Lục Kiều Vu nhìn mấy lần để xác nhận mình không có bị mù.
Trương Như Nhuế chỉ vào hot search: "Sợ ngây người rồi phải không, tôi cũng đều choáng váng, cả đời tôi chưa bao giờ xem tin tức xã hội mà cảm thấy thú vị như vậy."
Ai mà không thấy vậy?
Trang Như Nhuế nghĩ tới điều gì đó, hỏi: “Vi Vi, chiếc nhẫn của Trì tổng là cô thiết kế phải không?”
“Không chỉ vậy, tôi còn thiết kế cả chiếc nhẫn của con gái ông ta”.
Trang Như Nhuế: "..."
Sau đó, cô vỗ nhẹ vào vai Lục Kiều Vi, "Cô nên cảm ơn ông trời, cũng may là cô bận công việc nên không đến đó, nếu không..."
Lục Kiều Vi xóa từng chữ đã gõ.
Đúng vậy, hiện tại nàng cảm thấy rất may mắn, may mắn là nàng bận công việc, không đến dự hôn lễ của đại tiểu thư, nếu không khi tiến vào sẽ là một vụ cướp hôn.
Trong trường hợp đó, nói không chừng còn bị đánh chết.
Lúc vào đi dọc, lúc ra đi ngang.
Lục Kiều Vi thật sự không hiểu đại tiểu thư đang nghĩ gì, dũng cảm đến mức dám cướp hôn của cha mình.
Không chỉ Trương Như Nhuế đang nói về chuyện này, mà là toàn bộ công ty, những người biết lên mạng cũng đều nói về chuyện hào môn + cướp hôn + tình địch cha con... chết tiệt, phim truyền hình còn không dám quay một chủ đề kinh thiên động địa như vậy.
Lục Kiều Vi lướt qua weibo, trên weibo có rất nhiều video.
Đại tiểu thư mở cửa siêu xe, mặc váy cưới, mang giày cao gót lao tới hôn lễ của cha, bước đến thảm đỏ trước ánh mắt sửng sốt của mọi người, nàng ấy chỉ vào cha mình, bảo hắn bước sang một bên, sau đó quỳ một chân xuống.
Lấy chiếc nhẫn kim cương ra, bắt đầu cầu hôn.
Không nghe rõ đang nói gì, nhưng hình như đang khóc.
Đoạn video được quay lén, sau đó tung ra.
Lục Kiều Vi xem xong liền cất điện thoại đi.
Giữa trưa ăn cơm, nàng trò chuyện với Khúc Thanh Trúc, Khúc Thanh Trúc vỗ vai nàng, cảm thấy may mắn vì nàng không đi, được biết, đám cưới của đại tiểu thư chỉ có linh mục, cô dâu không đến, nàng liền đi cướp hôn.
Đến tối, Lục Kiều Vi lại kiểm tra hot search thì phát hiện vụ cướp hôn bị tẩy thành đại tiểu thư không chấp nhận cuộc hôn nhân của Trì tổng, cho nên cố tình dàn dựng vụ việc này để cướp mẹ nhỏ của chính mình.
Nhiều tài khoản marketing đã đăng tải video mẹ nhỏ đi dạo phố cùng đại tiểu thư, đại tiểu thư còn không kiên nhẫn mà tức giận với mẹ nhỏ.
Nếu Lục Kiều Vi không nghe được lời thổ lộ chân thật của đại tiểu thư thì nàng cũng sẽ tin, xem lại những đoạn video đó, nàng chỉ cảm thấy đại tiểu thư đang giận dỗi, có lẽ nàng đang làm nũng với mẹ nhỏ của mình.
Một số người tin vào phiên bản trước, thích phiên bản tiểu thuyết, một số người cho rằng phiên bản sau hợp lý hơn, tự nhiên sẽ mắng đại tiểu thư, nói rằng nàng ấy còn quá nhỏ, là bại hoại của hào môn.
