Chiến Sơn Vi Vương Kí Vị Lai

Chương 1: Hồi Ức Của Đôi Ta (1)

Vương Nhất Bác ngả lưng ra chiếc ghế tựa, một tay vắt lên trái, đôi mắt chậm chạp khép lại. Mấy ngày nay lịch trình không có gì nhiều, nhưng căn bản chạy qua chạy lại cộng thêm ăn uống không điều độ làm cậu có chút mệt mỏi.

Thϊếp đi lúc nào không hay, Vương Nhất Bác chìm vào giấc mộng. Trong mơ, cậu lại mơ thấy chương trình Thiên Thiên Hướng Thượng năm đó. Ở đó, có một người đã in đậm trong tâm trí và trái tim cậu.

Người này có nụ cười rạng rỡ, dáng vẻ thiếu niên tràn đầy sức sống, không nhuốm chút màu sắc đen tối của cái giới này. Người ấy hoạt động trong một nhóm nhạc tên là X Cửu Thiếu Niên Đoàn. Anh lớn hơn cậu 6 tuổi, sinh năm 1991.

Anh...

Tên là Tiêu Chiến.

Suốt cả buổi diễn tập lẫn lúc lên sân khấu, cậu nhận ra rằng bản thân mình hoàn toàn mất kiểm soát, lực chú ý của cậu đã bị người con trai 26 tuổi kia cướp hết mất rồi. Đến lúc nhảy theo nhịp trên sân khấu, cậu còn cố tình để thấp xuống để nhường cho anh. Cậu thấy bản thân mình càng lúc càng không bình thường, giống như...

Giống như...

Mắc bệnh tương tư rồi.

Sau ngày hôm đó về, cậu nằm úp sấp xuống giường, kiểm điểm lại bản thân. Rõ ràng trước giờ cậu chưa từng đối với ai như vậy cả, nụ cười hiếm có của cậu cũng dễ dàng bị anh lôi ra, niềm vui trên mặt cậu hiện hữu rõ ràng.

Lúc đó, cậu vốn nghĩ rằng đó chỉ là cảm giác thoáng qua thôi, cậu không thể nào rung động với một người con trai được. Thế nhưng, người tính chưa bao giờ bằng trời tính. Từ ngày hôm đó trở đi, ngày này qua tháng nọ, dù có vùi đầu vào công việc, đàn hát, nhảy múa đến mệt lả người đi, hình bóng đấy vẫn không hề mờ nhạt đi chút nào. Cậu đành phải tự đối diện với chính trái tim mình, cảm xúc trong lòng mình.

Cậu bắt đầu tìm kiếm mọi thông tin về anh, sở thích, sở ghét, thậm chí những video nào liên quan đến anh, cậu đều xem đi xem lại đến hàng chục lần. Cứ như vậy lặp đi lặp lại những hành động kì quái khó diễn tả mà trước nay chưa từng làm.

Cuối cùng, cậu tự an ủi chính mình: Yêu lần đầu mà, làm mấy chuyện kì quặc là bình thường, không kì quặc mới bất bình thường. Vậy là lại tiếp tục kì quặc. Thời gian thấm thoát thoi đưa, cậu "kì quặc" yêu thầm anh đã được gần một năm. Và ông trời không phụ lòng người, cậu lần nữa được tiếp xúc với người trong lòng mình.

Vương Nhất Bác đang ngủ bỗng bị quản lý lay người tỉnh dậy, cậu khó chịu mở mắt ra.

"Đại ca à, em còn đang ngủ, anh không để lúc khác rồi nói chuyện được hả?"

Anh quản lý thở dài bất lực liếc cậu một cái: "Gần đây có một dự án phim sắp ra mắt, đang tìm diễn viên phù hợp, cậu xem qua cho anh một chút!"

"Phim gì mà phải gọi người đang nghỉ ngơi dậy vậy?" Cậu bĩu môi cầm lấy tờ giấy. "Đây là phim kiếm hiệp?"

"Ừ, chuyển thể từ tiểu thuyết đam mĩ nổi tiếng!"

Cậu không có ý kiến gì về việc kiếm hiệp hay tiểu thuyết nổi tiếng gì đó nhưng...

"Đam mĩ?" >o0