Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ

Chương 21: Quan tâm cậu

Dịch: Xiaoxin

Tay Đàm Mặc run run ấn tay cầm xe lăn, bây giờ cậu không biết nên làm cách nào để thoát ra khỏi sự lúng túng này.

Kiều Lam không phải là nên ngồi cách xa cậu hay sao, vì sao lại ngồi ở chỗ này.

Lúc này Đàm Mặc mới phát hiện ra Kiều Lam không phải tự ý đổi chỗ, mà là các bạn học cũng đều chuyển chỗ cho nên Kiều Lam cũng tương tự như mọi người luân phiên đổi chỗ cho nhau.

Cô ấy không phải cố ý đến đây. Trong lòng Đàm Mặc nhẹ nhõm thở phào, nhưng trong tâm lại khe khẽ dâng lên cảm giác khó nói thành lời.

Nếu như Đàm Mặc có thể hiểu rõ, thì cảm xúc lúc này của cậu được gọi là thất vọng.

Nhưng Đàm Mặc vốn dĩ không thể hiểu được. Hơn hai tháng nay cậu đã phải dùng sự cẩn thận mà người khác không nhận ra để làm quen với chỗ ngồi của mình, nhưng đột nhiên lại có người khác chuyển sang khiến cậu không thể thích nghi được. Cậu nhẹ nhàng đem cặp sách bỏ vào trong hộc bàn, không dám phát ra tiếng động.

Bởi vì Kiều Lam đang ngủ.

Từ trước đến nay, hình như cô ấy ở trường chưa từng mệt mỏi đến mức ngủ gật như vậy, tiết nào cũng đều cúi đầu xem sách.

Vì sao hôm nay lại ngủ gật trên bàn?

Bởi vì việc làm thêm cực khổ, nên hai ngay trước cô ấy không đến trường là liên quan đến chuyện này?

Đàm Mặc không biết có phải như vậy không, bình thường cậu nói chuyện với Kiều Lam cũng chỉ được mấy câu.

Nhưng cậu vừa nhấc đầu lên khiến khoảng cách hai người rút ngắn lại.

Gần đến mức có thể nhìn thấy chùm tóc đuôi ngựa cao cao của cô dưới ánh nắng tinh mơ sớm mai, nhìn thấy rõ từng sợi từng sợi một. Khứu giác của cậu nhạy cảm hơn rất nhiều so với người bình thường, cho nên có thể ngửi thấy mùi bột giặt nhàn nhạt trên người cô.

Đàm Mặc nghĩ cậu không nên cứ nhìn cô chằm chằm như vậy. Bởi vì cậu biết không ai thích bị nhìn như thế cả, đã có rất nhiều người vì hành động này của cậu mà nói cậu là kẻ thần kinh.

Họ nói cậu có ánh mắt rất đáng sợ.

Nhưng, Kiều Lam chẳng phải đang ngủ sao, cậu cũng chỉ nhìn bóng lưng của cô. Từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ nhìn cô ở khoảng cách gần như thế, cho nên càng muốn nhìn cô kĩ thêm chút nữa, chỉ cần không bị phát hiện là được.

Nhưng giây kế tiếp, Kiều Lam đang ngủ đột nhiên tỉnh dậy. Đàm Mặc vẫn chưa kịp thu lại ánh nhìn, không hề phòng ngự đối diện với ánh mắt của Kiều Lam.

Tim Đàm Mặc run lên, vội vàng thu hồi tầm mắt, sau đó nghe thấy âm thanh hơi khàn khàn của cô.

Giọng cô vốn dĩ trong trẻo, nhỏ nhẹ, chỉ hơi khàn khàn một chút. Có lẽ vừa mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn ngủi cho nên giọng nói của cô có phần lười biếng, tự nhiên mà quyến luyến.

"Đến rồi"

Cô xoay người, đem cánh tay đặt lên lưng ghế rồi quay đầu sang phía cậu, khiến khoảng cách hai người càng gần hơn. Trên mặt không có dáng vẻ tức giận, cô mỉm cười, thấp giọng nói.

"Thấy tớ ngồi ở đây có phải rất kinh ngạc lắm đúng không."

Đàm Mặc lấy sách từ trong cặp ra, môi mím lại, rồi đặt sách lên bàn, không đáp lại cô.

Mấy ngày trước cô bị đau bụng cả một buổi tối, hai ngày cuối tuần lại bận tối mặt tối mũi, tối qua lại mắc mưa. Bởi vì mưa nhỏ nên cô không nghĩ sẽ không sao, không ngờ sáng nay đi học mới phát hiện mình hơi sốt rồi.

Tiết tự học buổi sáng chìm trong trạng thái yên tĩnh, cho nên sẽ không ai biết có người ngủ ở sau lớp.

May mà giáo viên ngữ văn của tiết tự học hôm nay có việc nên không đến lớp.

