Chương 31: Lần đầu giao thủ
Nhưng chỉ là nhu hòa một chút chút mà thôi, Vân Hoán người này giống như là một tòa đại băng sơn di động, cho dù đang dưới nắng hè chói chang cũng có thể cảm giác được khí lạnh giá rét trên người anh.
Vân Hoán liếc mắt nhìn áo sơ mi đen dính đầy máu Zombie của mình, mày kiếm cau lại tỏ rõ sự chán ghét, đôi môi mỏng tái nhợt mím càng chặt hơn.
Anh duỗi đôi chân dài bước xuống xe, lạnh nhạt đi vào trong nhà.
Lâm Thanh vừa mới sắp xếp xong cho Đỗ Nguyên, đang chuẩn bị đi ra ngoài dìu lão đại trong xe vào trong.
"Lão đại, anh đã tỉnh." Mắt Lâm Thanh tràn đầy kinh hỉ.
Vân Hoán lãnh đạm ừ một tiếng, vừa khéo đúng lúc này Tần Nhất cũng đi ra, thoáng chốc bốn mắt đối diện, bùm bùm, tia lửa bắn ra bốn phía.
Vân Hoán nhìn Tần Nhất một cái thật sâu, đôi mắt đào hoa lạnh như băng sâu thẳm không thấy đáy. Nó giống như xoáy nước, kéo người bị nhìn vào trong biển sâu.
Tần Nhất nhướn mày, mắt phượng xinh đẹp nhiễm ý cười tà, khóe miệng hơi cong lên, nhất thời sắc khí tràn đầy.
"Tần Nhất."
Lâm Thanh mở to hai mắt nhìn, thực sự mù mắt chó rồi. Anh ta không có nhìn lầm chứ, thiếu niên này vậy mà lại đùa giỡn lão đại nhà mình!
Lần trước cũng có người dám đùa giỡn lão đại nhà anh ta, kết quả thế nào? Hình như là bị người đánh cho một trận, nằm trọn một tháng trong bệnh viện. Hơn nữa, đối phương còn là một em gái.
Lâm Thanh còn nhớ đó là một em gái lớn lên rất xinh đẹp, kết quả lão đại nhà anh ta ra lệnh một tiếng, em gái đáng thương kia liền vào bệnh viện chơi một tháng.
Lão đại là người mềm cứng không ăn, dầu muối không vào.
Lâm Thanh yên lặng vì Tần Nhất thắp mấy cây nến, đáng tiếc cho một khuôn mặt đẹp trai như vậy.
Vân Hoán gật đầu, môi mỏng tái nhợt keo kiệt phun ra tên của mình: "Vân Hoán."
Giọng của Vân Hoán không ngờ lại rất êm tai, giống như rượu ngon thuần túy lâu năm, khiến lỗ tai người nghe đều có thể mang thai.
Tần Nhất không nhịn được muốn móc móc lỗ tai mình.
Lâm Thanh chớp chớp mắt, là cách mở mắt của anh không đúng hay lão đại của anh ta đã bị chập mạch ở đâu rồi?
Nói xong bán thân bất toại, máu chảy thành sông đâu, té ngã.
Tần Nhất thấy đối phương không có phản ứng gì khác thì thu hồi lại ý cười tà trong mắt, thật là không thú vị.
Mấy năm ở phòng thí nghiệm đã chà sạch toàn bộ tình cảm của Tần Nhất, còn lại cũng chỉ có sự chết lặng, trống rỗng.
Làm lại một đời, Tần Nhất trở nên lãnh đạm, hoàn toàn đánh mất dũng khí và lòng tin để tín nhiệm người khác.
Cho dù hiện tại cô chọn gia nhập vào tiểu đội Vân Hoán, cô cũng không có khả năng thật lòng trả giá cho sự lựa chọn này, không thể toàn tâm toàn ý tin tưởng bọn họ.
Đây...cũng là một loại bi ai.
Tần Nhất biết chứ, nhưng đời trước đủ loại tình huống xảy ra đã khiến cô thực sự không dám lại nếm thử một lần nữa.
Nói trắng ra, cô, Tần Nhất vẫn chỉ là một người yếu đuối.
Trong mắt Tần Nhất nhịn không được nổi lên sự giễu cợt.
Vân Hoán nhìn thấy đáy mắt thiếu niên hiện lên sự giễu cợt, không rõ vì sao thiếu niên mới vừa rồi còn đùa giỡn anh, lúc này lại bi thương như thế.
Đúng vậy, bi thương.
Sự châm chọc mỉa mai chợt lóe lên, nhanh đến mức khiến người ta không nắm bắt được, giống như ảo giác vậy.
Cô cũng không biết tại sao, chỉ là muốn trêu chọc một chút cái người mà sau này khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật, ác ma Đế thiếu.
Tần Nhất và Vân Hoán, hai bên đều không ai lên tiếng, bầu không khí trong chốc lát có chút quỷ dị.
Lâm Thanh ho khan một tiếng, muốn phá vỡ bầu không khí quỷ dị trước mặt.
Lâm Bạch đi ra, thấy lão đại nhà mình và Tần Nhất trợn mắt nhìn nhau, có chút khó hiểu, nhưng vẫn ôn hòa mở miệng: "Xin lỗi...chúng tôi hơi đói bụng, không biết có đồ gì ăn không, Nhất Nhất?"
Tiểu Lam trong không gian lại xù lông, ba sợi lông ngốc ngốc trên đầu lại vểnh lên, cả người tròn vo như quả bóng: "Nhất Nhất là tên thân mật bổn điện hạ gọi nữ nhân ngu xuẩn, tên tiểu tử thối này sao cũng dám gọi ngươi là Nhất Nhất. Xem Băng Phượng điện hạ vĩ đại ta đây, chỉ cần một hơi thở phun ra liền có thể đông chết hắn ta."