Nhưng khi tan làm, đồng nghiệp đột nhiên cầm điện thoại đi tới, vội vàng nói: "Vi Vi, cô lên hot search kìa!"
Lục Kiều Vi vội vàng xem, có người phát hiện hai chiếc nhẫn có thiết kế giống nhau, tựa hồ là do cùng một người thiết kế, sau đó họ nhặt từ chỗ này chỗ kia, liền kéo Lục Kiều Vi ra.
Mọi người bật cười, nói rằng Lục Kiều Vi là người duy nhất biết sự thật, nhiều người đã đăng trên weibo của công ty bọn họ, yêu cầu Lục Kiều Vi nói chuyện này một chút.
Lục Kiều Vi cũng là nạn nhân, nếu không phải đại tiểu thư cướp hôn, nàng cũng như những người khác, đều không biết cái gì.
Mấy ngày tiếp theo, điện thoại của Lục Kiều Vi tràn ngập cuộc gọi, một số cơ quan truyền thông đến hỏi nàng về tình hình cụ thể, cố gắng moi thông tin từ nàng, còn có những người khác yêu cầu nàng thiết kế một chiếc nhẫn giống như vậy.
Bên Hoa thị cũng gọi điện, thẳng thừng cảnh cáo nàng không được nói bậy. Lục Kiều Vi không ngốc, bất kể là ai gọi điện, nàng đều nói mình không biết gì.
Công ty trung gian và đồng nghiệp kiến nghị nàng mở weibo để mượn chuyện này kiếm tiền, tăng độ nổi tiếng, Lục Kiều Vi từ chối, nàng cảm thấy không nên đứng trên nỗi đau của người khác để kiếm cơm.
Lúc Kiều Vi không ra mặt lên tiếng, nhưng cộng đồng mạng không nhịn được, họ đào bới nơi nàng làm việc, những ngày đó, đơn hàng của Lục Kiều Vi tăng hơn mười lần, nàng cũng chọn hợp tác vài đơn.
Vào cuối tháng, sự việc gần như đã kết thúc, trên đường đi ăn cơm cùng bạn, Lục Kiều Vi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ đại tiểu thư, trời đang mưa, đại tiểu thư đang khóc, giống như là say rượu.
Đại tiểu thư hỏi nàng: “Lần trước chị nói sau này có vấn đề gì thì đến gặp chị, phải không?”
Đó là về thiết kế, không phải cảm xúc, Lục Kiều Vi biết EQ của mình không cao, không giỏi giải quyết vấn đề nên nói: "Có chuyện gì vậy, cô có thể nói với tôi trước."
"Chị nói xem tại sao dì ấy không muốn kết hôn với tôi!!! Tại sao chứ!" Đại tiểu thư hét lớn, rồi nói: "Xin lỗi, không ai nói chuyện với tôi, chị là người duy nhất ủng hộ tôi."
Lục Kiều Vi muốn nói nàng không quá ủng hộ nàng ấy, lại sợ nàng ấy sẽ suy sụp nên tìm một nơi vắng vẻ để nói chuyện với nàng ấy, “Có lẽ nguyên nhân là hiện thực.”
"Nguyên nhân gì? Nguyên nhân hiện thực gì?" Đại tiểu thư là một người rất kiêu ngạo, dùng loại ngữ khí ủy khuất như vậy lại nghe có chút đáng thương, "Có thể nói cho tôi biết được không, dì ấy cũng không nói cho tôi biết!"
"Cô có tiền không?"
Lục Kiều Vi hỏi rất thực tế, thẳng thắn nói: "Không có, em còn dựa vào tiền của cha em mà sống, cho dù mẹ nhỏ của em nguyện ý đi theo em, vậy em lấy cái gì nuôi sống cô ấy?"
"Tiền?" Đại tiểu thư nghe có vẻ rất khinh thường, "Ai nói tôi không có tiền? Tôi đã sớm không tiêu tiền của ba tôi rồi."
