Thay Em Lấy Chồng

Chương 1

"Cuối cùng là mày có cưới hay không? hay chờ tao phải dùng đến biện pháp mạnh lên con đi*m như mày."

"Chị đừng có mà cố chấp như thế, ngoan ngoãn thay thế tôi cưới hắn ta đi."

Hai mẹ con trước mặt liên tục dùng những lời lẽ khó nghe nhất, cay nghiệt nhất với Hạ Nguyệt để ép cô cưới thay cho người em cùng cha khác mẹ của mình.

Tại sao người phải chịu nhiều tổn thương nhất luôn là chứ? Lúc trước cô vốn dĩ cũng có cha có mẹ, có một gia đình hạnh phúc như bao người khác nhưng mẹ con bà ta không biết từ đâu xuất hiện rồi cướp lấy hạnh phúc ấy của cô, chính họ đã bức ép mẹ cô đến mức bà phải tìm đến cái chết, chính họ đã cướp đi tình thương mà cha luôn dành trọn cho cô. Vậy mà giờ đây, tương lai của cô họ cũng muốn dẫm nát nó ư?

"Không được! Nếu kết hôn giờ này sự nghiệp của con e là..."

Nguyệt Hạ cố gắng gạc tay cô em gái đang siết chặc lấy cổ tay đau rát của mình sang một bên, khẽ từ chối lời đề nghị của họ.

chát !

Một âm thanh khó nghe vang vọng trong căn phòng ba người, một lực rất mạnh va vào bên má trái khiến Nguyệt Hạ loạng choạng lùi về sau vài bước rồi ngã xuống đất, cảm giác đau điếng bên má trái cứ âm ỉ trong người cô.

"Cái tát này là giúp cho mày tỉnh ngộ đấy."

Người đàn bà kiêu ngạo ấy nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay vừa dùng để tát cô xong, miệng thì cười khẩy dưới ánh mắt bất ngờ của Hạ Nguyệt. Còn cô em gái Hạ Ngưng thừa cơ hội không tiếc buông những lời lẽ châm biếm cô:

"Chị không cần phải theo đuổi cái giấc mơ trở thành ngôi sao hoang đường ấy đâu. Mà hãy an phận làm vợ của một lão già xấu xí đi."

Hai mẹ con bà ta trong mắt cô dường như không còn một chút nhân tính nào nữa rồi, họ có thể dẫm đạp lên tương lai của người khác chỉ vì nghĩ cho lợi ích của bản thân thôi sao? Sao cùng là con người với nhau mà họ có thể tàn độc đến như thế kia chứ?

Cốc! Cốc!

Loading... " Này hôn lễ sắp bắt đầu rồi, chuẩn bị nhanh lên."

Tiếng gõ cửa dừng lại khoảng đôi ba khắc, cánh cửa đột nhiên mở ra, giọng nói ồm ồm của người đàn ông trạc năm mươi tuổi cất lên hối thúc mọi người. Người đàn ông kia không ai khác mà chính là cha của Hạ Nguyệt, người được nhắc đến với tên là Kiều lão gia chủ tịch công ty Thượng Khả khá nổi tiếng trong giới thượng lưu.

"Hạ Nguyệt sao con lại ngồi trên sàn thế kia, còn Hạ Ngưng sao con còn chưa mặc áo cưới?"

"ôi trời ơi! con đừng như thế mà Hạ Nguyệt, nếu con muốn hôn lễ này em gái con chắc chắc chắn sẽ nhường lại cho con mà. Đừng làm tổn thương đến bản thân như thế."

Vừa dứt câu bà ta ngay lập tức bật khóc thút thít, vội vàng chạy lại đỡ lấy tay cô vờ như mình là nhân vật đáng thương luôn bị con chồng bắt nạt vậy , lại bắt đầu nhập vào vai diễn của mình rồi. Trông giả tạo đến mức khiến người ta phát khϊếp mà.

"Chị đừng làm thế! em sẵn sàng đánh đổi tất cả vì chị mà."