Sau khi chợp mắt một lát, cô nhìn đồng hồ thấy còn hai phút nữa là bắt đầu tiết thứ hai. Cô theo thói quen quay đầu nhìn một lượt lớp học, không ngờ lại đối diện với ánh mắt của Đàm Mặc.

Kiều Lam dám chắc hồi nãy Đàm Mặc đang nhìn cô.

Nhưng Đàm Mặc vẫn vô cảm như cũ, nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Sau đó cô chủ động chào hỏi với cậu một tiếng mà chẳng được đáp lại, Đàm Mặc vẫn cúi thấp đầu phớt lờ cô.

Nội tâm Kiều Lam nảy lên cảm xúc không thể nói thành lời, rốt cục là vì cái gì chứ?

Đàm Mặc không để ý đến cô, Kiều Lam chỉ có thể quay đi, không phát hiện ra hành động của mình vừa rồi đã thu hút sự chú ý của nhiều người trong lớp, ngay cả Trần Diệu Dương và Lý Phàm cũng đánh mắt qua phía này.

Có người nhỏ giọng nói: "Tớ thấy Kiều Lam cứ nói chuyện với Đàm Mặc, nhưng Đàm Mặc không thèm để ý đến cậu ta."

"Đàm Mặc thì biết được cái gì chứ, không biết chừng ngay cả lời chúng ta nói cậu ta cũng chẳng hiểu."

"Cho nên Kiều Lam bị bệnh gì vậy, làm chuyện không đâu..."

Kiều Lam không nghe thấy, nhíu mày quay người sang phía khác, bạn cùng bàn với cô - Bùi Ninh cẩn thận nhìn Đàm Mặc, rồi quay sang nhìn Kiều Lam, trong lòng cứ thắc mắc mãi. Bởi vì tò mò nên thò người lại gần Kiều Lam, nhỏ giọng hỏi: "Cậu với cái kia... Đàm Mặc nói gì thế."

Đàm Mặc lật sách, nhìn thấy Bùi Ninh đột nhiên sáp lại gần Kiều Lam, khoảng cách giữa cô ấy và bạn cùng bàn còn chưa đến 30cm. Đôi mắt màu nâu nhạt dần chuyển lạnh.

Sau đó cậu thấy Kiều Lam lấy sách toán từ cặp ra, bắt đầu mở sách.

"Không có gì" Kiều Lam nói, dừng lại tầm ba giây thì bổ sung một câu.

"Bí mật."

Bùi Ninh: "..."

Sự lạnh lẽo trong mắt Đàm Mặc dần biến mất. Đầu ngón tay của cậu nhè nhẹ lướt trên trang giấy, lật sang trang kế tiếp.

Kiều Lam đúng là bị cảm thật rồi. Ban đầu, Đàm Mặc chỉ thấy giọng của cô ấy hơi khàn khàn, nhưng đến tiết sau thì không chịu nổi nữa mà lăn ra bàn nằm ngủ. Ngay cả Bùi Ninh và hai bạn ngồi bàn trước cũng phát hiện ra.

"Có phải cậu bị cảm rồi phải không?" Bùi Ninh hỏi.

Kiều Lam rầu rĩ "ừ" một tiếng.

Đàm Mặc ngồi ở phía sau trầm mặc ngẩng đầu.

Những cảm xúc trước kia chưa từng xuất hiện đang từng chút một trào dâng trong lòng cậu

Lúc trước Kiều Lam ngồi ở tổ bốn, cậu thấy cô hay cùng Bùi Ninh trò chuyện với nhau, mà cậu lại không nghe được câu chuyện của bọn họ. Chính điều này khiến cậu sốt ruột không thôi.

Bây giờ rốt cục cậu cũng nghe thấy những lời họ nói, nhưng sự nôn nóng không hề giảm xuống mà ngày càng nghiêm trọng hơn.

Kiều Lam nói chuyện với Bùi Ninh cũng không nhiều lắm, nhưng cũng không hẳn là ít. Thực ra tính cách của hai người họ rất tốt, cho nên quan hệ với các bạn cùng bàn xung quanh không tệ. Đàm Mặc vẫn luôn nghe thấy được những câu chuyện của bọn họ.

Bây giờ nghe thấy giọng điệu quan tâm của Bùi Ninh dành cho Kiều Lam, ánh mắt Đàm Mặc nhìn Bùi Ninh trở nên thâm trầm. Cậu lạnh nhạt nhìn hai người thỉnh thoảng sẽ đυ.ng chạm khủy tay, tâm trạng vì thế mà đứng ngồi không yên.

Cậu đã biết Kiều Lam từ lâu, nhưng chưa từng nói một câu trôi chảy, đàng hoàng với Kiều Lam. Chứ đừng nói đến việc tiếp xúc cơ thể.

