"Phu nhân cũng thật là, đem đến một Ngọc Nhu tiểu thư cũng thôi đi, phế vật Phượng Tầm này ở nông thôn sinh sống đã mấy năm, sao có thể so sánh với Ngọc Nhu tiểu thư? Thế nhưng lại đem nàng ta đón về đây."
"Ba năm trước, ở trong yến hội Phượng Tầm đã làm ra chuyện mất mặt. Lão phu nhân quá giận dữ đã đuổi nàng ra khỏi Tần gia. Kết quả mới được ba năm, phu nhân lại đón nàng trở về. Phu nhân không sợ biến Tần gia trở thành trò cười một lần nữa sao?"
"Vì sao cùng là tỷ muội ruột thịt với Ngọc Nhu tiểu thư, nhưng Phượng Tầm này chẳng những bộ dáng cực kém, đến cả tính tình cùng thiên phú đều khác xa. Phượng Tầm mới trở về nửa tháng đã đem tiểu thiếu gia nhà bên ra đánh..."
..................
Một thiếu nữ lười biếng nằm trên thảm cỏ xanh sau hậu viện Tần gia, hai mảnh lá xanh chặn trên mắt che đi ánh sáng chói lóa, trên môi nàng treo một nụ cười tà ác lưu manh cùng lười biếng.
Những âm thanh ồn ào xung quanh cũng không quấy nhiễu được nỗi lòng của nàng. Trên gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ an tĩnh bình yên.
"Thời tiết ở Vọng Kinh này không tốt bằng Vân Sơn."
Nàng lấy tay che lại hai mảnh lá xanh trên mắt, từ trên thảm cỏ chậm rãi ngồi thẳng dậy.
Hai người thị nữ vừa rồi đang trò chuyện vẫn chưa nhìn thấy Phượng Tầm đang nằm phơi nắng. Bây giờ thấy nàng ngồi thẳng dậy, rõ ràng hai thị nữ bị hoảng sợ. Các nàng ngước mắt lên đối diện với một đôi môi đang mỉm cười và hai tròng mắt đen nhánh, sâu không thấy đáy.
Trong lòng thị nữ hoảng hốt, vội vàng cúi đầu xuống, chân có chút đứng không vững.
"Nãi Bao."
Phượng Tầm cũng không giận, lười biếng duỗi duỗi eo, tay nàng nâng quai hàm mà mỉm cười.
"A Tầm, ta ở đây."
Ở phía sau thiếu nữ, một chú mèo con trắng nhỏ nhắn bò ra. Thanh âm nó thanh thúy và dễ thương, thân mình bé nhỏ bò vào trong ngực của Phượng Tầm: "Những người đó nói A Tầm như thế, người không có tức giận hay sao? Thật ra A Tầm siêu cấp lợi hại."
Khóe môi Phượng Tầm treo một nụ cười lười biếng, ngón tay xoa xoa thân thể mềm mại như bông của mèo nhỏ.
"Bởi vì bọn họ nói là một Phượng Tầm khác, không phải ta."
Tần gia, đời đời làm tướng, lại là hào môn vọng tộc bậc nhất ở Vọng Kinh này.
Lão thái gia Tần gia từng lập chiến công hiển hách, được phong làm trấn quốc đại tướng quân. Từ lúc lão thái gia mất, con trai lớn Tần gia là Tần Dương được phong làm tướng quân, con gái lớn Tần gia lại trở thành hoàng hậu, thân phận hiển hách, tên tuổi như mặt trời ban trưa.
Nhưng trớ trêu thay Tần Dương của Tần gia là một kẻ si tình. Trên đời này có nhiều nữ tử tốt như vậy hắn lại không cần, lại đi coi trọng một nữ nhân góa chồng.
Nữ nhân này còn mang theo hai đứa con của chồng trước.
May mắn là, dù Tần Ngọc Nhu không phải là con gái ruột của Tần Dương, nhưng nàng ấy có thiên phú hơn người, tài mạo song toàn, lại nói chuyện ngọt ngào khiến cho trên dưới Tần gia đều vui vẻ. Thẩm Lan cũng vì điều đó mà tranh được không ít thể diện, còn được sửa họ vào gia phả Tần gia.
Mà Phượng Tầm là sau khi phụ thân nàng bệnh chết, mới được người khinh nghèo yêu giàu là Thẩm Lan đón về.
Bởi vì Phượng phụ vẫn luôn ốm đau trên giường, từ nhỏ đã không ai quản nàng, cho nên tính tình nàng như khỉ hoang, lại vô cùng gầy yếu, mới nhìn khiến người khác không có thiện cảm.
Hơn nữa, ở yến hội trong hoàng cung nàng đã gây ra chuyện xấu, thanh danh mất hết. Lão phu nhân Tần gia vì quá tức giận đã đem nàng đuổi ra khỏi Tần gia. Ném nàng vào một nơi không ai biết tới, cho nàng tự sinh tự diệt.
Lúc trước do Phượng Tầm bị sinh bệnh nặng lại không có người chăm sóc, không có tiền chữa trị, một mình ra đi. Sau khi Phượng Tầm rời đi nhân thế, nàng mới đến và chiếm cứ thân thể nàng ta.
Bây giờ nghĩ lại, nàng đã đến Phượng quốc được ba năm...
"Dường như Thẩm Lan đã lấy đi một thứ của Phượng Vân. Nếu họ đã tìm ta trở về, ta cũng nên đem đồ bị trộm lấy lại."
Phượng Vân là phụ thân Phượng Tầm, là người xui xẻo bị Thẩm Lan vứt bỏ.
—————————————————