Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ

Chương 20: Bàn phía trước

Dịch: Tyty

Cậu tự mình xuống xe, ngồi vào xe lăn. Chàng thiếu niên có gương mặt nhợt nhạt, lạnh lùng thu hút rất nhiều sự chú ý.

Nhất là sau khi vào nhà hàng Tây, mọi người đều nhận ra cậu.

Nghe nói đây là con trai của ngài Đàm, Kiều Lam hôm qua phụ trách bàn của cậu ta một đêm đã có thu nhập hơn một ngàn tệ.

Cậu thiếu niên kia từ lúc đi vào đây, qua bức bình phong ngăn cách mọi người, ánh mắt âm trầm ấy giống như chỉ nhìn một mình Kiều Lam vậy.

Cậu chỉ rõ muốn Kiều Lam gọi món.

Kiều Lam cầm menu đi đến trước mặt Đàm Mặc dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người trong nhà hàng. Cậu cúi đầu xem, ngón tay thon dài, trắng noãn chỉ vào từng món ăn trong thực đơn.

Không chọn những món mình thích mà chỉ chọn những món đắt tiền.

Kiều Lam: "..."

Cho dù Đàm Mặc có tiêu tiền như nước thì cả đời cũng không lo thiếu tiền, nhưng mà dù có tiền cũng không nên xài phung phí như vậy.

Giọng Đàm Mặc bình tĩnh chọn nhiều món ăn, bút trên tay Kiều Lam dừng lại trên quyển sổ, một chữ cũng không viết. Bác Trần ngồi bên kia bình tĩnh theo dõi, nhìn Đàm Mặc rồi lại nhìn Kiều Lam, không nói một lời nào.

Qua thật lâu Đàm Mặc cũng gọi xong.

"Chỉ những thứ này thôi"

Cậu ngẩng đầu lên thì thấy Kiều Lam vẫn đang nhìn chằm chằm cậu.

Đàm Mặc ngẩn ngơ, sau đó đột nhiên phát hoảng.

Tại sao lại nhìn chằm chằm cậu như vậy?

Cậu có phải lại làm gì không đúng?

Chuyện Đàm Mặc không giỏi nhất chính là phải đi suy đoán tâm tư của người khác.

Cậu không giống như những người khác, dựa vào nét mặt hay ánh mắt để đoán ý đối phương, Đàm Mặc nhìn vào con ngươi đen của Kiều Lam, ngón tay cầm menu không kiềm được nắm chặt lại.

Kiều Lam im lặng nhìn Đàm Mặc hồi lâu, cuối cùng cũng dời ánh mắt đi, rút thực đơn từ tay Đàm Mặc ra.

"Cậu gọi nhiều quá rồi."

Kiều Lam nói xong rồi nhanh chóng lật menu sang trang thứ hai.

"Món chính tớ nghĩ cậu nên chọn món trứng cá muối ướp lạnh, canh atiso, nấm truffle, rau xào thập cẩm xì dầu. Cậu thấy vậy có được không?"

Ngày hôm qua gọi nhiều vậy mà Đàm Mặc ăn cũng chẳng bao nhiêu. Nguyên một bàn đồ ăn mà hầu như cậu ấy chỉ gắp được mấy đũa.

Đàm Mặc không nói gì, cơ mặt khẽ thay đổi.

"Không đủ."

Giá mấy món cộng lại vẫn chưa tới một ngàn tệ.

Rất đủ rồi, Kiều Lam khẳng định.

"Cậu gọi quá nhiều, ăn không hết lại lãng phí."

Đàm Mặc có thể hiểu được suy nghĩ của cô ấy. Cậu trầm mặc nhìn menu hồi lâu, sau đó đẩy cuốn thực đơn đến trước mặt bác Trần.

"Gọi."

Bác Trần: . . . ? ? ?

Thụ sủng nhược kinh.

(Thụ sủng nhược kinh (受宠若惊): được sủng ái mà sợ)

Là cậu ấy sao?

Bác Trần đã sống chục năm nay cho nên việc đối nhân xử thế như thế nào ông đã sớm nhìn thấy rõ. Hôm nay Đàm Mặc không giống như mọi ngày, cậu đột nhiên muốn tới nơi này ăn tối đã khiến ông ngạc nhiên rồi. Sau đó còn chỉ đích danh cô gái nhỏ này tới ghi món còn cố chấp gọi thật nhiều, đã thế toàn là những món đắt tiền...