"Chị đã đọc tin tức chưa? Nếu chưa đọc tin tức, chị có thể tìm kiếm xem giá trị của con người tôi như thế nào! Làm sao tôi có thể là một con quỷ nghèo đói? Làm sao tôi muốn yêu đương mà trên người lại không có tiền? Chị thực tế một chút đi!"
Lục Kiều Vi nghe thấy liền phát ngốc, nàng cầm điện thoại tìm.
Vừa thấy nàng liền ngây người, gần đây Trì tiểu thư đã thi đậu vào một trường đại học danh tiếng trên thế giới, lại xem, trong tay nàng ấy còn có 9% cổ phần của Hoa thị...
Lục Kiều Vi: "..." Khó trách nàng ấy kiêu ngạo như vậy.
Đại tiểu thư nói thêm: “Kể từ ngày quyết định kết hôn với dì ấy, tôi đã rất nỗ lực, tôi có cổ phiếu, có tiền, có nhà, có xe, tôi có tất cả, tôi còn trẻ đẹp, chẳng phải còn tốt hơn lão già kia sao?"
Đúng vậy, không sai, em rất lợi hại.
Nàng rút lại những gì đã nói đại tiểu thư là một đứa trẻ.
Lúc Kiều Vi là một người bình thường, chưa bao giờ gặp phải vấn đề như vậy, hỏi: "Em đã làm nhiều như vậy, chắc hẳn đã mơ ước cô ấy từ lâu rồi."
"Đã hai năm rồi, năm mười sáu tuổi tôi thề sẽ lấy được dì ấy." Trì tiểu thư hạ thấp giọng, có lẽ là vì xấu hổ, nửa phút sau nàng lại cao giọng nói: "Đám người kia còn nói tôi vô cớ gây rối, điêu ngoa tùy hứng, chưa đủ thành thục, chưa đủ ổn định! Chưa từng trải qua đòn hiểm của xã hội!"
"Đó là bởi vì họ không thấy tôi đã nỗ lực như thế nào! Họ không thấy hai năm qua tôi đã nỗ lực như thế nào! Tôi vẫn luôn nghiêm túc học hành, nghiên cứu cách kiếm tiền!"
Những người bát quái ai lại quan tâm đến chuyện này? Đại tiểu thư đã làm chuyện quá lớn, mọi người đều cho rằng nàng ấy điêu ngoa tùy hứng, mặc dù... thoạt nhìn mọi chuyện cũng là như vậy.
Đại tiểu thư nghẹn ngào nói: “Tôi vẫn luôn là trộm, nếu không phải dì ấy không đến hôn lễ của tôi, tôi cũng sẽ không đến chỗ ba tôi để cướp người. Tôi không muốn dì ấy kết hôn với ba tôi, dì ấy kết hôn với ai, tôi cũng đều sẽ không đồng ý!"
Lục Kiều Vi không biết nên nói thế nào, nói đại tiểu thư hiểu chuyện, nhưng nàng ấy có tiền, bày mưu lập kế hai năm. An ủi nàng ấy, nhưng không thể nói là nàng ấy đi cướp vợ của ba nàng ấy, cưới mẹ nhỏ của nàng ấy.
Quá hủy tam quan, không thể lên tiếng.
"Nữ nhân đều chẳng có gì tốt cả!"
Lục Kiều Vi: "..."
"Em cũng là nữ nhân."
"Tôi vẫn chưa, tôi còn là con gái." Trì tiểu thư càng nói càng thương tâm, "Ngày đó chúng tôi sắp hôn, tôi muốn hôn thì ba tôi đến, ô ô ô, tôi chỉ hôn một cái đã bị dì ấy tát.”
“Chúng tôi còn chưa ngủ.”
Lục Kiều Vi cầm điện thoại, tâm tình không tốt lắm.
