Thay Em Lấy Chồng

Chương 2

Sau một đêm mất ngủ vì ở nơi lạ khiến cả người Hạ Nguyệt không chỗ nào là không ê ẩm, toàn thân cô không lấy nổi chút sức lực nào. Cô nặng nề ngồi dậy, hít thở, vươn vai lấy lại năng lượng cho một ngày mới bận rộn với lịch diễn dày đặc.

Hạ Nguyệt khẽ khàng rời khỏi giường ngủ đi đến cửa phòng. Tay cô còn chưa đặt lên nắm cửa thì một giọng nữ cất lên khiến tim cô như muốn thót ra ngoài:

"Thưa Phong phu nhân nếu cô đã dậy rồi hãy đi theo tôi dùng bữa ạ."

Hạ Nguyệt vừa hoảng loạn vừa ngạc nhiên, tại sao những người làm ở đây lại có thể biết được cô đã dậy trong khi cô còn chưa lên tiếng kêu ai cơ chứ, thật là đào tạo quá chuyên nghiệp mà. Họ đột nhiên mở của đưa áo vào cho Hạ Nguyệt:

"Thưa phu nhân trước khi đi người hãy thay đồ, đây là của thiếu gia đích thân chuẩn bị ạ."

Sau khi thay đồ xong cô rụt rè đẩy nhẹ cánh cửa và bước ra, đi theo những người hầu trên dãy hành lang rộng lớn, Hạ Nguyệt bị những tia nắng gây gắt ngoài cửa kính chiếu vào khó chịu hỏi:

"Cho... tôi hỏi bây giờ là mấy giờ rồi vậy?"

"Dạ thưa phu nhân, đã hơn một giờ chiều rồi ạ." Nữ hầu đi bên cạnh cô đáp lời bằng giọng kính cẩn.

...

"Một giờ chiều rồi sao, thời gian trôi nhanh thật haha..."

Gương mặt cô vẫn rất bình thản, thoải mái cho đến vài giây sau khi cô ý thức được thời gian liền lớn giọng:

"Cái gì! Một giờ chiều rồi sao?"

Hạ Nguyệt vội lấy điện thoại ra mở lên xem. 150 cuộc gọi nhỡ đến từ quản lí và hơn 200 tin nhắn đang chờ.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khiến cô bất giác rùng mình. Kì này chết chắc rồi, quản lí mà nổi đóa lên thì chắc chắn cô sẽ bị đưa lên thớt làm thịt ... Hạ Nguyệt bắt đầu cảm thấy thương xót cho cuộc đời mình, cứ tưởng mất ngủ ai dè đánh một giấc đến chiều mới ghê chứ.

"Kính chào thiếu gia, chúng tôi đã đưa phu nhân đến."

Tất cả người hầu khi nãy đi cùng cô đều dừng lại trước bàn ăn khiến cô giật mình lùi về sau vài bước, không ngờ là nhanh như thế, lúc nãy hành lang còn dài lắm mà giờ đã đến nơi rồi. Trước khi đối mặt với quản lí cô phải vượt qua người đàn ông trước mắt này đã.

Loading... Hắn nhìn vào đôi mắt sợ hãi của Hạ Nguyệt một cách dịu dàng, sự dịu dàng ấy khiến những người làm không khỏi ngạc nhiên. Nhưng họ chỉ biết đưa mắt nhìn nhau chứ chẳng ai dám bộc lộ cảm xúc ra ngoài khuôn mặt.

"Lại đây."

Thế Phong rất cưng sủng người phụ nữ này, hắn cũng không biết tại sao nhưng lần đầu vừa gặp mặt hình bóng cô gái này trong đầu hắn có chút mơ hồ mà lại rất quen thuộc.

Hạ Nguyệt có chút dè dặt, cô nhích từng nhích chậm chạp về phía hắn nhưng rất nhanh cũng đã đứng cạnh.

Hắn nhẹ nhàng kéo ghế ra mời cô ngồi xuống, Hạ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cô như trút được gánh nặng trong lòng mà thoải mái ngồi xuống.

"Tí nữa tôi có lịch đi diễn...tôi có thể..."

"Được! Tí nữa em muốn đi đâu tôi đưa em đi. Giờ em ăn cứ tập trung ăn cho tôi."

Hạ Nguyệt ngạc nhiên, tròn xoe đôi mắt nhìn hắn ung dung gắp thức ăn bỏ vào bát của mình. Cô còn chưa kịp nói hết câu mà, sao lại có thể đồng ý nhanh đến đến chứ. Lần đầu tiên được người khác tôn trọng khiến cô thấy có chút tuổi thân và ấm ức nhớ lại những ngày còn ở trong ngôi nhà ấy, mỗi lần muốn đi diễn cô luôn phải vượt rào trốn đi, về còn phải chịu phạt nữa.