Bác Trần không quan tâm đến lí do bên trong, nhưng lại tò mò cô bé này làm như thế nào mà khiến Đàm Mặc hài lòng đến như vậy.

Ông nhanh chóng gọi hết những món đắt tiền, sau đó vui vẻ nói: "Khẩu vị của tôi tốt nên ăn nhiều."

Kiều Lam: ". . ."

Tay toàn chọn vào những món cầm vào là muốn phỏng tay.

Chờ các món ăn mang lên hết, bác Trần vừa ăn vừa không nhịn được đánh mắt quan sát Đàm Mặc.

Đàm Mặc bởi vì sức khỏe nên ăn không được nhiều, mà cậu cũng nhạy cảm với nguyên liệu nấu ăn cho nên việc ăn uống rất kén chọn.

Nhưng hình như Đàm Mặc có vẻ rất thích ba món ăn mà cô bé này chọn cho cậu, cho nên đã ăn hết những món đó.

Bác Trần đã có một quãng thời gian dài chăm sóc Đàm Mặc cho nên ông biết, nếu như cậu đã không thích thì sẽ không ăn dù chỉ một miếng. Vì cơ thể của cậu không thể chịu đựng được. Nhưng Đàm Mặc đã thưởng thức hết những món mà cô bé này chọn thì có thể nói đó là những món hợp khẩu vị của Đàm Mặc.

Khụ....

Bác Trần đè xuống những thắc mắc. Cho đến khi hai người kết thúc bữa ăn, ông đẩy Đàm Mặc đi ra ngoài rồi liếc sang Kiều Lam đang bận rộn trong nhà hàng. Thế là ông lên tiếng hỏi Đàm Mặc.

"Không nói tiếng nào mà đi vậy sao?"

Đàm Mặc giương mắt lên.

"Nói gì?"

Bác Trần

"Hẹn gặp lại?"

"Cậu ấy bề bộn nhiều việc."

Bác Trần: . . .

Ông không nên dùng suy nghĩ đối nhân xử thế của người bình thường áp lên người Đàm Mặc vì cậu ấy không hiểu được những thứ này, cậu chỉ hiểu những suy luận đơn giản.

Bởi vì bề bộn nhiều việc nên không cần phải nói hẹn gặp lại.

Bác Trần thở dài đẩy Đàm Mặc ra khỏi nhà hàng Tây sau đó đưa cậu lên xe.

Xe từ từ rời đi, bác Trần suy nghĩ thật lâu rồi mới chần chừ mở miệng.

"Cô gái nhỏ vừa mới gọi món cho chúng ta, thiếu gia cậu....quen sao?"

"Quen"

Đàm Mặc nhìn ánh đèn sáng chói ngoài cửa sổ.

"Oh" Bác Trần gật đầu một cái

"....là tình cờ quen trong bữa ăn sao?"

"Bạn học."

Bạn học?

Bác Trần hơi kinh ngạc.

Bạn học của Đàm Mặc? Cho nên cô bé này vẫn còn đi học?

Nếu còn đi học, tại sao lại tới đây làm?

Nguyên do ở đây thật ra rất đơn giản, đang đi học mà phải đi làm thì nguyên nhân chỉ có thể là gia đình cô bé này không tốt lắm.

Cho nên Đàm Mặc cố ý tới nhà hàng chọn những món đắt tiền sau đó còn cho tiền boa là vì muốn giúp cô bé đó?

Nhưng tại sao lại giúp đỡ? Chỉ là bạn học, không cần thiết phải giúp đến mức này. Bác Trần nhớ tới viên kẹo ở trên bàn Đàm Mặc kia, xâu chuỗi lại sự việc thì đã hiểu ra.

Đàm Mặc cho tới bây giờ không giống như một người bình thường, cậu giống như một cái máy không có tình cảm cũng không có ưu tư suy nghĩ.

Đàm Mặc có thể chưa nhận ra, nhưng bác Trần không kiềm nén được sự phấn khích của mình.

"Thiếu gia. . ."