Suy nghĩ một chút, nàng nói: “Em vẫn còn quá nhỏ, chỉ mới 18 tuổi, làm chuyện quá bốc đồng, làm cho mọi việc quá lớn. Hơn nữa cô ấy còn là mẹ nhỏ của em, quan hệ luân lý, bị tát cũng là chuyện bình thường."
Đại tiểu thư rất bất mãn, "Chị cũng nói tôi còn nhỏ, dì ấy cũng nói tôi còn nhỏ, nói trắng ra chính là cảm thấy nữ nhân không thể ở bên nhau!"
Xã hội quá tàn nhẫn, không thân thiện với người đồng tính, đó là một thực trạng không thể thay đổi ở thời điểm hiện tại. Lục Kiều Vi đang suy nghĩ thì điện thoại của nàng lại có thêm một tin nhắn của Văn Cẩn Ngôn gửi đến.
Văn Cẩn Ngôn: [Em có thể đến đón tôi không? Tôi đang bàn bạc chuyện hợp tác bên ngoài thì đột nhiên trời mưa, tôi không về được]
Cô còn gửi cho nàng một bức ảnh, ngoài trời đang mưa rất to.
Lục Kiều Vi: [Xe của cô đâu?]
Văn Cẩn Ngôn: [Có vấn đề, tài xế đem đi sửa rồi]
Sau đó cô gửi một vị trí khá gần đây.
Lục Kiều Vi do dự, duỗi chân ra, không tránh khỏi bị ướt, nàng chậm rãi thu lại: [Tôi rất bận, không đi được]
[Được]
Có thể là đại tiểu thư khóc quá thảm, làm nàng nghĩ đến Văn Cẩn Ngôn ngồi một mình trong quán cà phê, thực sự cảm thấy cô thật đáng thương.
Thật là kỳ quái.
"Tôi là người khắc chế, chỉ bốc đồng một chút liền bị phát hiện, làm cho bọn họ đều không thể chấp nhận, đáng lẽ tôi phải làm sớm hơn một chút." Đại tiểu thư nói rất nhiều, nói về nàng ấy và mẹ nhỏ.
Bắt đầu chán ghét thế nào, hận không thể làm nữ nhân kia biến mất tại chỗ, cảm thấy cô ấy đang giả vờ đối xử tốt với mình. Nàng ấy đã làm mọi cách để cho nữ nhân kia không thể nào sống tốt, nhưng nữ nhân kia vẫn luôn bao dung, luôn đối xử tốt với nàng ấy, chưa từng có ai tốt với nàng ấy như vậy.
Mười sáu tuổi, nàng ấy nói với vợ nhỏ rằng chính mình có người trong lòng, chờ chính mình lớn lên sẽ theo đuổi người ta, nàng ấy còn nói chính mình thích nữ nhân, mẹ nhỏ nói tôn trọng xu hướng tính dục của nàng ấy, sẽ ủng hộ nàng ấy.
Mưa rơi xuống ô tạo ra tiếng tanh tách, mưa làm ướt cả ống quần.
“Dì ấy gạt tôi, căn bản là không ủng hộ tôi… Nhưng rõ ràng dì ấy rất tốt với tôi. Khi tôi còn đi học, những ngày mưa ai cũng cầm ô, che chắn đến kín mít, dì ấy luôn liếc mắt một cái liền có thể tìm thấy tôi."
Trì tiểu thư ở bên kia nghẹn ngào, nghe có vẻ rất khổ sở, khiến Lục Kiều Vi cũng rất buồn phiền, nàng không biết an ủi như thế nào, chỉ im lặng lắng nghe, cho đến khi một bàn tay thò vào trong ô.
Nàng ngẩng đầu, liền nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn đang đứng trước mặt mình.
Đại tiểu thư nói: "Đó không phải là yêu thì là cái gì? Nếu dì ấy không để ý đến tôi, tại sao dì ấy có thể tìm được tôi chính xác như vậy? Tại sao chứ?"
