Ta Là Kẻ Nhát Gan Chuyển Thế Thành Tiểu Thư

Chương 11: Tên cuồng dâm lại dám chơi đùa ta

Hắn ta nhảy xổng tới túm lấy đầu của tôi, 1 tay cầm lấy một chiếc bình nhỏ, hắn bẻ ngược đầu của tôi về phía sau, hắn đưa cái bình nhỏ có chứa nước ấy lại sát miệng tôi, mạnh bạo ép tôi uống bằng được.

Tôi đoán ngay nước trong bình này chắc chắn chẳng phải thứ tốt lành gì, nên cố bặm môi chặt cứng, cố không cho thứ nước kì lạ của hắn lọt vào miệng.

Không ép tôi uống được, hắn đưa tay nhấn mạnh vào đầu tôi

" Đau...ực..ực " hắn nhấn rất đau

Thôi chết rồi tôi lỡ uống mất rất, cái thứ nước quoái đảng của hắn liệu tôi sẽ chết phải không, không không thể nào hắn gϊếŧ tôi được, số tiền hắn bỏ ra để mua tôi lớn tới thế cơ mà, sao hắn dễ dàng gϊếŧ tôi. Không cái điều kì là ở đây chính là hắn chịu bỏ ra số tiền lớn để mua tôi. Rốt cuộc lý do là gì

Tên kia cho tôi uống xong đến giọt cuối cùng thì đi về chỗ nằm ngủ

Cái tính không nói năng gì của hắn thật khiến người khác tò mò đến khó chịu rốt cuộc thứ nước hắn cho tôi uống là gì. Tôi nằm xuống tiếp tục suy nghĩ, đang lúc nhập tâm suy nghĩ đột nhiên cơ thể tôi nóng ran lên như thể có hàng ngàn con côn trùng nhỏ đang cắn, toàn thân tôi trở nên khó chịu, tôi không điều khiển nổi bản thân, khắp người tôi khẽ run, cơ thể tôi lại tự uốn éo cái kiểu đáng xấu hổ.

Đừng nói cái thứ thuốc hắn cho tôi uống chính là xuân dược. Tôi vặn vẹo khó chịu khắp người tâm trí bắt đầu mơ hồ.

Tên này khôn nạn thật, cái thân thể chỉ mới 13 tuổi thế mà hắn..hắn...tên da^ʍ tặc không phải gọi hắn là cυồиɠ ɖâʍ mới đúng.

Tôi há miệng thở dốc tay kéo lấy chiếc áo muốn cởi nó ra để giảm bớt cái nóng, ánh mắt mơ hồ nhìn thấy bóng dáng tên cυồиɠ ɖâʍ đang ẩn hiện trên ánh sáng của ngọn lửa. Chịu...chịu hết nổi rồi, tôi chồm người dậy bò tới chỗ hắn đang nằm, ngồi lên bụng hắn, ánh mắt thèm thuồng cùng cặp mà ửng đỏ, đôi môi mọng nước đỏ au đang khao khát trong bộ áo đã xộc xệch, tôi chẳng còn kiểm soát nổi hành vi của mình nữa, tôi ghé sát môi lại trước mặt hắn, đột nhiên hắn mở mắt tỉnh dậy tay giữ lấy đầu tôi

" Ngươi tính làm gì thế hả "

Câu này phải để tôi nói mới đúng cái tên khốn nạn này còn bày trò giả nai sao, thật muốn gϊếŧ hắn ngay

Tôi không kiềm chế được đưa đôi tay nhỏ bé quoàng ra sau cổ hắn

" Ngươi tính lợi dụng ta tới khi nào nữa đây"

Đến câu này mà hắn cũng thốt ra được nếu không phải do thuốc của hắn liệu tôi có làm mấy chuyện xấu hổ này không, nghe hắn nói mà chỉ muốn chém nát cái gương mặt giả tạo của hắn.

hắn ta kéo cổ áo tôi lên đứng dậy đưa tôi trói vào gốc cây gần đó. Tên này lại muốn chơi trò gì đây, thân thể tôi như muốn bùng nổ mấu mạnh vào thân cây 2 chân không ngừng cọ quậy, hắn chơi trò này khác gì là dùng đại hình, tên khốn khϊếp này lại có cái thú vui đáng tởm.

Tới lúc trời sáng thuốc trong người cũng đã tan hết, 2 con mắt tôi đỏ lòm những tia máu hiện rõ trên nhãn cầu.