Bác Trần cân nhắc mở miệng hướng dẫn từng bước dẫn dắt suy nghĩ của Đàm Mặc.

"Cậu tại sao muốn giúp người bạn học này?"

"Bởi vì cậu ấy thiếu tiền."

"Bạn ấy thiếu tiền thì có quan hệ gì đến cậu chủ."

"Tôi không thiếu tiền."

Bác Trần:....

Logic quan hệ quá hoàn mỹ, lập luận không có chút sai sót gì nhưng suy nghĩ cẩn thận tất sẽ có sơ hở, bác Trần không buông tha tiếp tục dẫn dắt.

"Cậu chủ, trên đời này người thiếu tiền rất nhiều. Bên dưới cây cầu vượt chúng ta vừa đi ngang qua có không ít ăn mày thiếu tiền, so với cô bé ở nhà hàng Tây kia họ càng cần tiền hơn. Bởi vì bản thân không thiếu tiền nên cho bạn ấy tiền sao?"

"Sẽ không"

Đàm Mặc trả lời không cần suy nghĩ.

"Cho nên tại sao cậu chỉ giúp đỡ duy nhất cô bé kia"

Bác Trần qua kính chiếu hậu nhìn cậu thiếu niên đang nhìn ra ngoài cửa sổ cuối cùng cũng quay đầu lại, giống như bất chợt bị hỏi khó, sau một hồi lâu mới trả lời.

"Tôi không quen những người ấy."

Quen thì cậu sẽ giúp sao?

Bác Trần cảm thấy không hẳn là như vậy.

Ông hiểu rất rõ Đàm Mặc, từng có một người có ý tốt muốn tiếp cận cậu nhưng lại bị sự lạnh lùng của Đàm Mặc đánh bại. Đã nhiều năm như vậy, thậm chí cho đến bây giờ Đàm Mặc chưa từng giao lưu với một người bạn cùng lứa nào. Cô bé này là người bạn cùng lứa duy nhất có thể nói chuyện bình thường với Đàm Mặc.

Bác Trần cũng không muốn thêm nữa.

Đàm Mặc có một người bạn bình thường xem như đã là có chút tiến bộ rồi. Đối với ông mà nói thì đó đã an ủi bản thân được phần nào.

Chỉ là... mặc dù Đàm Mặc rất thông minh nhưng trong việc giao tiếp với mọi người thì rỗng tuếch. Cho nên cậu khó mà phân biệt được tốt xấu, còn về phần cô bé kia thì bác Trần cần phải tìm hiểu thêm. Nếu như tính cách không tốt thì người bạn như vậy không cần cũng không sao.

Kiều Lam không biết bác Trần đã làm công tác tư tưởng đơn giản cho Đàm Mặc. Dạo này cô rất bận, mỗi buổi tối làm xong cũng đã gần 11 giờ, về đến nhà còn phải làm cả núi bài tập.

Bởi vì thời gian nghỉ học ở nhà bị chiếm dụng cho nên phải cô phải tận dụng thời gian sau khi tan học. Bùi Ninh nhìn mà phát sợ.

Cậu cảm thấy bản thân đã rất chăm chỉ, nhưng vẫn còn kém xa Kiều Lam.

Bùi Ninh có thể nhìn thấy Kiều Lam liều mạng học hành như vậy, thì hiển nhiên Trần Diệu Dương cách đó không tới một mét đương nhiên cũng nhìn thấy.

Vì để vượt qua cô, thật cần phải làm đến vậy sao?

Nhưng đã liều mạng như vậy thì tại sao lúc trước lại chủ động tìm giáo viên chủ nhiệm nói không muốn ngồi cùng cậu ta chứ?

Đổi chỗ ngồi đã được một tuần mà Trần Diệu Dương không nghĩ đến vấn đề này. Gần một tuần nay Kiều Lam đều nói chuyện bình thường với những bạn học phía sau nhưng lại không nói một câu với người ngồi bên trái là cậu ta đây.

Chuyện này thật kì lạ.

Chẳng lẽ là lạt mềm buộc chặt? Kiều Lam đúng thật là hơi quá đáng.

Từ lâu giờ tự học ngữ văn đã trở thành giờ chủ nhiệm lớp. Sau khi vòng vo tam quốc thì giáo viên tuyên bố một quyết định mới.