Nhớ đến đây lại khiến nước mắt cô không kìm được mà tuông ra nức nở như một đứa trẻ. Có lẽ một người khi mạnh mẽ quá lâu họ sẽ thực sự rất yếu đuối trước những lời nói yêu thương và những sự cảm thông của người khác.

"Tôi làm gì đâu mà em khóc nức nở thế."

Hạ Nguyệt đột nhiên bật khóc khiến hắn hoảng hốt, chẳng phải lúc nãy đã cho đi rồi sao còn đích thân đưa đi mà, hắn đã làm gì sai đâu sao cô lại khóc nhiều thế. Thế Phong vội vàng lấy khăn lau nước mắt cho cô, hắn dịu dàng nói:

"Nếu t**ôi có làm gì sai thì tôi xin lỗi, em ngừng khóc đi."

"Không có, anh không làm sai gì cả. Chỉ là tôi không hiểu sao anh lại quan tâm đến suy nghĩ tôi như thế. Đã rất lâu rồi không ai.."

Cô vừa nói vừa lấy tay quẹt quẹt đi những giọt nước mắt đang chảy ra không ngừng. Nhìn gương mặt giàn giụa của cô hắn vừa thương vừa sợ, có lẽ đâu là lần thứ hai trong đời hắn sợ làm tổn thương một người nhiều đến thế.

"Trước khi đưa em đi đến nơi em cần chúng ta đi đăng ký kết hôn đã, được chứ. Sau khi hoàn thành hết tôi sẽ công bố em là vợ tôi cho giới truyền thồng."

Thế Phong nhẹ nhàng xoa xoa đầu Hạ Nguyệt an ủi, thật ra hai người vẫn chưa chính thức là vợ chồng bởi vì chỉ mới tổ chức lễ chứ chưa có giấy tờ xác nhận nên hắn muốn trong hôm nay phải có giấy chứng nhận. Hạ Nguyệt nhanh chóng từ chối:

"Không! Không được, đăng kí kết hôn thì được như công bố ra truyền thông thì không..."

Đến hiện tại thì scandal giữa cô và Hạ Ngưng vẫn còn chưa nguội, nếu hắn công bố cô là vợ hắn ra truyền thông chỉ sợ cô làm vấy bẩn hình ảnh của hắn mà thôi.

"Được rồi! Khi nào em chịu tôi sẽ làm được chứ."

Hắn cưng chiều ngắm nhìn Hạ Nguyệt đang ăn, làm sao mà người phụ nữ này có sức hút mạnh đến đến chứ. Mỗi lần ở gần đều khiến hắn chỉ muốn ngắm nhìn mãi không thôi. Bữa ăn ấy dường như còn động lại một chút dư vị ngọt ngào của một cuộc tình đang chớm nở.

....

Tại cục dân chính, trong tiếng hối thúc lẫn chút run rẫy của người đàn ông liên tục vang lên:

"Hai người mau đứng sát vào nhau một chút..."

"Cô gái cười lên.."

"Sao cô gái không đứng sát vào?"

Thế Phong dần mất hết sự kiên nhẫn, hắn trừng mắt nhìn người thợ chụp khiến cậu ta căm nín. Nhưng cậu ta cũng biết làm gì bây giờ, cô dâu nhìn chú rễ cười thì gượng ép, hai người chụp ảnh đăng kí kết hôn và đứng cách nhau cứ như chụp ảnh thẻ vậy thì làm sao mà chụp.

Sau hơn một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng có được một tấm ảnh đẹp khiến thợ chụp thở vào nhẹ nhõm, may mà họ đã rời đi chứ mà còn đứa đây thêm một chút nữa chắc cậu ta ngất xỉu mất.

Họ lại tiếp tục di chuyển đến nơi diễn của Hạ Ngưng, trong chiếc Bugatti La Voiture Noire sang trọng bầu không khí ngượng ngùng như lúc di chuyến đến cục dân chính tiếp tục diễn ra.

"Tôi cử vệ sĩ hộ tống em vào trong buổi concert được chứ?"

Hắn dừng xe lại trước một đại sảnh lớn trước hàng nghìn đôi mắt đang ngắm nhìn và trầm trồ. Hạ Nguyệt vội vàng từ chối:

"Thôi không cần đâu tôi có trợ lí rồi."

Dù gì thì cô cũng vừa mới nổi, mà còn đang bị dính scandal nếu mà khoa trương như thế chắc chắn sẽ bị mất cảm tình với người khác, tốt nhất vẫn nên xây dựng hình tượng. Cô định đẩy cửa xe bước ra ngoài thì bị một bàn tay kéo lại. Hắn nhẹ nhàng đeo khẩu trang và đội cho cô một cái nón đen ung dung nói:

"Dù gì thì cũng có nhiều người bên ngoài em tốt nhất nên đeo khẩu trang vào, vệ sĩ của tôi đứng sẵn ngoài đầu rồi. Tránh làm em bị thương họ sẽ thay tôi họ tống em vào trong."