Bùi Ninh chẳng mảy may phát hiện ra. Mặc dù tính cách cậu ta hướng nội, nhưng gần đây đã dần dần thân thiết với bạn bè, nói chuyện với nhau cũng nhiều hơn trước.

"Cậu có thuốc không? Có cần xin phép về nhà nghỉ ngơi không?"

"Không cần, không nghiêm trọng như vậy."

Kiều Lam uống nước, nhìn thời khóa biểu thấy tiết sau là Vật lí, trong lòng trở nên rầu rĩ. Cô suy nghĩ rồi dặn Bùi Ninh: "Lát nữa cậu thấy tớ ngủ gật thì đánh mình một cái nha."

"Được" Bùi Ninh đồng ý.

Ngón tay Đàm Mặc ấn góc sách, tâm trạng không khống chế được mà trở nên cứng đờ.

Cậu hy vọng sau này Kiều Lam đừng ngủ gật trong lớp nữa, như vậy Bùi Ninh sẽ không cần đánh thức Kiều Lam, sẽ không cần đυ.ng đến Kiều Lam.

Nhưng Kiều Lam bị cảm rồi, một tiết Vật lí mà gật gù tới mấy lần. Bùi Ninh không dám đánh cô ấy, nên trong một tiết đã ba lần gọi Kiều Lam thức dậy.

Đàm Mặc ngồi ở phía sau trơ mắt nhìn Bùi Ninh chạm vào tay Kiều Lam những ba lần.

Bởi vì căn bệnh AS nên Đàm Mặc thường gặp khó khăn trong việc khống chế cảm xúc. Đôi khi sẽ vô cớ cáu giận, lại có khi không chịu được mà bực dọc. Lúc học mẫu giáo, cậu đã từng làm tổn thương những bạn nhỏ cùng lớp, bởi vì một số người căn bản xem những chuyện này như là trò đùa thường ngày của trẻ con. Cho nên mẹ cậu luôn dặn đi dặn lại đừng quan tâm đến những điều đó, cũng đừng để trong lòng những chuyện không vui.

Đàm Mặc sống như một cái máy trong suốt 15 năm, khiến những áp lực bây giờ biến thành thói quen. Chính vì thế mà tính tình không còn nóng giận một cách vô cớ nữa, nhưng tâm trạng bây giờ của cậu rất kém.

Sau khi hết tiết, Kiều Lam rốt cục cũng không chịu nổi nữa buộc phải đứng dậy để đi đến nhà vệ sinh rửa mặt.

Thời tiết tháng 11 ở phía Bắc không mát mẻ gì cho cam, cho nên sau khi tát nước lạnh lên mặt, cuối cùng Kiều Lam cũng lấy lại được tinh thần. Đợi cơn choáng váng qua đi, Kiều Lam quay về lớp học. Lúc đi đến chỗ ngồi, cô thấy Đàm Mặc đang cúi đầu đọc sách.

Khoảng thời gian trước, hai người không có ngồi gần nhau, mà Đàm Mặc ở trường ít khi nói chuyện cho nên Kiều Lam không chủ động tìm cậu.

Nhưng bây giờ người ngồi trước người ngồi sau. Kiều Lam nhìn tựa cuốn sách của Đàm Mặc, nhìn tới nhìn lui mà chẳng hiểu ngô khoai gì, liền đến gần đánh tiếng hỏi: "Cậu đang đọc sách gì thế?"

"Điện từ học cổ điển"

Đàm Mặc thầm trả lời trong lòng.

Nhưng cậu không thể nói chuyện với Kiều Lam, huống chi bây giờ lại muốn nói cho Kiều Lam biết.

Không muốn nói chuyện với Kiều Lam.

Vì thế cậu trầm mặc rút quyển sách lại, không muốn cho Kiều Lam đọc.

Kiều Lam sửng sốt. Mặc dù cậu bình thường không thích nói chuyện, nhưng Đàm Mặc sẽ không làm ra hành động kháng cự như vậy. Kiều Lam há hốc mồm, không từ bỏ ý định, lên tiếng hỏi thêm: "Cậu làm sao vậy?"

Đàm Mặc ngẩng đầu, biểu cảm trên gương mặt nhợt nhạt vẫn nhàn nhạt.

"Xoay người lại."

Kiều Lam: ...

Kiều Lam: ???

Bùi Ninh bên cạnh tò mò kéo áo Kiều Lam, nhỏ giọng nói: "Cậu đừng làm phiền cậu ấy."

Nói xong thì nhìn qua Đàm Mặc rồi bổ sung thêm một câu: "Không thấy cậu ấy không quan tâm đến cậu..."

Bùi Ninh còn chưa nói hết câu, đột nhiên cậu nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đàm Mặc, tựa như ánh mặt trời biến mất, không khí xung quanh trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, đáng sợ.