Có lẽ là liên quan đến chỗ ngồi.

Vấn đề chủ yếu chính là Trần Diệu Dương.

Vóc dáng Trần Diệu Dương quá cao, cao như vậy lại ngồi hàng đầu thì sẽ cản tầm nhìn của bạn học ở phía sau, nhưng lại không tiện chuyển chỗ Trần Diệu Dương xuống phía dưới, thế nên giáo viên chủ nhiệm đã nghĩ ra một cách.

"Bắt đầu từ tuần tới, chúng ta mỗi một tổ, mỗi hàng thay phiên nhau. Hàng dọc theo thứ tự dời sang phải, hàng ngang thì dồn lên phía trước."

Nói cách khác là tổ 1 qua tuần sẽ dời sang tổ 2 rồi tổ 2 sẽ dời sang tổ 3. Mà chỗ ngồi là hàng thứ hai đổi với hàng thứ nhất và sau đó hàng thứ nhất chuyển xuống dưới cùng, mỗi tuần đổi một lần.

Học sinh cũng ưa thích sự mới lạ nên đối với cách đổi chỗ ngồi này đều vỗ tay tán thành.

Kiều Lam cũng cảm thấy vui.

Bởi vì tuần tới cô đi sang tổ 1 mà Trần Diệu Dương thì tiếp tục ngồi ở tổ 4, cuối cùng cũng có thể cách xa Trần Diệu Dương rồi.

Hơn nữa, Kiều Lam hậu tri hậu giác nhớ tới vị trí tất cả bạn học đều thay đổi, nhưng Đàm Mặc giống như chỉ vĩnh viễn ngồi ở hàng cuối cùng ở tổ 1. Cho nên tuần tới đổi chỗ, cô có thể vừa vặn ngồi trước mặt Đàm Mặc.

( hậu tri hậu giác (后知后觉): sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra)

Mắt Kiều Lam sáng rực lên, quay đầu nhìn thì thấy Đàm Mặc hôm nay không đến lớp.

Nghĩ tới Đàm Mặc, trong lòng Kiều Lam có chút khó hiểu.

Sau cái hôm Đàm Mặc đến nhà hàng Tây, tối nào cũng đều được một ông bác dẫn tới, chỉ mấy ngày ngắn ngủi thôi mà tiền hoa hồng cùng tiền boa Kiều Lam nhận được còn cao hơn cả tiền lương.

Coi như Kiều Lam có ngốc đi nữa thì cũng biết đây là dụng ý của Đàm Mặc.

Bởi vì biết cô thiếu tiền, mà cô lại không nhận tiền của cậu cho nên Đàm Mặc đã dùng cách này để đưa cho cô.

Nếu như đổi thành người khác, Kiều Lam tuyệt đối sẽ cho rằng người này muốn theo đuổi cô.

Nhưng nếu người này là Đàm Mặc thì cô lại không nghĩ như vậy. Đàm Mặc đơn thuần như một đứa trẻ ngang bướng, cậu chỉ đơn giản là muốn giúp cô.

Kiều Lam đột nhiên cảm thấy hơi chua xót.

Thật ra, cô cũng chẳng làm điều gì to tát đến mức để cậu phải đáp lại hơn rất nhiều lần so với những chuyện mà cô đã làm. Chỉ đơn giản nói "chào buổi sáng" với cậu hay chỉ là một viên kẹo nhỏ nhoi.

Vì trong cuộc đời cậu cho tới bây giờ chỉ có bóng tối, cho nên chỉ cần có người đối tốt với cậu hơn một chút thì cậu cũng nghiêm túc quý trọng.

Đàm Mặc chính là như vậy. Nhưng cho đến bây giờ, ở trường học cậu không những không để ý đến cô mà còn chẳng buồn nói một câu với cô.

Tại sao?

Lúc ở nhà hàng Tây, cô đứng trước mặt Đàm Mặc giúp cậu cắt bò bít tết, nhưng ở trường học chỉ là người quét dọn vệ sinh bên cạnh Đàm Mặc mà cậu cũng tỏ ra như gặp đại địch.

