Lúc trước Phượng Vân cứu Thẩm Lan từ trong tay lưu manh, bị đánh gãy chân. Không biết Thẩm Lan vì muốn báo ơn hay vì kế sinh nhai bức bách mới ở lại bên cạnh Phượng Vân. Không lâu sau đó bà liền sinh ra Tần Ngọc Nhu.
Có lẽ Tần Ngọc Nhu theo Thẩm Lan lâu hơn, cho nên khi Thẩm Lan gặp được Tần Dương thì đã mang Tần Ngọc Nhu đi theo, bỏ lại Phượng Tầm vừa sinh ra chưa tròn một năm.
Mèo con nhỏ nghiêng đầu, âm thanh mềm mại đáng yêu: "A Tầm, vật mà người xui xẻo bị bà ta trộm đi là gì?"
"Đầu óc của Phượng Tầm trước kia có chút ngu ngốc, làm sao có thể nhớ được đó là thứ gì? Dù sao trước khi người xui xẻ đó chết đã ngàn dặn vạn dặn nhất định phải lấy được vật đó trở về."
"Oh." Mèo con cái hiểu cái không: "A Tầm , người xác định không phải vì muốn ăn chực uống chực mới đến Tần gia sao?"
A Tầm nhà mình, rõ ràng tay nghề nấu ăn là hạng nhất, nhưng không hề thích bắt tay vào làm chút nào.
Rõ ràng là có nhiều tiền nhưng không chịu dùng, còn không nỡ tiêu tiền.
Keo kiệt!
"Nãi Bao." Phượng Tầm xách Tiểu Nãi Bao lên, tay kéo nửa má nói: "Đám lão già Vân Sơn đó đều không có tài cán gì. Chỉ làm một món có thể ăn cũng làm không ra hồn, còn tự cho mình thanh cao, không muốn kiếm tiền cho ta. Ngươi nói xem sau này ta thu nhận đồ đệ có nên đề ra yêu cầu hay không? Không biết nấu ăn không nhận, không biết kiếm tiền hiếu kính ta không nhận, mặt quá xấu xí không nhận, lớn tuổi cũng không nhận."
Nãi Bao bĩu môi, không phải người ghét bỏ những người trẻ tuổi quá ngu dốt, không có ngộ tính của người lớn tuổi, cho nên đuổi hết một đám đi hay sao?
"Phượng Tầm tiểu thư."
Khi Phượng Tầm đang bò dậy khỏi mặt cỏ, một thị nữ từ từ đi đến trước mặt nàng. Vẻ mặt thị nữ lạnh nhạt, lời nói hời hợt: "Phu nhân gọi người đi qua bên đó gặp mặt."
"Oh."
Thanh âm Phượng Tầm có chút lười nhác, nàng lười biếng duỗi eo. Từ đầu đến cuối một ánh mắt nàng cũng lười cho thị nữ này, giống như là chỉ nhìn một cái cũng lãng phí thời gian của nàng.
...
Sương phòng phía đông.
Một người phụ nữ ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn trà. Trong tay bà bưng một ly trà, cẩn thận thổi một hơi, động tác ưu nhã đầy quý phái.
Cho đến khi cửa phòng bị đẩy ra, Thẩm Lan mới ngẩng đầu, mắt đẹp dừng ở trên người thiếu nữ.
Thiếu nữ mặc một chiếc váy dài màu bạc, trong ngực ôm một chú mèo con màu trắng, lười biếng tà ác, thậm chí đến ánh mắt nàng nhìn người khác cũng lười biếng khiến người ta không mấy dễ chịu.
Thẩm Lan nhăn mày.
Đứa con gái này, bà chỉ sống với con bé vào năm đầu tiên con bé được sinh ra, sau này không gặp lại nó nữa.
Ba năm trước đây Phượng Vân bị bệnh mà chết, xuất phát từ tình nghĩa mẹ con bà đã đón con bé về đây. Ai ngờ nó vừa trở về liền gây đủ loại thị phi cho bà, thật sự khiến người ta không thể thích nổi.
Sau ba năm không gặp, con bé này càng lớn càng xinh đẹp, nhưng tính cách thì... Lại càng làm cho người ta không thích.
"Tầm nhi." Sắc mặt Thẩm Lan nghiêm túc lạnh lùng: "Mười năm trước, tỷ tỷ con kiểm tra thiên phú khiến người khác kinh ngạc, được người đứng đầu Vọng Kinh là Võ Nhạc đại sư phát hiện, do đó hướng dẫn nàng tu luyện. Ba năm trước đây, nàng đàn một khúc gây chấn động Vọng Kinh, được vô số danh sư tranh đoạt. Hai năm trước, trong lúc vô tình nàng đã thuần hóa được một huyền thú, khiến thế nhân sợ ngây người, được đại sư thuần thú là Thiên Kỳ nhìn trúng. Mà mấy ngày trước... Bởi vì thiên phú luyện đan của nàng mà được luyện đan sư đệ nhất Vọng Kinh, Tiêu Minh đại sư coi trọng, thu làm quan môn đệ tử."
Thái độ của Phượng Tầm có chút lười biếng. Nàng ngáp một cái, bộ dáng mơ mơ màng màng sắp ngủ, hiển nhiên đối với đề tài Thẩm Lan đang nói nàng không có hứng thú.
"Nhưng con..." Thẩm Lan nhìn bộ dáng Phượng Tầm như thế, sắc mặt đầy giận dữ, lạnh lùng nói: "Chẳng làm nên trò trống gì! Vô dụng đến cực điểm!"