Khi cậu nhìn lại một lần nữa thì lúc này Đàm Mặc đã cúi đầu xuống, giống như hành động vừa nãy của cậu là ảo giác.

Bùi Ninh ngây người, sau đó không phản ứng qua người sang chỗ khác, đầu tựa lên bạn bắt đầu hoài nghi.

Sau khi những thắc mắc, hoài nghi đi qua. Lúc này cậu mới đến điều gì đó, quay đầu cuốn sách Đàm Mặc đang đọc không giống như sách ảnh từ trong miệng mọi người nói.

Đó là cuốn sách Anh văn dày cộm, bên trong hình như còn có rất nhiều tranh vẽ, hình họa Vật lí.

Bùi Ninh ngây người, thấy vậy cậu càng đần độn.

Trong nháy mắt, lòng hiếu kì chợt nảy lên. Cậu vốn muốn quay đầu xem tựa đề sách của Đàm Mặc, nhưng lại nhớ đến ánh mắt vừa nãy của cậu ấy, sợ đến mức rụt đầu trở về.

Đàm Mặc sao có thể đọc sách chứ.

Huống chi còn đọc loại sách này.

Bạn học Bùi Ninh không biết đang nghĩ đến cái gì, Kiều Lam lại bắt đầu nghĩ không ra mình đã làm sai cái gì mà lại đắc tội với Đàm Mặc nữa rồi.

Nghĩ trái, nghĩ phải mà vẫn không ra.

Vất vả lắm cô mới thiết lập được mối quan hệ mỏng manh với cậu, Kiều Lam sợ bản thân vô tình phá hủy nó. Cho nên đến buổi chiều, cô chủ động bắt chuyện với Đàm Mặc, nhưng cậu ấy vẫn không đáp lại.

Sau khi tan học, Kiều Lam nhụt chí nhìn Đàm Mặc vô cảm rời lớp, phát ngốc một hồi.

Cô thu dọn cặp sách xong xuôi rồi nhanh chóng chạy đến nhà hàng Âu. Kiều Lam thầm nghĩ trong lòng, tối nay hoặc là về sau này, có lẽ Đàm Mặc sẽ không đến đó nữa.

*

Đàm Mặc vẫn như cũ ngôi trầm mặc trên xe.

Bác Trần sớm đã thành thói quen, gắp xe lăn lại để ở cốp sau.

"Vẫn đến nhà hàng Âu?"

Đàm Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ không trả lời. Bác Trần gật đầu tỏ vẻ đã rõ, lái xe theo hướng quen thuộc. Đến cửa nhà hàng Âu, bác Trần xuống xe lấy xe lăn, Đàm Mặc ẩn mình trong bóng tối không lên tiếng.

Bác Trần nhíu đầu mày, ông cảm nhận được có lẽ đã xảy ra chuyện.

"Không vào sao?"

Đàm Mặc rũ lông mi, qua hồi lâu mới lên tiếng.

"Không muốn."

Bác Trần nhìn chăm chú cậu, hỏi lại: "Có phải đã có chuyện gì xảy ra rồi không?"

Đàm Mặc bởi vì hội chứng AS cho nên sẽ không bao giờ nói dối, gặp những câu không muốn trả lời thường im lặng không lên tiếng.

Cãi nhau? Tình hữu nghị kết thúc?

Nhưng ông nghĩ bọn họ cãi nhau. Bác Trần tưởng tượng không ra cảnh tượng Đàm Mặc tranh cãi cùng người khác. Vì nếu hai người họ không chơi với nhau nữa thì Đàm Mặc sẽ không đến đây.

Thấy Đàm Mặc không bước vào trong, bác Trần chỉ có thể nói: "Vậy chúng ta quay về?"

Đàm Mặc nhấp nhấp môi, một hồi lâu mới lên tiếng.

"Không được."

Cậu ngẩng đầu nhìn ánh đèn phát ra từ nhà hàng Âu.

"Còn muốn đặt thức ăn."

Đã không muốn vào mà còn muốn đưa tiền cho người ta?

Vậy phải làm sao bây giờ?

Bác Trần muốn bổ đầu tiểu thiếu gia nhà mình ra xem bên trong đang nghĩ gì mà ngại ngùng thế chứ, cứ lưỡng lự mãi không thôi. Cuối cùng, ông chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Không đi vào, nhưng phải đưa tiền cho Kiều Lam. Vấn đề này không thể trông cạy vào Đàm Mặc được rồi, Bác Trần suy nghĩ rồi mở lời: "Con ở trong xe đợi chú vào mua thức ăn xong thì chúng ta quay về nhà. Chú sẽ không nói với bạn ấy cháu đang ở đây. Như vậy có được không?"

Đàm Mặc rất nhanh đã trả lời: "Được."

Bác Trần: ...