Kiều Lam vốn muốn tìm cơ hội nói chuyện với Đàm Mặc. Dù sao mỗi ngày ăn ở nhà hàng Tây chi phí cũng không nhỏ, hơn nữa tình trạng sức khoẻ của cậu không cho phép ngày ngày ăn những thứ này.

Với lại Kiều Lam ở nhà hàng Tây cũng rất bận nên chỉ có thể nhân lúc đi học tìm Đàm Mặc nói chuyện, thế nhưng cậu lại xa cách cô.

Đàm Mặc rất yếu đuối, bất kể là tâm hồn hay cơ thể. Nếu như là chuyện cậu kháng cự thì Kiều Lam cũng không dám cố chấp kiên trì. Cô quay đầu liếc nhìn chỗ ngồi của Đàm Mặc ở hàng cuối cùng, Kiều Lam vô lực nằm dài trên bàn.

Nằm một hồi cô phát hiện có cái gì đó không đúng thì phải.

Buổi tối hôm đó, Kiều Lam bởi vì cảm thấy không thoải mái nên xin nghỉ, cô không đi làm mà về thẳng nhà.

Về đến nhà ôm túi chườm nóng ngủ thϊếp đi, thoải mái được một chút thì mới mơ mơ màng màng nhớ ra hình như cô không có nói với Đàm Mặc hôm nay mình không đi làm.

Nhưng cô cũng không có cách liên lạc với Đàm Mặc.

Chỉ có thể hy vọng hôm nay Đàm Mặc không đến nhà hàng Tây.

Nhưng thực ra Đàm Mặc đã đến.

Như thường ngày vào nhà hàng Tây, thế nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Kiều Lam.

Đàm Mặc gần đây ngày nào cũng tới nên người ở nhà hàng ai cũng biết cậu. Mỗi lần tới cậu đều chỉ định Kiều Lam và gọi không ít món. Đám phục vụ trong nhà hàng ai ai cũng đều vô cùng hâm mộ Kiều Lam, nhất là Mạnh Tuyết.

Nhưng hôm nay Kiều Lam không tới.

Mạnh Tuyết liền nảy ra một suy nghĩ.

Mặc dù ngày hôm đó cô ta làm cho thiếu niên này mất hứng, nhưng đã qua mấy ngày rồi nên không chừng cậu đã sớm quên. Mà cô ta thật không hiểu nổi, dáng dấp Kiều Lam không xinh cũng chẳng đẹp thì làm sao có thể khiến chàng thiếu niên này cứ đến nơi này mà không biết mệt.

Một cô gái khác bên cạnh nhỏ giọng hỏi

"Cậu ta lại đến tìm Kiều Lam phải không?"

"Chắc chắn là vậy rồi"

Có người nói: "Đến ăn cơm là giả, mỗi ngày đến nhìn Kiều Lam mới là thật."

"Có nên cho cậu ta biết hôm nay Kiều Lam không tới làm không?"

"Kiều Lam không có thì không thể gọi người khác sao?"

Mạnh Tuyết khó chịu. Cô ta không tin, cậu ấy dám không chừa mặt mũi cho cô ta.

Mạnh Tuyết rất tự tin. Cô gái bên cạnh muốn kéo cô ta lại nhưng bị một người khác cản lại, liếc mắt nhìn bóng lưng Mạnh Tuyết.

Cô còn nhớ, ngày đó cô chỉ muốn giúp thiếu niên này đẩy xe lăn thôi mà đã khiến cậu ấy tránh xa cô ba mét làm cô thiếu chút nữa bị bẽ mặt.

Gương mặt Mạnh Tuyết nở nụ cười yêu kiều đi tới, cách thiếu niên chỉ có hai mét. Cậu ngẩng đầu lên.

Ánh mắt tĩnh mịch lạnh như băng, giống như một cây đinh phóng thẳng tới đóng Mạnh Tuyết ngồi trên đất.

Rõ ràng thiếu niên này chỉ mới mười mấy tuổi mà ánh mắt của cậu đã khiến Mạnh Tuyết không dám nhúc nhích. Trên mặt miễn cưỡng nở ra một nụ cười

"Kiều lam hôm nay xin nghỉ, tôi phụ trách giúp cậu gọi món ăn. . ."

"Không cần."

Đàm Mặc chuyển động xe lăn muốn rời đi.