Hạ Ngưng nhanh chóng nhận ra điểm mấu chốt, liền bắt nhịp diễn theo mẹ cô ta. Hai người họ kết hợp diễn với nhau rất ăn ý và thế là biến cô từ nạn nhân trở thành kẻ mưu mô, xảo trá trong mắt của cha...

Hạ Nguyệt tức giận đẩy bà ta ngã ra sàn sau đó cô loạng choạng đứng dậy. Người đàn ông trước mặt này dường như đã từng rất quen thuộc nhưng giờ phút này lại vô cùng xa lạ, ông ta thậm chí không xứng với hai chữ "người dưng". Nghĩ đến đây lại khiến cô chua xót mà bật cười thành tiếng:

"Haha...thật là..."

Chát!

Lại là âm thanh ấy, âm thanh vừa phát ra cách đây ít phút trước lại vang lên một lần nữa trong căn phòng. Bên má trái Hạ Nguyệt sưng đỏ vì hai cái tát đau điếng. Đây có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời cô bị chính cha ruột của mình tát.

"Sao con lại có thể hỗn xược và tham lam như thế? Con muốn giành hôn lễ của em còn đẩy ngã mẹ mình ư."

Bà ta vội vàng đứng dậy nhào tới đẩy cha cô ra và đứng chắn cho Hạ Nguyệt, còn Hạ Ngưng thì chạy lại ôm cô. Dù thế thì cô vẫn cảm nhận được sự hả hê của họ sau cái tát ấy.

"Ông đừng làm thế với con mình mà..."

"Đúng đấy! cha đừng làm đau chị."

Nguyệt Hạ trầm mặt, cô đã không còn gì để mất nữa rồi, người cô từng rất tin tưởng cũng đã thuộc về người khác, người cô từng tin tưởng giờ cũng còn tin cô đâu. Chẳng còn lí do gì để cố gắng nữa cả, cô chỉ biết trầm mặt để mọi chuyện trôi qua thế nào thì trôi.

"Được rồi! Nếu nó muốn như thế thì tôi sẽ cho nó toại nguyện."

Nói rồi ông kêu những người làm nhanh chóng thay lễ phục cho cô, khi tất cả xong xuôi Hạ Nguyệt bị kéo đến một lễ cưới thịnh soạn, có rất đông người của giới thượng lưu tham gia. Nhưng trong suốt buổi tiệc ấy chẳng ai thấy chú rễ đâu. Họ chỉ thấy cô dâu ngồi ở một góc thẫn thờ nhìn ra ngoài.

"Có lẽ nào chú rễ không đến là vì chạy theo tình nhân rồi! "

"Tôi nghĩ cô dâu này doạ người ta chạy mất rồi!"

"haha, lần đầu tiên tôi dự một lễ cưới mà không có chú rễ ấy."

Những lời xì xầm bàn tán không hay ấy Hạ Nguyệt đều nghe hết, chỉ là cô không quan tâm bởi vì cô đã quá quen với những lời thị phi rồi. Suốt một năm hoạt động trong giới giải trí cô cũng không còn xa lạ gì với những lời bàn tán không hay về mình.

Sau khi kết thúc buổi lễ, có một đám người áo đen lạ mặt đến đưa cô đi. Họ có lẽ là người của người đàn ông kia phái đến để đưa cô về nhà. Trước khi bước lên xe và rời đi, cô vẫn có gắng quay lại nhìn một lần nữa. Nụ cười khinh miệt của hai người họ và sự vui mừng khi tiễn cô đi không thể che dấu được trên khuôn mặt ấy, đặc biệt là khuôn mặt không lấy nỗi một tí cảm xúc của cha khiến cô không còn chút hy vọng gì từ căn nhà ấy nữa.

Kết thúc một chặn đường dài di chuyển họ đưa cô đến một căn biệt thự lộng lẫy, nguy nga. Hạ Nguyệt khá bất ngờ, nó to hơn nhà cô rất nhiều lần, nhìn tựa như một cung điện hoàng gia vậy.

"Mời phu nhân vào trong."

Bốn người đàn ông đều cuối đầu và đồng thanh nói khiến cô giật mình.

Cô hoang mang bước từng bước vào căn biệt thự, càng đi sâu vào trong cô cứ có cảm giác như bản thân được bước vào một thế giới khác vậy.