"Được rồi, được rồi. Vậy cháu ngồi đợi chú."

Ông vừa dứt lời, đang tính đi vào thì Đàm Mặc giữ ông lại. Bác Trần quay đầu hỏi: "Còn chuyện gì sao?"

"Cậu ấy bị cảm rồi."

Bác Trần:... cho nên?

Đàm Mặc chỉ vài hiệu thuốc cách đó không xa.

"Mua thuốc."

Bác Trần:...

Được được được. Sau khi đi ra khỏi hiệu thuốc, trong đầu ông chỉ có một suy nghĩ duy nhất. Đó là cô bé đó rốt cục đã làm chuyện cảm động đến mức kinh thiên động địa gì với cậu chủ.

Bây giờ đã 7h30 tối, đã trễ 10p so với thời gian thường ngày của Đàm Mặc. Kiều Lam nghĩ hôm nay Đàm Mặc thật sự không đến thật rồi.

Mạnh Tuyết nhớ đến thái độ lần trước của Đàm Mặc là tức hết cả mình. Hôm nay cô ta nhìn tới nhìn lui mà vẫn không thấy bóng dáng Đàm Mặc đâu cả. Cô ta "ách" một tiếng chạy đến trước mặt Kiều Lam.

"Sao hôm nay người bạn trai tàn tật của cô chưa đến đưa tiền cho cô nữa vậy?"

"Cậu ấy là bạn cùng lớp với em."

Tâm tình Kiều Lam vốn dĩ vẫn bình thường, nhưng không hiểu sao tự nhiên nổi nóng.

"Nói chuyện tử tế lại một chút."

Mạnh Tuyết nhướn mày.

"Như thế nào, tôi nói có sai gì đâu. Cậu ta vốn dĩ là người tàn tật. Nếu cô chướng mắt cậu ta như vậy thì còn giả bộ làm gì? Tính lừa tiền à? Ôi, tuổi thì nhỏ nhưng tâm tư thì không nhỏ chút nào. Chị đây cũng khâm phục cô. Mà tôi nói nè, bạn trai của cô không những tàn tật mà còn thần kinh hình như có vấn đề..."

"Chị lớn như vậy rồi mà ba mẹ không dạy chị ăn nói đàng hoàng sao?"

"Cô!"

Mạnh Tuyết tức giận đến mức muốn làm loạn lên, nhưng đúng lúc bác Trần vừa từ bên ngoài bước vào trong nhà hàng. Hai mắt Kiều Lam sáng rỡ, chẳng còn hơi sức đâu mà cãi nhau với Mạnh Tuyết.

"Xin chào." Kiều Lam dẫn bác Trần đi vào trong nhà hàng, lơ đãng hướng mắt ra bên ngoài, rồi lấy thực đơn cho bác Trần gọi món

Bác Trần nhìn thấy hết hành động liếc mắt ra bên ngoài của Kiều Lam, trên mặt lộ ra nét cười nhàn nhạt. Sau đó, ông cầm lấy thực đơn gọi món rồi để Kiều Lam đóng gói mang về.

Kiều Lam lại nhìn ra bên ngoài, nhưng ở ngoài đó có hàng loạt các loại xe hơi, mà cô chẳng biết được chiếc nào là của bác Trần.

Cô muốn hỏi bác Trần xem Đàm mặc đang ở đâu, nhưng quản lý đang đứng cách cửa 2m. Nhà hàng quy định không cho phép nhân viên phục vụ đang trong ca làm việc có quan hệ thân thiết với khách hàng.

Kiều Lam chỉ có thể làm việc gọi món, không được hỏi nhiều.

Nhà hàng lúc sau rất đông khách cho nên cô làm việc luôn tay luôn chân, ngay cả phần thức ăn của bác Trần cũng do quản lí mang ra giúp. Đợi đến khi Kiều Lam hết bận thì bác Trần đã đi rồi.

Quản lí nhìn cô cười một cái, không lên tiếng. Đến lúc Kiều Lam tan tầm, lấy một cái túi từ trong ngăn kéo thu ngân đưa cho cô.

"Bác trai hay đi cùng thiếu gia Đàm đưa cho cô."

Kiều Lam ngẩn người. Cô mở túi ra, bên trong toàn là thuốc.

Tất cả đều là loại thuốc cảm mạo.

Cô bị bệnh cả một ngày trời, đến tận bây giờ mới mới được rảnh rỗi, đột nhiên Kiều Lam cảm thấy khóe mắt cay cay.

Sau khi cầm lấy túi thuốc, cô cảm ơn quản lí rồi về nhà. Uống thuốc xong rồi lên giường, có lẽ vì tác dụng của thuốc nên Kiều Lam rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Một đêm ngon giấc.

