mộc Sâm rất mệt, anh ta không nhận lấy, Cảnh Chi cũng chẳng nói gì.

Mãi đến khi Phương Mộc Sâm lấy túi xách ra, lấy ipad bắt đầu check email, Cảnh Chi mới nói.

"Truyền dịch xong rồi hãy xem."

Phương Mộc Sâm không trả lời, cũng không ngẩng đầu,

Giọng Cảnh Chi lại bình tĩnh lạ thường: "Dự án cũng đã qua giai đoạn bận nhất, cậu có thời gian nghỉ ngơi, không thể để cơ thể khỏe lại trước sao?"

Phương Mộc Sâm bị sốt, vốn dĩ đã khó chịu, xung quanh lại ồn ào, anh ta không hề muốn nghe Cảnh Chi nói chuyện.

Cảnh Chi giơ tay ra, trực tiếp muốn lấy Ipad.

"Công việc quan trọng như thế sao?"

Nhưng lại chỉ nghe thấy "chát" một cái.

Phương Mộc Sâm trực tiếp dùng bàn tay đang truyền dịch vỗ mạnh vào tay Cảnh Chi.

"Đúng vậy."

Cuối cùng anh ta cũng ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Cảnh Chi,

"Quan trọng như thế đấy. Ngoài công việc ra tôi chẳng có gì cả, ngoài việc học ra tôi chẳng biết gì hết."

"Chẳng phải xưa nay tôi vẫn luôn như thế sao? Anh biết rõ còn gì."

Giọng Phương Mộc Sâm vẫn còn hơi yếu, nhưng từng câu từng chữ lại rõ ràng rành mạch.

"Người như tôi rất nhạt nhẽo, cứng nhắc, không thú vị chút nào."

Việc xảy ra 10 năm trước, giờ được nhắc lại không sót một chữ.

Trong phút chốc, gương mặt Cảnh Chi trở nên tái nhợt, đáy mắt hằn lên tia máu.

Đó là lời chính miệng anh ta từng nói.

Không sót một chữ.

Phương Mộc Sâm giơ tay lên đỡ cái trán nặng trịch, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Giọng rất khẽ.

"Sau này đừng tới tìm tôi nữa, anh Cảnh."