Chết tiệt.
Tim Lục Kiều Vi đập thình thịch, như sợ hãi trước sự xuất hiện đột ngột của Văn Cẩn Ngôn, lại như cảm động trước lời nói của đại tiểu thư.
Văn Cẩn Ngôn hỏi nàng: “Không phải em nói không đến được sao?”
Lục Kiều Vi xoay ô: “Trùng hợp, tôi chỉ đi ngang qua thôi.”
Đại tiểu thư hét vào điện thoại: “Một hai lần là trùng hợp, nhưng mười bảy mười tám lần cũng là trùng hợp sao? Tôi thích dì ấy, trong lòng tràn đầy dì ấy, cho nên lần nào cũng có thể tìm thấy dì ấy!”
Lục Kiều Vi xấu hổ, vội vàng che điện thoại lại.
Văn Cẩn Ngôn cúi người chui vào trong ô, vai ướt đẫm, cô cao hơn Lục Kiều Vi một chút, cầm lấy ô nói: “Để tôi cầm.”
Khi ô đã ở trong tay Văn Cẩn Ngôn, Lục Kiều Vi cúi đầu tiếp tục nghe điện thoại, Văn Cẩn Ngôn cũng đi tới, đưa tay cầm lấy điện thoại của nàng.
Lục Kiều Vi cau mày ngẩng đầu lên: "Cô đang làm gì vậy?"
“Vừa rồi thấy em xem điện thoại nửa ngày, gọi em nhưng em vẫn không trả lời.” Văn Cẩn Ngôn nhìn ghi chú trên điện thoại, “Cô ấy là khách hàng lần trước tìm em thiết kế nhẫn kim cương sao?”
Lục Kiều Vi ừ một tiếng, giật lấy điện thoại, đặt một ngón tay lên môi, nói: "Đừng nói chuyện, bây giờ con bé rất thương tâm."
Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng, sau đó thấp giọng nói nhỏ với nàng: “Con bé nháo lên động tĩnh thật lớn.”
Nói xong, trong điện thoại của Lục Kiều Vi vang lên một tiếng rống, đại tiểu thư điên cuồng hét lên: "Tôi muốn mọi người biết tôi sẽ không nhận thua!"
“Tôi còn muốn đến nhà dì ấy nhưng dì ấy không chịu mở cửa.”
Lục Kiều Vi: "...không chỉ động tĩnh lớn mà âm thanh cũng rất lớn."
Nàng vẫn là nói giúp đại tiểu thư mấy câu: “Con bé cũng không ngờ tới chuyện này, này cũng không phải không có biện pháp."
“Mười tám tuổi, còn quá nhỏ, không thể cho người khác cảm giác an toàn.” Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nói.
Lục Kiều Vi rất tò mò, một người kiêu hãnh như Văn Cẩn Ngôn ở tuổi mười tám trông như thế nào, nàng muốn hỏi, nhưng nghĩ hẳn là ở tuổi đó Văn Cẩn Ngôn đang kiếm tiền, lang bạt trên thị trường chứng khoán. Nhưng Văn Cẩn Ngôn lại nói: “Tôi a, mười tám tuổi tôi đã có người thích.”
"A?" Lục Kiều Vi sửng sốt, "Sớm như vậy sao? Mười tám tuổi cô đã có người thích rồi?"
Nói đến đây, nàng cảm thấy mười tám tuổi cũng không còn quá nhỏ, mà mười sáu tuổi đại tiểu thư cũng đã thích người ta, điều đó có nghĩa là nàng ấy vừa nỗ lực học hành vừa một lòng một dạ yêu đương.
"Vậy cô có theo đuổi được không? Có thổ lộ không?" Lục Kiều Vi cảm thấy câu hỏi này có chút ngốc, ưu tú xinh đẹp như Văn Cẩn Ngôn, không ai có thể từ chối cô.