Bệnh cảm xoàn của thanh niên nhanh đến cũng nhanh đi. Chỉ cần uống thuốc, ngủ một giấc là ngày mai đã khỏe lại. Cổ họng không còn đau, người cũng không đau nhức, Kiều Lam lại là cô gái tràn đầy sức sống.

Buổi sáng đến trường, cô vẫn như thường lệ học bài. Bùi Ninh nhìn cô, hỏi: "Cậu khỏe rồi à?"

"Tớ khỏe rồi." Giọng nói Kiều Lam nhẹ nhàng.

"Tâm trạng của không tệ nha."

"Cũng được thôi." Kiều Lam cười đáp, sau đó cầm sách lên học bài.

Đàm Mặc theo thói quen đến trường từ rất sớm, Kiều Lam quay sang Đàm Mặc nói: "Bệnh của tớ khỏi rồi."

Đàm Mặc nghe giọng cô không còn khàn như trước, yên lặng quay về vị trí của mình, vẫn không muốn quan tâm đến cô.

Kiều Lam không để bụng, nói với Đàm Mặc một tiếng cảm ơn.

Biểu cảm trên mặt Bùi Ninh không biết nên thể hiện như thế nào.

Cậu thật sự không hiểu, vì sao Đàm Mặc rõ ràng là không quan tâm Kiều Lam mà cậu ấy vẫn cứ chủ động chào hỏi Đàm Mặc như vậy.

Người ta đã không thèm để ý đến cậu, cậu có thấy ngại không hả!

Cậu khỏi bệnh cũng nói với Đàm Mặc chi không biết, còn cảm ơn cậu ta nữa là sao?

Thật khó hiểu, thật sự là nghĩ không ra được. Cậu quay sang hỏi Kiều Lam, Kiều Lam chỉ trả lời hai chữ.

"Bí mật."

Bùi Ninh:...

Được rồi, không hỏi nữa.

Từ khi Kiều Lam được hạng nhất khối, các bạn học trong lớp dần trở nên cởi mở hơn với cô, những người trước đây đối xử không tốt với cô dạo gần đây cũng không gây khó dễ nữa.

Ngay cả Tần Dương trước đây thường hay gây sự với Kiều Lam dạo gần đây cũng không tìm cô ấy kiếm chuyện nữa.

Giống như Kiều Lam đã nói, bản thân được yêu thích thì vốn dĩ người đó khi có ác cảm với bạn.

Vào một buổi sáng trong lúc cô đang học bài, vô tình gặp vài bạn nữ cùng lớp. Dạo gần đây không khí học tập của lớp 13 rất tốt, hầu như các bạn học sinh đều đến trường sớm học bài ngày càng nhiều.

Kiều Lam học được một lúc thì có một nữ sinh từ xa đi tới. Kiều Lam không nhớ tên của bạn ấy nhưng cô biết đó là bạn học cùng lớp. Bạn nữ đó cười hỏi cô có thể cho mượn vở ghi chép lịch sử của cô không.

Thân thủ bất tả tiếu kiểm nhân. Hơn nữa cô cũng vừa học xong cho nên Kiều Lam đưa vở ghi chép cho bạn ấy mượn.

(Thân thủ bất tả tiếu kiểm nhân: không đánh vào gương mặt tươi cười nhận sai của người khác. Theo Baidu.)

Bạn nữ cầm lấy quyển vở, quay người tụm lại một chỗ với mấy người bạn lật xem quyển vở của Kiều Lam. Họ xem xong không khỏi cảm thán lần này Kiều Lam quả thực rất nghiêm túc, nhưng mà theo như họ thấy thì trong vở cũng chẳng có chỗ nào được xem là xuất sắc cả.

Họ xem xong thì đem vở trả cho Kiều Lam. Kiều Lam gật đầu nhận lấy rồi quay về lớp học.

Sau lần bạn nữ đó bắt chuyện với Kiều Lam, hai người thường chào hỏi lẫn nhau mỗi khi gặp mặt. Dần dần Kiều Lam cũng biết tên bạn nữ đó là Đường Cầm.

Nhưng cô chỉ biết có thế thôi.

Vào một hôm, sau khi hết tiết thứ hai, Đường Cầm rủ cô cùng nhau xuống sân thể dục.

Kiều Lam nhìn Đường Cầm, nhíu mày nói: "Đi thôi."

Kiều Lam không phải là thiếu nữ thanh thuần chưa hiểu sự đời. Từ khi còn nhỏ, sống trong hoàn cảnh như thế khiến Kiều Lam không dễ dàng tin tưởng người khác. Hơn nữa, Đường Cầm rõ ràng là muốn làm thân với cô.

Nhưng Kiều Lam thật sự nghĩ không ra được lí do vì bạn nữ này muốn kết bạn với cô.

Đến giờ thể dục, Kiều Lam vô tình gặp Hách Anh. Cậu ta vẫn duy trì phong cách quen thuộc, gặp Kiều Lam thì đánh tiếng chào hỏi.