Hạ Nguyệt gật đầu rồi bước xuống xe, những người làm bên báo chí và những người hâm mộ bắt đầu vây quanh vì nhận ra, vệ sĩ mà Thế Phong phái đến rất cao lớn họ chặn những người ấy lại giữ cho cô khoảng cách an toàn. Hạ Nguyệt cứ thế đi vào trong, đây là lần đầu cô vào phòng mà không có chút thương tích nào đấy, mấy lần trước do có hai ba người vệ sĩ nên lúc nào cô vào phòng chờ cũng có thương tích trên vai, tay hoặc có khi là cổ.

"Này con bé kia, sao giờ em mới vác xác đến đây. Em có biết mình đã mất bao nhiêu buổi diễn chưa?"

"Làm quản lí cũng có sung sướиɠ gì đâu, suốt ngày bị em bắt nạt."

"May mà tôi chịu được sự trì hoãn này của em, mà ông bà già ấy lại bắt được khi em chạy trốn à."

Quản lí vừa với thấy cô bước vào liền càm ràm những câu nói quen thuộc. Cô vừa bị quản lí lôi đi chuẩn bị vừa phải nghe những lời càm ràm. Hạ Nguyệt cười cười trả lời:

"Không chị Tuyết, em không ở trong nhà đấy nữa."

Những lời càm ràm bỗng im bặt, Mộc Tuyết ngơ ngác nhìn cô. Hạ Nguyệt thở dài nói tiếp:

"Hôm qua em đã bị gả đi cho người khác rồi. Vừa lúc nãy mới đăng kí kết hôn xong liền ghé sang đây."

Thấy Hạ Nguyệt vẫn bình thản cho nhân viên trang điểm thay đồ như chưa có chuyện gì xảy ra khiến Mộc Tuyết xót thương, cô đã đồng hành cùng cô bé này từ một thực tập sinh chưa có gì trong tay đến trở thành thần tượng của bao người, cô cũng rất thấu hiểu hoàn cảnh của Hạ Nguyệt và không biết từ bao giờ cô đã xem cô bé ấy như em gái ruột của mình.

Mộc Tuyết tức giận đến mức đập bàn lớn giọng:

"Lại là hai mẹ con ác quỷ ấy, chính họ ép em cưới đúng không?"

Hạ Nguyệt vừa chỉnh tư thế cho nhà thiết kế dễ phối đồ vừa gật đầu nhẹ.

Mộc Tuyết như muốn sôi máu, cô biết chắc chắn tin đồn này mà tung ra truyền thông sự nghiệp hơn một năm nổ lực không ngừng nghĩ của Hạ Nguyệt đều sẽ tan thành mây khói. Cô trầm mặc hỏi:

"Rồi còn ước mơ của em làm thế nào khi dính vào vụ lộn xộn này đây..."

Hạ Nguyệt vẫn rất vui vẻ, cô xoay xoay người nhìn ngắm bộ trang phục xinh đẹp, tao nhã của mình trước gương, giọng thản nhiên đáp:

"Không sao mà! giờ em đang thấy rất hạnh phúc."

Sau câu nói ấy không khí đột nhiên im bặt, không ai nói gì với nhau nữa. Bỗng tiếng gọi vang từ ngoài sân khấu vào:

"Sau đây chúng tôi có chuẩn bị cho các bạn một giọng ca bất ngờ, đang làm mưa làm gió mấy ngày nay. Xin mời Ngôi Sao Mới Ca Sĩ Hạ Nguyệt."

Hạ Nguyệt nghe tên mình, cô liền hít một hơi thật sâu rồi thở phào để giải tỏa căn thẳng. Bước ra sân khấu cô như được làm chính mình, nhưng tiếng reo hò dưới khán đầu làm Hạ Nguyệt thêm phần tự tin. Như thường lệ, cô thường sẽ giao lưu với khán giả trước khi hát:

"Các bạn của tôi ơii."

"Ơii!"

" Các bạn muốn Nguyệt Nguyệt hát bài gì nàoo?"

"Ngôi Sao Nhỏ."

" Các bạn cùng bắt nhìn theo Nguyệt Nguyết nha!

1..2..3

Anh chính là ngôi sao nhỏ của tôi

Tỏa ra ánh sáng trên bầu trời cao

Tôi đã quyết định yêu thương anh

Thì sẽ không dễ dàng buông xuôi..."

Dưới ánh đèn sân khấu cô cất giọng hát thuần khiết, không còn nổi sợ hãi, không còn sự bồn chồn lo sợ sau những lần trốn chạy. Mà chính trên sân khấu này Hạ Nguyệt như trút bỏ được chiếc mặt nạ nặng trĩu của mình, chính trên sân khấu này cô mới có thể sống thật với bản thân với đam mê cháy bỏng.

Ở nơi đó Hạ Nguyệt cô sao có thể biết được vẫn luôn có người đang theo dõi buổi biểu diễn trực tiếp của cô qua màn hình máy tính, luôn có người đang âm thầm từ phía sau bảo vệ ước mơ của cô.