Hồi Ức Của Đôi Ta (2) Tiêu Chiến đang ngồi ăn ít đồ ăn vặt, trầm ngâm suy nghĩ công việc. Bỗng mắt anh liếc phải một bức hình trên quảng cáo: Một cánh đồng hoa màu vàng.
Trái tim Tiêu Chiến bắt đầu đập nhanh dữ dội, kí ức ngày hôm đó quay trở về.
1 năm trước...
Tiêu Chiến đang ngủ bị lay tỉnh, anh cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu ra, trước mặt là gương mặt tươi cười của Hạ Chi Quang và Yên Hủ Gia, anh nhíu mày nhìn bọn họ:
"Có chuyện gì thế?" Anh cất giọng khàn khàn, từ từ ngồi dậy.
"Tiêu Chiến, anh mau xem! Hôm nay chúng ta sẽ đến Thiên Thiên Hướng Thượng!" Hạ Chi Quang háo hức đưa anh xem tin nhắn với chị quản lí nhóm.
"Vậy thì sao? Cũng không phải lần đầu tham gia show! Chú mày bớt bớt lại cho anh!" Tiêu Chiến uể oải đi vào nhà tắm tắm rửa. Hai thằng nhóc này chỉ cần được tham gia show gì là háo hức nhưu trẻ con
"Bao giờ diễn tập đấy?" Anh ngồi xuống giường, lau lau mái tóc ướt rượt.
"Hả? Để em xem, hình như là chiều nay luôn!"
"Mấy giờ?"
"2 giờ!"
"Vậy mấy đứa nằm nghỉ đi! Hôm qua thức khuya chơi game rồi!"
"Anh không nghỉ à?" Yên Hủ Gia ngơ ngơ nhìn anh.
"Không, hết buồn ngủ rồi! Anh đi xem phim!"
"Được, vậy bọn em ngủ đây!"
"Ừ!" Tiêu Chiến ngồi xem phim được một lúc thì quay ra lướt weibo. Anh lướt thấy một account lạ, có vẻ là một người hot. Anh thử ấn vào xem thì đa số là các bài viết liên quan đến anh. Anh có chút kinh ngạc. Anh chỉ là một thành viên nhỏ trong một nhóm nhạc, ngoại hình cũng bình thường(vâng, anh thì bình thường rồi! -.-") lại có thể có fan hâm mộ thế này sao?
Tiêu Chiến xem qua thì biết đây là một cậu chàng mới 20 tuổi.
Ôi, lại còn là fan boy! Tiêu Chiến thầm cười khổ, nhưng trong lòng anh cũng rất vui vẻ. Xem một chút anh lại ngồi xem phim.
...
2 giờ...
X Cửu Thiếu Niên Đoàn có mặt tại phòng chờ Thiên Thiên Hướng Thượng.
"Này, mọi người có nghe nói trong các anh em Thiên Thiên có một chàng trai trẻ không?"
"Hình như có nghe, tên là cái gì Vương ấy?"
"Vương Nhất Bác! Cậu ấy nhảy rất giỏi! Thật muốn battle với cậu ấy một lần!"
"Cậu nằm mơ đi! Cậu không bao giờ thắng được cậu ấy đâu!"
"Đến mức đó sao?" Tiêu Chiến nãy giờ ngồi nghe chỉ im lặng, bây giờ mới rời mắt khỏi điện thoại, lên tiếng.
"Ôi đại ca, vậy là anh chưa nghe danh rồi! Hồi bé cậu ấy đã sang nước ngoài học nhảy rồi! Cậu ấy nhảy phải gọi là đỉnh!"
"Ồ, vậy cậu ấy có đẹp trai không?"
"Đương nhiên là đẹp trai rồi! Chỉ có điều không thể bằng anh Tiêu được!" Nói đến câu sau, Hạ Chi Quang le lưỡi lắc đầu.
