Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 30: Lâm Bạch

Chương 30: Lâm Bạch

Đồ ăn bên trong thôn trang cũng không ít nhưng phần lớn là những thứ đồ như bột mì, gạo. Điện ở tận thế đã bị cắt, rau dưa hay đồ ăn trong tủ lạnh dù không hư hỏng toàn bộ cũng đã héo hoặc ỉu.

Tần Nhất thu gom toàn bộ gạo chuyển vào trong không gian. Tuy không gian có thể tự sản xuất, nhưng Tần Nhất đã từng trải qua mấy năm ở tận thế, cô vĩnh viễn sẽ không chê đồ ăn nhiều.

Tần Nhất cũng không lấy toàn bộ, cô để lại những đồ có thể giữ được lâu mà không bị hỏng, dù sao cũng phải lưu lại chút gì đó cho những người đến sau.

Tần Nhất lấy ra một túi gạo hai mươi cân và một ít thịt khô. Nghĩ đến mấy người đang mệt mỏi nằm ở trong xe một, cô lại lấy từ trong không gian ra vài gói mì tôm và ít trứng gà.

Tần Nhất thắng lợi trở về xe. Trong xe, Lâm Thanh vẫn duy trì sự cảnh giác.

Tần Nhất vừa về tới, Lâm Thanh lập tức mở mắt ra, thấy Tần Nhất mang về nhiều đồ như vậy, Lâm Thanh không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.

Đυ.ng phải ánh mắt Tần Nhất đang nhìn mình, Lâm Thanh cười gượng có chút xấu hổ.

Thật sự không thể trách anh ta, đã một ngày hai đêm rồi anh ta chưa được ăn gì cả. Hơn nữa, bọn họ vẫn luôn gấp rút lên đường, trên đường còn bị mấy đợt Zombie đuổi theo, Lâm Thanh cảm giác dạ dày của mình đã đói bụng đến chết lặng.

Tần Nhất cho đến bây giờ mới biết, đói bụng cũng có thể lây. Bụng Lâm Thanh vừa réo đòi ăn thì trong xe lại truyền tới thêm mấy tiếng bụng đói kêu vang nữa.

Trong mắt hồ ly Lâm Thanh tràn đầy ý cười, anh ta vừa mới chuẩn bị mở miệng nói thì nghe thấy Lâm Bạch ở bên cạnh "ưm" một tiếng.

Lâm Thanh vui mừng: "Đại Bạch, em tỉnh rồi, cảm giác thế nào?"

Lâm Bạch ngồi thẳng dậy, sau khi ngủ một giấc tinh thần và thể xác đều sảng khoái, đầu tóc có chút rối, có vài sợi còn vểnh lên, thoạt nhìn có chút ngốc manh.

Lâm Thanh và Lâm Bạch là anh em song sinh, hai người tuy lớn lên giống nhau như đúc nhưng vẫn có thể khiến cho người ta phân biệt được ra hai người bọn họ.

Lâm Thanh và Lâm Bạch đều là loại người nhìn qua ôn nhuận như ngọc, nhưng thực chất bên trong thì Lâm Thanh lại "đen như mực". Còn Lâm Bạch thật sự là người ôn nhuận như ngọc, ấm áp như gió xuân, tĩnh lặng như nước.

Ở cùng một chỗ với Lâm Bạch khiến cho người ta cảm thấy tâm tình bình thản.

Quả nhiên giống biệt hiệu của anh ta, Đại Bạch*, có công hiệu chữa trị về mặt tinh thần cho người khác.

(Đại Bạch là tên tiếng Trung của Baymax, một nhân vật trong Big Hero 6)

"Ừ, em không sao." Lâm Bạch nhìn Lâm Thanh cười khẽ. Anh ta vừa nhoẻn miệng cười một tiếng, trên gò má trái liền xuất hiện một lúm đồng tiền nho nhỏ.

Tiếp theo, anh ta quay sang nhìn Tần Nhất, trong đôi mắt hồ ly tràn đầy tia sáng ấm áp: "Trước đó còn chưa cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã cứu chúng tôi."

Tần Nhất thản nhiên nói: "Không có gì, tôi tìm được một chỗ khá tốt, trước mang mấy người qua đó, dù sao hai người kia cũng cần nghỉ ngơi thật tốt."

"Được." Lâm Thanh và Lâm Bạch đồng thanh nói.

Tần Nhất lái xe đến căn nhà lớn vừa rồi, Zombie xung quanh đều đã bị cô giải quyết hết. Cô cũng không muốn bạc đãi người của mình, đương nhiên phải chọn chỗ tốt nhất.

Tần Nhất dừng xe, giúp đỡ Lâm Thanh và Lâm Bạch dìu Đỗ Nguyên và Sở Mặc Hòa vào trong.

Lâm Thanh nhìn thiếu niên gầy yếu đang cõng Đỗ Nguyên cao to đi phía trước, kinh ngạc đến suýt rớt cằm.

Không nghĩ tới thiếu niên thoạt nhìn gầy yếu lại có sức lực lớn như vậy, đồng dạng kinh ngạc còn có Lâm Bạch.

Nhưng Lâm Bạch nghiêm túc nhìn Tần Nhất một cái, trong con ngươi lập tức nhuộm đầy ý cười.

Tần Nhất nhìn tình huống hai người một chút, phát hiện vết thương của bọn họ cũng không chuyển biến xấu, trong lòng cũng yên tâm.

Trong lúc ba người Tần Nhất đưa Đỗ Nguyên và Sở Mặc Hòa lên phòng thì Vân Hoán tỉnh lại.

Đôi mắt đào hoa hẹp dài nhiễm đầy hoa tuyết của trời đông giá rét lạnh nhất, không có chút mê man nào như mới vừa tỉnh ngủ.

Môi mỏng của Vân Hoán mím chặt, đôi môi đỏ thắm trước đó lúc này lại tái nhợt, ngũ quan thâm thúy, mũi cao thẳng, lông mày lưỡi mác sắc bén, ghép lại một chỗ ngược lại khiến anh trở nên nhu hòa vài phần.

Chương 31: Lần đầu giao thủ