Văn Cẩn Ngôn lắc đầu: “Không có, tôi xuất ngọai.”
"Chậc chậc, vậy là bỏ lỡ." Lục Kiều Vi nhẹ nhàng an ủi cô: "Tình cảm của tuổi trẻ là bình thường, đến và đi rất nhanh, giống như tôi khi đó ngày đầu tiên tôi cảm thấy mình muốn yêu đương, thích anh ta muốn chết đi sống lại. Nhưng ngày hôm sau tôi nhìn lại anh ta, liền cảm thấy rất may mắn. May mắn là tôi đã khắc chế được, nếu không thì quả thực tôi chính là một kẻ ngốc."
Văn Cẩn Ngôn im lặng lắng nghe, nụ cười trên mặt có chút lạnh lẽo, không giống nụ cười hiểu ý, kỳ quái đến nỗi Lục Kiều Vi không dám nhìn cô, Văn Cẩn Ngôn nhìn nàng nói: “Nhưng tôi rất thích cô ấy.”
"Sao?"
"Cô ấy là thiên thần."
Tâm trạng của Lục Kiều Vi rất phức tạp, cảm tình cũng đã qua lâu như vậy, cô ta còn chưa quên được tên tra nam Lạc Nhất Ngôn kia sao, chết tiệt.
Tại sao đến bây giờ còn nghĩ đến đống phân kia chứ?
Nàng nhìn Văn Cẩn Ngôn, nói: "Thẩm mỹ của cô thật kỳ quái, lại đi thích một đống phân, cô có biết sau này đống phân đó đã tìm đối tượng không? Cô có biết đối tượng của anh ta là một đóa hoa tươi, sau đó hoa tươi phát hiện anh ta là rác rưởi liền toàn thân mà lui không?"
Văn Cẩn Ngôn mỉm cười, nhìn nàng, tuy mím môi kiềm chế nhưng vẫn không nhịn được, nói: “Em đừng nói như vậy.”
"Vốn dĩ là vậy, còn nói thiên thần, thật buồn nôn." Lục Kiều Vi làm ra vẻ mặt buồn nôn, nàng vẫn luôn tò mò, Lạc Nhất Ngôn cũng muốn bắt được Văn Cẩn Ngôn, nhưng tại sao hai người họ lại không ở bên nhau?
Trước kia nàng vẫn nghĩ, Lạc Nhất Ngôn còn yêu mình, là vì mình nên không chấp nhận Văn Cẩn Ngôn, nhưng Lạc Nhất Ngôn không giống loại người đó.
“Tôi không nói cho cô ấy biết.” Văn Cẩn Ngôn giải thích, “Cô ấy không biết.”
Khó trách, Lục Kiều Vi thầm nghĩ, may mắn là cô chưa nói, nếu không bây giờ chúng ta không phải là bạn bè mà là kẻ thù, tính ra cô cũng không quá mù quáng.
Văn Cẩn Ngôn bổ sung: “Thời cơ còn chưa chín muồi, lại chậm một chút.”
Lục Kiều Vi: "...Cô thật buồn nôn, còn muốn chậm rãi nếm thử." Nàng thật sự không nhịn nổi nữa, kéo ra khoảng cách với Văn Cẩn Ngôn.
Nàng rất chán ghét Lạc Nhất Ngôn, chủ yếu là vì nam nhân này đã làm rất nhiều chuyện sai trái với nàng, tháng sau số tiền trả trước sẽ chuyển vào tài khoản của nàng.
50 vạn trở về, nàng hoàn toàn không liên quan gì đến nam nhân này nữa.
Trời mưa to đến nỗi ô không thể che được. Lục Kiều Vi không nhịn được nữa, trực tiếp lao ra khỏi ô mà vọt lên trên lầu.
Văn Cẩn Ngôn thong thả đi theo nàng, bỏ ô ra, Lục Kiều Vi nhìn quần áo của cô, không nói gì mà để cô đi theo.