Cô nhìn Hách Anh cười tươi để lộ hàm răng trắng đều thẳng tắp trên mặt, Kiều Lam đáp lời lại Hách Anh một câu "xin chào". Cô vừa quay đi thì đám nữ sinh Đường Cầm nhanh nhảu chen chân lại đây.

"Kiều Lam."

Đám nữ sinh lộ ra vẻ mặt thân thiết, tựa như vừa mới nhìn Hách Anh.

"Ối, cậu là Hách Anh lớp 5 à!"

Tính tình Hách Anh cởi mở, cười cười trả lời đúng vậy. Mấy người đó liền trở nên líu la líu ríu.

Cuối cùng Kiều Lam cũng hiểu vì sao dạo gần đây Đường Cầm hay tìm cô rồi.

Nhưng, cô vẫn cảm thấy khó hiểu.

Cô và Hách Anh không tính là thân thiết. Mỗi lần gặp nhau chỉ tùy tiện chào hỏi nhau vài câu.

Đám người Đường Cầm kéo Hách Anh tách ra, để lại Kiều Lam bơ vơ. Đợi đến khi hết tiết quay về lớp, không ngờ Đàm Mặc lại tự nhiên trả lời cô.

Cuối cùng Kiều Lam cũng nhìn thấy rõ loại sách mà Đàm Mặc đang đọc.

"Điện từ học cổ điển." Đây là sách Vật lí được viết bởi một tác giả người Mỹ.

Ngay cả khi Kiều Lam đã cố gắng học tập chăm chỉ thì đối với những kí hiệu trên hình vẽ thì đây đích thị là loại sách dành cho những người "trên trời".

Kiều Lam biết Đàm Mặc rất thông minh. Bởi vì theo như nguyên tác, tác giả nhắc đến không dưới một lần về trí nhớ siêu thường, chỉ số thông minh siêu nhiên của cậu ấy. Ngay cả nam chính Trần Diệu Dương cũng kém hơn so với Đàm Mặc một chút.

Trong sách nói Đàm Mặc là một thiên tài.

Trước đây Kiều Lam đã từng thấy Đàm Mặc xem vi phân, tích phân, xem "Đồi gió hú", xem giáo trình Lịch sử dày cộm. Còn đối với cuốn sách như hiện tại, một chữ cô xem cũng chẳng hiểu. Cuối cùng thì Kiều Lam cũng cảm thấy được cách biệt về mặt trí tuệ.

Kiều Lam đột nhiên hiếu kì.

"Đàm Mặc." Kiều Lam gọi cậu một tiếng.

Đàm Mặc không quan tâm đến cô.

Nhưng từ sau khi nhận được túi thuốc cảm, mà mấy ngày sau bác Trần vẫn đến gọi cơm mang về. Kiều Lam nghĩ rằng có lẽ Đàm Mặc chỉ tức giận thôi, chứ không hề chán ghét cô.

Kiều Lam không để bụng chuyện Đàm Mặc "bơ" cô.

"Đàm Mặc, có phải kiến thức Vật lí bây giờ chúng ta đang học rất đơn giản đối với cậu đúng không."

Đương nhiên.

Đàm Mặc ngẩng đầu, mặt không cảm xúc liếc nhìn Kiều Lam một cái.

Lúc mười tuổi cậu đã tự mình học những thứ này, lần trước nhìn thấy chỗ trống chưa làm trong đề của Kiều Lam, Đàm Mặc không cần tính cũng có thể cho ra được đáp án.

Mặc dù Đàm Mặc rõ ràng chưa lên tiếng, nhưng Kiều Lam cảm thấy giống như bản thân bị xem thường.

Xem ra là rất đơn giản rồi. Kiều Lam thở dài một hơi, đem tay đặt lên ghế, đặt cằm lên trên cánh tay.

"Thực ra cậu rất thông minh, hiểu được nhiều thứ hơn tớ, đề kiểm tra vừa rồi chắc chắn cậu có thể làm tốt. Đàm Mặc, vì sao cậu không đi thi vậy."

Đối với Đàm Mặc mà nói, thì chương trình cấp ba quả thực rất đơn giản. Nếu như cậu ấy tham gia các kì thi, thì chắc chắn sẽ cho ra những điểm số cao đến mức dọa người.

Đàm Mặc nhìn Kiều Lam, nhấp nhấp môi.

Vừa kết thúc môn thể dục là Kiều Lam nhanh chóng quay về lớp cho nên trong lớp hiện giờ không có ai khác ngoài họ. Đàm Mặc cuối cùng cũng lên tiếng.

"Tớ nhất định phải thi sao."

Kiều Lam nhất thời không theo kịp logic của Đàm Mặc, qua một lúc lâu mới hơi hơi hiểu ý của Đàm Mặc.