Cái này không phải nịnh nọt hay lấy lòng gì, chứ lúc nào anh giai họ Tiêu này cũng (bị) xếp vào nhóm người đẹp trai nhất nhóm!
Tiêu Chiến chỉ lắc đầu cười trừ, anh đứng dậy đi ra ngoài.
"Tiêu đại ca, đi đâu đấy?"
"Tôi đi vệ sinh!" Tiêu Chiến mở cửa bước ra, anh nghe thấy tiếng nhạc xập xình ở tầng trên.
Lúc anh đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhạc đã tắt được một lúc, bỗng nhiên có một cậu trai mặc áo trắng quần bò xanh khoảng chừng 20 tuổi chạy qua anh, dáng vẻ vội vã như quên đồ gì đó, còn không liếc anh lấy một cái. Anh không đeo kính nên không nhìn rõ, chỉ nghĩ là nhân viên công tác, liền thản nhiên quay lại phòng.
Tiêu Chiến quay lại phòng được 5 phút thì cánh cửa bật mở, các vị chủ nhà: Huynh đệ Thiên Thiên Hướng Thượng bước vào. Đi đầu là Đại lão sư, tiếp theo đó là Uông Hàm lão sư và Phong ca (Mình không nhớ tên đầy đủ, các bạn thông cảm!) Cuối cùng là một chàng trai trẻ đi sau cùng.
"Xin lỗi, để mọi người chờ lâu rồi!" Đại lão sư lên tiếng trước, lịch sử bắt tay từng người, sau đó tự giới thiệu.
Mọi người giới thiệu xong, Tiêu Chiến mới để ý đến bộ trang phục của Vương Nhất Bác, rất giống với cậu trai vừa nãy chạy qua anh. Nghĩ lại dáng vẻ hớt hải không màng sự đời với dáng vẻ cao lãnh lạnh lùng "Người sống không nên lại gần" của cậu bây giờ, Tiêu Chiến bỗng cảm thấy không nhịn được cười. Anh trước giờ không phải người dễ bị chọc cười, trừ khi là tự anh cười.
Thế là trong lúc mọi người đang nói chuyện, khóe môi Tiêu Chiến hơi nhếch lên một chút. Hạ Chi Quang vô tình liếc mắt thấy cảnh này, trợn tròn mắt gẩy gẩy Yên Hủ Gia bên cạnh. Yên Hủ Gia còn phản ứng mạnh hơn, đang uống nước lập tức bị dọa cho sặc gần chết. Mọi người giật mình đưa khăn lau cho cậu.
...
Trong buổi diễn tập, Tiêu Chiến luôn đặt tâm về phía Vương Nhất Bác. Thỉnh thoảng lại liếc đến từng động tác cử chỉ, từng ánh mắt của cậu. Anh vẫn cho rằng cậu nhóc này gây với mình chút ấn tượng nên mình mới chú ý như thế. Đến lúc Vương Nhất Bác vô tình liếc qua đối mặt với anh 2 giây rồi quay qua Đại lão sư cười lên một cái, anh mới nhận thức được mình bị cái gì.
Trái tim đang ngủ say bỗng dưng sống lại, đập mạnh dữ dội và mãnh liệt hơn cả mối tình đầu khi thấy nụ cười ngây ngô của cậu. Tiêu Chiến không phải kẻ ngốc, anh đã 26 tuổi rồi, chuyện gì cũng từng trải qua rồi. Anh biết rõ cảm giác này là rung động, nhưng anh vẫn muốn xác định lại, biết đâu chỉ là rung động nhất thời thì sao?
Buổi tối hôm đó, Tiêu Chiến đương nhiên không ngủ được, nằm vắt tay lên trán nghĩ ngợi cả đêm. Cho nên sáng sớm hôm sau, cả nhóm nhạc X Cửu Thiếu Niên Đoàn được một phen hú vía khi lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu "Gấu Trúc" Chiến mắt lờ đờ ngồi dậy. Cuối cùng phải bôi kem vào mới mờ đi được.