Bấy giờ hắn ta cũng thức giấc, hắn chống người đứng dậy dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào tôi, tôi bây giờ vừa tức vừa sợ, ở với tên khốn khϊếp này chắc tôi không dám trải nghiệm thú vui của hắn dù chỉ một chút. Hắn chỉ coi tôi như một món đồ chơi sao, tôi thật căm phẫn.

Hắn bước tới cởi trói cho tôi ánh mắt vẫn chẳng chứa tý cảm súc nào, bây giờ tôi thấy hắn thật kinh tởm.

" Mau đi thôi"

Hắn vừa dứt câu liền ngoảnh người bước đi, đi được một đoạn thì hắn dừng khửng quoay đầu lại

" Sao còn chưa đi"

Tôi với ánh mắt căm phẫn nhìn hắn, chân không nhíc dù một bước,hắn ta liền nhíu mày nhẹ

" Đi mau đó là mệnh lệnh"

Dứt câu l*иg ngực tôi liền đau nhói -á..- đau đến thấu xương, tôi đành phải cất bước chân nhỏ bé ngắn ngủn đến chỗ hắn, vừa đồng ý nghe lệnh lập tức cơn đau trước l*иg ngực tan biến, khốn thật lại bị tên cυồиɠ ɖâʍ này khống chế, kiểu này có muốn chạy cũng không được, tôi hầm hực 2 mắt trừng lên lườm hắn, chân vẫn chậm rãi tiến lại gần

" Đi mau phải đến nơi trước trời tối "

Hắn lạnh ngắt thốt ra câu, rồi xoay đầu đi tiếp, tôi đi sau lưng hắn vừa đi vừa kinh tởm mong sao hắn chết quoách đi cho yên ổn, vừa đi vừa đá chân xả cơn tức vào những hòn đá trên đường hai tay mạnh mẽ hất cao ngất.

Vô tình tôi thấy những lốm đốm đỏ trên bàn tay, lạ lùng chúng là gì .Tôi đưa tay lên xem thử những lớp váng mỏng khô quánh dính đầy trên lòng bàn tay tôi, lạ kì tôi nhìn kĩ hơn, cái cấu trúc khi khô này thật giống máu, tôi đưa lên mũi hít thử một mùi tanh liền xốc lên mũi, là máu sao nhưng nó ở đâu ra tôi xám mặt nhẹ dò khắp cơ thể rõ ràng không bị thương.

Đêm qua tuy thần trí mơ hồ nhưng tôi vẫn nhớ rõ chưa làm chuyện gì vượt rào, rốt cuộc máu này ở đâu ra. Đang mãi mê suy nghĩ thì chân vô tình vấp phải một cái rễ cây nhô lên khỏi mặt đất, tôi ngã xổng soài ra đó. Tên cυồиɠ ɖâʍ đi ở phía trước dừng lại không ngoảnh lại nhìn.

" Đừng làm mấy trò cười nữa, ngươi làm chậm trễ đấy"

Nói xong câu hắn lại bước đi

Tên này lại hối thúc tôi, tôi dằn mình đứng phặt dậy hừ hắn một cái rồi đi tiếp.

Rốt cuộc tên này muốn đưa tôi đi đâu

" Theo hướng đi này tôi nghĩ hắn muốn đưa người đến hỗn nguyên Rowlet"

Hỗn nguyên Rowlet là nơi nào

" Hỗn nguyên Rowlet là nơi tập hợp toàn bộ những ma thú hung tợn, mạnh nhất vì nơi đây nguy hiểm nên ít mạo hiểm nhân nào bước chân tới, khu rừng chứa rất nhiều loại ma thạch có ích cho việc rèn luyện, hầu hết các loại ma thạch ở đây đều được ma thú trông coi kĩ lưỡng rất khó để có thể đυ.ng tay vào chúng"

Khỉ khô gì chứ hắn lại đưa mình tới nơi nguy hiểm vậy, liệu có phải hắn tính dùng mình làm mồi nhử đám ma thú gì đó không nhỉ, chắc chắn là dùng mình để làm mồi nhử rồi, cứ nghĩ tới cái cảnh tưởng đứng trước mặt mấy thứ kinh tởm tôi lại khẽ lạnh người, chết thì cũng sắp chết còn sợ những thứ thật nhảm nhí.