Sau khi vào cửa, nàng mang một bộ quần áo sạch đến cho Văn Cẩn Ngôn, nói: “Cô đi tắm trước đi.”
“Em không tắm sao?” Văn Cẩn Ngôn hỏi: “Bị cảm thì sao?”
"Cô tắm trước đi." Lục Kiều Vi nói.
"Tôi nhớ lần trước em nói là gái thẳng đều tắm chung, em thường tắm chung với bạn, chúng ta là bạn, có thể tiết kiệm thời gian."
Lục Kiều Vi đã quên mất nàng đã nói lời này khi nào, nghĩ nghĩ, nàng có ấn tượng, nói thêm: “Không phải hôm nay không có đủ thời gian, nếu cô gấp về thì tôi tắm chung với cô, dù sao Cục Khí tượng nói nửa giờ nữa mưa sẽ tạnh."
"Vậy vẫn là chúng ta không tắm chung đi."
Lục Kiều Vi đi đun nước pha trà tránh cảm lạnh, nàng nhìn mưa ngoài trời, nghĩ đến hành vi kỳ quái của mình hôm nay...
Sau khi pha xong hai ly trà, Văn Cẩn Ngôn mặc váy ngủ đi ra khỏi phòng, cầm máy sấy tóc nói: “Em vào gội đầu trước đi, tôi giúp em sấy tóc.”
Lục Kiều Vi không để ý đến cô, tắm xong đi ra, nàng tự sấy tóc rất vui vẻ, dù sao nàng cũng không cần làm kiểu tóc, muốn sấy sao thì làm.
Khi trời đã gần tạnh, Lục Kiều Vi mới nói: “Mưa vẫn chưa tạnh, miễn cưỡng để cô ở lại một đêm."
Nói xong lời này, nàng lại nói thêm: "Ai kêu chúng ta là bạn bè?"
"Cảm ơn em, bạn của tôi."
Văn Cẩn Ngôn nằm xuống, ánh mắt nhìn quanh Lục Kiều Vi.
Lục Kiều Vi mở máy tính lên viết rồi vẽ, Văn Cẩn Ngôn nhìn thoáng qua thì thấy nàng vẽ một chiếc ô, có giọt nước ở dưới.
"Thứ em vẽ không phải là bản nháp đúng không?"
Lục Kiều Vi ừ một tiếng, "Đây là vòng cổ, khoảng thời gian trước tôi đã hợp tác với cô, tạo dựng được một chút danh tiếng, tôi nhận được rất nhiều đơn đặt hàng nhẫn, thực tế thì công ty chúng tôi kinh doanh rất nhiều lĩnh vực, bao gồm vòng cổ, hoa tai và trang sức cơ bản."
Chỉ giữ lại khung xương của chiếc ô, những giọt nước biến thành tua, dưới tay cầm chiếc ô có một chiếc chìa khóa ... Sự kết hợp của những thứ này quá cường điệu nên nàng sửa lại rất lâu, cuối cùng mới cho ra đời một bản thảo rất thỏa đáng.
Nàng tắt máy tính chuẩn bị đi ngủ, nhìn Văn Cẩn Ngôn đã nằm xuống, nàng do dự có nên ngủ dưới sàn hay không.
Văn Cẩn Ngôn nói: "Em vẫn chưa ngủ sao, tôi buồn ngủ rồi."
Lục Kiều Vi từ bên kia giường bò tới, nói: "Đừng lộn xộn, tôi có thói quen, trong lúc ngủ nếu cô lộn xộn thì tôi sẽ đá cô."
"Tôi biết." Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nói.
Lục Kiều Vi hừ một tiếng, lại cảm thấy không đúng.
Biết? Cô biết cái gì?
Văn Cẩn Ngôn nói: “Hôm đó ở nhà tôi, em lộn xộn, tôi chỉ có thể kẹp lấy chân của em.”