Mạnh Tuyết vội vàng đi lên.

"Chẳng qua là ăn cơm thôi mà, tôi có thể. . ."

"Cút ngay!"

Cơ thể thiếu niên đột nhiên căng chặt, lạnh lùng mở miệng, bác Trần vừa đậu xe thì nghe thấy động tĩnh liền giật mình chạy tới. Sắc mặt không vui nhìn Mạnh Tuyết hỏi rõ nguyên nhân rồi đẩy Đàm Mặc rời khỏi nhà hàng Tây.

Sắc mặt Mạnh Tuyết từ trắng chuyển sang đỏ, mấy người phục vụ đứng sau lưng thiếu chút nữa không nhịn được mà cười lên.

"Đã nói người ta tới là vì Kiều Lam mà cứ phải đi lên cho bị mắng."

"Haizzz tôi thật hâm mộ, có ai mà theo đuổi tôi như vậy, tôi tuyệt đối không chịu đựng được quá ba ngày."

Vẻ mặt Mạnh Tuyết xấu hổ quay đầu lại nói.

"Có cái gì hay mà hâm mộ, một người tàn tật không chừng còn bị bệnh thần kinh, có dâng lên cho tôi, tôi cũng xem thường."

Cô ta vừa dứt lời liền xoay người rời đi.

Mấy người trố mắt nhìn nhau.

Mặc dù nói là bệnh thần kinh thì có chút khó nghe, nhưng thiếu niên này quả thật có chút không đúng lắm.

Nhưng Mạnh Tuyết đi lên tiếp cận người ta, trở mặt lại nói người ta xấu, đúng là hành vi khiến người khác coi thường.

Mấy người lời qua tiếng lại một hồi rồi mới giải tán.

Đàm Mặc từ khi rời khỏi nhà hàng Tây vẫn trầm mặc, bác Trần trái lo phải nghĩ.

"Nếu không bác gọi điện thoại giáo viên hỏi thử xem sao?"

"Không."

Bác Trần không biết làm sao.

"Có lẽ ở nhà bận chuyện gì đó, qua tuần đi học, cháu hỏi cô ấy thử tại sao hôm nay không tới."

Hôm nay là thứ sáu, chờ qua cuối tuần, tới thứ hai hỏi Kiều Lam tại sao không đến làm việc là được rồi.

Nhưng bác Trần không biết, ở trong trường học Đàm Mặc không nói chuyện với Kiều Lam.

Đàm Mặc mím môi, lông mi rũ xuống.

Lúc ở lớp, Đàm Mặc thỉnh thoảng có nghe mấy bạn học nhắc tới Kiều Lam mà trong đó cũng có nói tới cậu.

Các bạn nữ sinh nói lúc trước Kiều Lam bị nữ sinh trong lớp cô lập là vì nói giúp cho cậu.

Rồi sau đó bởi vì Kiều Lam chủ động chào hỏi với cậu nên lại có thêm các bạn học cười nhạo cô.

"Kiều Lam có bệnh không mà ngày nào cũng chào hỏi Đàm Mặc."

Cậu có bệnh, nên người nói chuyện với cậu cũng sẽ bị người khác nói là bị bệnh.

Cậu không được bình thường cho nên Kiều Lam nói chuyện với cậu cũng bị cho là không bình thường giống cậu.

Không ở trường học, ở đây cũng không ai biết Kiều Lam nên Đàm Mặc mới nói chuyện với cô.

Huống chi bây giờ cậu cảm thấy rất tốt, có thể nói chuyện với Kiều Lam khi ở nhà hàng Tây hay giờ thể dục.

Nhưng mà Đàm Mặc không nhận ra rằng khoảng cách giữa cậu và Kiều Lam bất chợt đã thu hẹp lại bằng một cái bàn và một cái ghế.

Qua cuối tuần, đến thứ hai tới lớp học, các bạn học sinh hào hứng dọn bàn đổi chỗ ngồi. Kiều Lam được chuyển sang ngồi ở tổ 1 hàng thứ hai từ dưới đếm lên.

Đàm Mặc cũng đi tới lớp học như mọi ngày, vừa ngước lên liền nhìn thấy Kiều Lam ngổi ở phía trước mặt mình.