Đàm Mặc không có hứng thú với thi cử. Mọi người đều muốn có thành tích tốt bởi vì muốn vào được lớp tốt hơn vào năm lớp 11, được mọi người hâm mộ, sau này còn có thể thi vào được một trường đại học tốt.

Thi cử không hề có sức hấp dẫn đối với Đàm Mặc, mà cậu cũng không quan tâm đến những mong muốn như người bình thường.

Kiều Lam muốn nói cho tất cả mọi người biết, Đàm Mặc không ngốc. Không chỉ không ngốc, mà so với chúng ta, cậu ấy thông minh hơn gấp mấy lần.

Đang muốn tiếp tục câu chuyện, nhưng có người vào lớp, Đàm Mặc không nói nữa. Quay về giọng nói lạnh tanh như mọi khi.

"Xoay người lại."

Kiều Lam:...

Lại không để ý cô nữa rồi.

Đám người Đường Cầm cùng với các bạn học quay về lớp, vừa bước vào liền nhìn thấy Kiều Lam dựa vào lưng ghế nói chuyện với Đàm Mặc. Mà Đàm Mặc cúi đầu tựa như không nhìn thấy Kiều Lam.

Cho nên mọi người nhìn thấy cũng quen rồi. Nhưng quen là một chuyện, mà hiểu được nguyên do không lại là chuyện khác.

Chẳng ai có thể hiểu được vì sao Kiều Lam cứ nói chuyện với một đứa ngốc như vậy chứ. Không chỉ ngốc mà còn hơi điên.

Người ở bên cạnh nhìn thấy Tần Dương, liền nói: "Tao không hiểu nổi được Kiều Lam đang làm gì, cậu ta không thấy sợ sao?"

Mọi người đều lắc đầu.

Đường Cầm vừa được nói chuyện với Hách Anh cho nên tâm trạng rất tốt. Cô ta thấy dạo gần đây cũng xem như thân thiết với Kiều Lam, cho nên đi đến nói với Kiều Lam.

"Kiều Lam, cậu sao lại nói chuyện với cậu ta chứ."

Tay Đàm Mặc rung lên nhè nhẹ.

Kiều Lam dần dần thu lại dáng vẻ tươi cười.

Đáng tiếc Đường Cầm lại không phát hiện ra, hoặc là cô ta muốn làm náo loạn trước mắt các bạn học khác, cho nên tiếp tục nói: "Ngày nào cậu cũng nói chuyện với cậu ta, cậu ta lại chẳng hiểu."

Cô ta vừa dứt lời thì đưa tay kéo Kiều Lam.

"Cậu ngồi gần cậu ấy làm gì, cẩn thận cậu ta lại đột nhiên nổi điên đánh cậu."

Kiều Lam đẩy tay Đương Cầm ra, ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía Đường Cầm.

"Cậu ấy đánh cậu?"

Đường Cầm và đám học sinh đang xem náo nhiệt đều sửng sốt. Trên mặt Đường Cầm trở nên cứng đờ.

Đương nhiên là không có.

Nhưng Đàm Mặc là kẻ điên, nói không chừng sẽ đột nhiên nổi lên cơn thần kinh.

"Cậu có ý gì chứ." Đường Cầm gào lên.

"Tớ chỉ là muốn tốt cho cậu..."

"Tôi không cần cậu tốt với tôi."

Kiều Lam trực tiếp đánh gãy lời Đường Cầm.

"Nhận không nổi."

Đường Cầm không hiểu nổi, đang yên đang lành thì tự nhiên nổi nóng?

Kiều Lam chẳng chừa cho cô ta chút mặt mũi. Trong lớp nhiều người xem náo nhiệt như thế khiến mặt Đường Cầm nóng lên.

"Ai thèm chơi với cô, chẳng phải thấy cô đáng thương không ai để ý..."

Cô ta nói xong thì xoay người ra khỏi lớp.

Đám nữ sinh hay đi cùng Đường Cầm cũng hung hăng liếc Kiều Lam.

Không khí xung quanh dần trở nên vang lên tiếng ồn ào bàn tán sôi nổi. Trần Diệu Dương và đám người Lý Phàm trông thấy từ xa, không biết đang nghĩ gì.

Kiều Lam không để tâm đến thái độ của người khác, cô lại quay đầu xuống thì nhìn thấy quyển sách trong tay Đàm Mặc vừa rồi vẫn còn nguyên vẹn nay đã bị rách một mảng lớn.

Kiều Lam thở dài một hơi.

"Đàm Mặc."

Kiều Lam nhỏ giọng gọi cậu, nhìn sắc mặt tái nhợt, cứng nhắc của cậu, lại thở dài.

"Nếu cậu không để ý đến tớ thì cũng chẳng có ai quan tâm đến tớ cả."