Từ lúc gặp cậu ở cánh gà đi lên sân khấu, Tiêu Chiến đã cảm thấy trái tim mình muốn nhảy ra ngoài luôn rồi. (Anh Tiêu, mời giữ tiết tháo! :)) )
Suốt cả chương trình, Tiêu Chiến luôn chú ý tới cậu, nhưng cũng không dám nhìn nhiều. Chỉ tới lúc cậu nhảy battle với thành viên nhóm mình, anh mới có thể quang minh chính đại mà nhìn cậu.
Bạn nhỏ này, thực sự nhảy rất giỏi nha!
Lúc Vương Nhất Bác nhận lấy đồ từ tay chị khách mời, nụ cười của Tiêu Chiến cứng đờ rồi dần dần tắt ngúm, ánh mắt cũng không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào tay của hai người họ.
Tiêu Chiến thầm chửi thề một câu, Mẹ nó Tiêu Chiến, mày bị điên thật rồi!
Từ hôm đó trở đi, Tiêu Chiến luôn luôn giấu kín cả thế giới mà nhét hình bóng ấy vào trong trái tim mình. Cứ như vậy cũng trôi qua một năm dài đằng đẵng.
End hồi tưởng. ...
Tiêu Chiến đang ngây người ra thì chị quản lí mở cửa bước vào, thấy anh đang ngơ ra nhìn điện thoại, chị gõ gõ cánh cửa gọi:
"Tiêu Chiến?"
"..." Không có ai đáp lại.
"Tiêu Chiến???"
"..."
"Mẹ nó Tiêu Chiến!!!!!!"
"A, em đây!" Tiêu Chiến giật mình suýt rơi điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn chị quản lý.
"Cậu đang xem cái gì mà như người mất hồn thế?" Chị trừng mắt nhìn anh rồi bước lại gần ngồi đối diện anh.
"À không, em đang suy nghĩ một số chuyện thôi! Chị tìm em có việc gì ạ?" Tiêu Chiến cười cười ngại ngùng.
"Xem cái này!" Chị quản lý đưa anh xem điện thoại của mình.
"Phim mới ạ?"
"Phải, là phim cổ trang kiếm hiệp được chuyển thể từ tiểu thuyết!"
"Trần Tình Lệnh sao? Nghe cũng hay!"
"Muốn thử không? Chị thấy nếu cậu diễn được tốt vai này, chắc chắn cậu sẽ nổi lên như diều gặp gió!" Chị hất cằm nhìn anh một cái.
"Cũng được nha! Em cảm thấy vai Ngụy Vô Tiện này cũng không tồi!"
"Trời ơi, cậu muốn đóng vai chính luôn hả?"
"Em muốn thử sức thôi!"
"Vậy tốt rồi, cuối tuần này đi thử vai nha!"
"Vâng!" Sau khi thử vai, Tiêu Chiến dễ dàng lấy được vai Ngụy Vô Tiện, dành suất nam chính thứ nhất. Theo anh được biết trong kịch bản, thì nhất định còn một người nữa sẽ đóng vai Lam Vong Cơ. Nhưng anh cũng không biết người đó là ai. Cho đến khi nghe loáng thoáng có người nói về một chàng trai vì vướng việc bận nên gửi ảnh qua tận hai lần để casting vai diễn Lam Vong Cơ, không chỉ vậy, sắp tới cậu ta sẽ tới thử lại vai. Anh cảm thấy cậu bạn này có vẻ như rất có hứng thú với vai nam chính này thì phải. Trong lòng anh lại nghĩ là cậu ta chắc sẽ là người sẽ lấy được vai này. Và không ngoài dự đoán, cậu ta đã lấy được vai sau khi thử vai.
Nhưng khi biết người đó là ai, thì Tiêu Chiến không cười nổi nữa, vì đó chính là người khiến nội tâm anh dậy sóng bấy lâu nay.
Vương Nhất Bác.