Hai cánh của nhà to lớn mở ra hai hàng người hầu đứng ngay ngắn, tất cả họ đều cuối đầu và đồng thanh:

"Kính chào Phong phu nhân."

Một người hầu nhìn có vẻ lớn tuổi nhất trong đám những người hầu đi ra, cuối đầu cung kính và nói:

"Thưa phu nhân hãy đi theo tôi lên phòng của ông chủ."

Bởi lẽ Hạ Nguyện còn đang choáng ngợp với sự cầu kì của căn nhà và những người làm ở đây, nên cô chẳng nói năng gì được chỉ biết đi theo.

Bà ấy đưa cô đến trước một căn phòng sang trọng rồi ngừng lại kính cẩn nói:

"Tôi chỉ có thể đứng ở đây, xin mời cô tự mình vào trong thưa phu nhân."

Hạ Nguyệt bỗng dưng ngoan ngoãn nghe theo, cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra rồi tiến vào trong.

Cạch!

"Vì tôi có một đối tác rất quan trọng nên không đến hôn lễ được, xin lỗi em."

Cánh cửa vừa đóng lại thì một giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên. Hắn bước ra từ trong phòng tắm chỉ có nửa thân dưới là quấn khăn.

Đây là lão già xấu xí già nua mà Hạ Ngưng nói ư? Trong hắn cao ráo, tuấn tú thế này còn có cả sáu múi nữa, già nua xấu xí ở đâu vậy?

"Em nhìn tôi đủ chưa? Tôi có chuẩn bị nước nóng và áo rồi mau thay bộ áo nặng nề này ra đi. Tắm xong vào em muốn sờ gì tôi đều cho em sờ không cần phải nhìn thèm thuồng thế đâu."

Hạ Nguyệt sựt tỉnh vì lời của hắn, cô ngại ngùng đến xù lông:

"Ai...ai mà thèm anh, chẳng qua bị họ ép tới đây thôi."

Hắn không kìm được mà phải lấy tay che miệng để không bật cười, cô gái này lúc giận dữ đáng yêu hơn hắn nghĩ nhiều. Hắn nhẹ nhàng nói:

"Em mau vào tắm đi, nếu cần tôi giúp thì gọi tôi. phòng tắm ở đằng kia."

Hắn vừa đưa tay lên chỉ Hạ Nguyệt liền phi như bay vào phòng tắm và đóng cửa ầm. Để Thế Phong ngồi trên ghế ngơ ngác nhìn theo.

Tắm xong thì Hạ Nguyệt hoang mang bước ra, cô sợ đêm nay sẽ phải ngủ cùng hắn vì vợ chồng sau khi cưới ngủ cùng nhau là chuyện bình thường, nhưng cô và hắn có dĩ có phải một cặp vợ chồng bình thường đâu, làm sao mà ngủ với nhau như không có chuyện gì được. Cô dè dặt bước về phía hắn đã mặc áo ngủ chỉnh tề từ lâu và đang dọn giường ngủ. Hắn đột nhiên lên tiếng khiến cô giật nảy mình:

“Em lại đây ngủ đi, tôi đã đổi phụ khiện cũ sang mới hết rồi.”

Hạ Nguyệt vẫn rất cảnh giác và luôn giữ khoảng cách an toàn với hắn.

Nhìn cô lúng túng và cảnh giác như một con mèo đang gặp nguy hiểm làm Thế Phong hiểu phần nào ý cô, hắn nhẹ nhàng nói:

“Em đừng lo tôi sẽ không chạm vào em nến không có sự cho phép của em đâu, ở đây là cho em ngủ còn tôi sẽ ra ngoài phòng khách.”

Câu nói của hắn vô tình khiến Hạ Nguyệt vừa cảm động vừa ngạc nhiên, người đẹp trai, lịch lãm, giàu có như hắn đã khan hiếm lắm rồi thế mà hắn còn rất dịu dàng, ôn nhu nữa khiến tim cô không khỏi đập mạnh, Hạ Nguyệt ngại ngùng chui vào trong chăn sau khi hắn ra khỏi phòng.