Đi trong khu rừng lạnh ngắt còn chẳng có một âm thanh sự sống, mắt tôi đảo quanh nhìn những thân cây to lớn mà kinh ngạt, chúng toàn là những thứ cây mà tôi chưa bao giờ được thấy. Thân cây là loài thân mền vậy mà lại mọc cao đến chọc trời , những cây thân gỗ to lớn cũng không kém chỉ với 1 cây mà tán nó đã che bóng một vùng rộng lớn. Khe khẽ có tiếng lá cây rơi sột soạt lại khiến tôi giật mình bất giác tiến sát lại chỗ tên cυồиɠ ɖâʍ khi nào.

Dọc đường hắn với tôi cũng chẳng nói dù nữa từ, à không một âm thanh cũng chẳng có.

Đi tới trưa hắn mới dừng lại nghỉ chân dưới tán cây khổng lồ. Tên này chẳng nói năng gương mặt vẫn cứ tỏ ra lạnh lùng, nhẹ nhàng hạ người tựa lưng vào gốc cây lớn đó, nhìn rõ trong cái ánh mắt đó như vẻ nghĩ một thứ gì đó rất xa xăm. Mà nhìn kĩ bộ dạng bây giờ của hắn lại đẹp đến lạ lùng ánh mắt như là một cái vũ trụ thu nhỏ, hồn tôi bị hút vào đó mất rồi, không được tên này là cυồиɠ ɖâʍ chẳng tốt lành gì, sao mình lại có cái ý nghĩ điên rồ như vậy được.

Tên cυồиɠ ɖâʍ nhẹ nhành đánh mắt sang nhìn thấy cái bộ dạng chết mê chệt mệt, miệng đang há hốc nước miếng nhế nhải liền hử một cái.

"Này bộ dạng đó là sao hả"

Tôi giật nảy mình cuối cùng hồn cũng chịu trở lại , tên này hẳn dùng ma thuật để mê hoặc tôi rồi, phải tỉnh táo mới được.

"Không...không chỉ là thấy trời đẹp quá"

Cuống quá mà bịa ra một chuyện trời ơi đất hởi này tôi thật ngốc mà.

Mà trông tên kia vẻ vẫn không quan tâm gương mặt một sắc thái nhìn tôi một lúc, rồi ngoảnh mặt nhìn lại lên bầu trời liền nhắm mắt lại

"Nghỉ ngơi đi tối nay sẽ hơi mệt đấy"

Hắn khẽ khàng nhắc nhở tôi một câu.

Phải rồi tối này đúng là mệt rồi, bị đưa ra làm mồi không mệt làm sao cho được, tôi rít một hơi rồi thở dài.

Nhìn lại toàn thân nhếp nhúa hôi hám, máu me khô quắp dính tùm lum khắp thân thể, phải rồi đã mấy ngày còn chưa tắm. Lúc đi tới đây tôi phát hiện ra có một con sông ở gần đây, nhìn thấy hắn đang ngủ, tôi nhẹ nhàng đứng dậy đi ra chỗ con sông.

Đi đến nơi tôi bỏ bộ y phục lại trên bờ, từ từ chìm người xuống dòng nước mát mẻ, cảm giác thật sung sướиɠ đã bao lâu rồi không có được cảm giác như ở thiên đường này. Đang mãi say mê kì cọ thân thể miệng còn nghêo ngao những lời hát, mắt đánh lên bờ liền nhìn thấy bóng dáng tên cuống da^ʍ đang đứng sừng sững ở đấy, ánh mắt rõ ràng nhìn về phía tôi. Tôi khửng toàn bộ hoạt động lại nhìn xuống thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như nhộng, tôi vội ngụp người xuống nước. Tên này đứng đó bao lâu rồi chứ chẳng lẽ hắn thấy hết rồi, cái thân thể này tuy mới 13 tuổi nhưng cái linh hồn cũng đã là thiếu nữa 15 tuổi rồi đấy, tên này thật đúng là cυồиɠ ɖâʍ mà.

"Ngươi...ngươi mau đi đi..."

Tôi vội vàng xua đuổi hắn

Nhưng hắn vẫn cứ sừng sững đứng ở đó không một chút nhúc nhích, chẳng lẽ tên này điếc hay sao. Không hắn là cυồиɠ ɖâʍ mà, hiện giờ mình trần như nhộng chắc chắn hắn phải lợi dụng rồi, tôi ngụp sát xuống nước chỉ trừ lại phần mũi trở lên.

Hắn tiến sát lại gần bờ sông, tên này..tên này tính cợt nhả mình sao....