Nữ nhân này lại có thể nghiêm túc nói chuyện phóng túng như vậy, thật không biết xấu hổ, Lục Kiều Vi nhớ lại ngày đó, ngày hai người lần đầu làm chuyện ấy, không phải nàng lộn xộn, mà là nàng khó chịu...
Nàng không muốn trả lời Văn Cẩn Ngôn, lộn xộn thì sao? Giường nàng thì nàng làm chủ. Cho nên, Lục Kiều Vi xoay đi xoay lại một lúc lâu,
Người bên cạnh vẫn luôn nằm im như đang ngủ, tiếng mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng to, dù cửa sổ đóng chặt nhưng gió vẫn lùa vào, cuối tháng mười, không khí đang từ từ bay lên, này mang lại cảm giác mát mẻ vào ban đêm, ngủ rất thoải mái.
Nửa giờ sau, điện thoại đột nhiên vang lên.
Hai người trên giường không động đậy.
Vài phút sau, Văn Cẩn Ngôn chống tay ngồi dậy, nhẹ giọng gọi Lục Kiều Vi, Lục Kiều Vi nhắm mắt, tựa hồ ngủ say.
Điện thoại ngừng đổ chuông vài giây rồi lại đổ chuông, giống như có chuyện gì gấp, Văn Cẩn Ngôn đưa tay lấy điện thoại, nhìn tên trên màn hình.
Là Vu Thụy Viêm gọi, Văn Cẩn Ngôn chọn nghe máy, cô không lên tiếng, Vu Thụy Viêm lên tiếng trước, hỏi: "Vị Vi, cô về chưa? Trời mưa rất to, tôi đưa cô về, vừa kịp tiện đường."
“Em ấy về rồi.” Văn Cẩn Ngôn nói.
Người trong điện thoại sửng sốt, Vu Thụy Viêm nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, xác định mình gọi đúng rồi mới nói: “Vi Vi đang ở cùng cô sao?”
"Ừm, em ấy ngủ rồi."
Nói xong mấy câu, lượng tin tức quá lớn, Vu Thụy Viêm bình tĩnh lại một chút rồi hỏi: "Sao cô lại nghe điện thoại của Vi Vi?"
"Anh nói xem?" Văn Cẩn Ngôn nói: "Hiện tại chúng tôi ở bên nhau."
Vu Thụy Viêm không chịu tiếp nhận, mấy ngày trước Lục Kiều Vi còn nói nàng không có ý định yêu đương, hắn không nhịn được hỏi: "Vì cái gì?"
Giọng điệu của Văn Cẩn Ngôn rất lạnh: “Anh nghĩ vì cái gì?”
Hoàn toán khác với bộ dáng ôn nhu khinh thanh tế ngữ thường ngày của cô, tính chiếm hữu trong cô sắp bộc lộ, còn lạnh hơn cả cơn mưa to ngoài trời.
Vu Thụy Viêm không trả lời, hắn tiếp xúc với Văn Cẩn Ngôn mấy lần, biết Văn Cẩn Ngôn không có hảo cảm với hắn, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được địch ý của Văn Cẩn Ngôn.
Hắn không hỏi thêm nữa.
Văn Cẩn Ngôn chủ động mở miệng, dùng giọng cảnh cáo nói: "Đó là bởi vì mối quan hệ của chúng tôi rất thân thiết, sau này đừng gọi điện nữa."
"Đặc biệt là buổi tối."
"Bây giờ em ấy đang ngủ cạnh tôi, anh có muốn biết tại sao không?"
Khi đang nói chuyện, cô nhận thấy một ánh mắt ở đâu đó.
Cánh môi vừa dừng lại, cô cúi đầu nhìn thấy đôi mắt to như sao trời của Lục Kiều Vi, nhưng sáng hơn ngôi sao ngoài cửa sổ, ánh mắt nàng nhìn cô có chút không tin cùng kinh ngạc.