Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 29: Cướp hôn

“Em, nữ nhân của em là…” Lục Kiều Vi không hiểu nổi mối quan hệ này, đầu lưỡi không ngừng đảo quanh.

“Vợ nhỏ của ba tôi.” Trì tiểu thư trả lời, cảm thấy không thoải mái khi bị Lục Kiều Vi nhìn chằm chằm nên uống vài ngụm nước trái cây.

"Sao em lại ngủ với vợ nhỏ của ba em... sao lại bị bắt gian trên giường." Lục Kiều Vi vừa tò mò vừa kinh ngạc, nhưng đồng thời nàng cũng không nhịn nổi tâm tình bát quái của mình.

"Sau ngày lễ tình nhân, tôi uống rượu không để ý, sau đó ba tôi đến." Trì tiểu thư khịt mũi hai cái, ấn ngón tay lên trán, tsk một tiếng: "Đau chết tôi, thế mà ông ta xuống tay nặng như vậy, suýt nữa đánh chết tôi rồi, hừ, bình thường ông ta không quan tâm đến tôi, hiện tại không biết xấu hổ còn quản chuyện yêu đương của tôi."

Bởi vì đối tượng của em chính là vợ nhỏ của ba em a, đại tiểu thư của tôi.

Lục Kiều Vi nghe xong lời này, tam quan lập tức vỡ nát, cảm thấy đại tiểu thư quá hung hãn nên hỏi: "Không phải vì em muốn đối nghịch với ba em nên mới theo đuổi..." Nàng thậm chí không biết phải gọi nhân vật chính khác là gì.

"Tôi thích dì ấy cũng được đi, hơn nữa ba tôi lại chẳng ra gì, căn bản sẽ không quan tâm, ông ta còn có nhiều vợ." Trì tiểu thư nghiêm túc nói: "Dù sao tôi cũng muốn ở bên dì ấy, lúc ba tôi đánh tôi, dì ấy đã khóc rất nhiều."

Trong tình huống này ai mà không khóc? Lục Kiều Vi nghĩ đến những việc mình đã làm trước đây, tựa như không kém gì đại tiểu thư, cầm lấy nước trái cây tiếp tục uống, thật xấu hổ.

Nàng kinh hãi đến mức không biết có nên an ủi đại tiểu thư hay không, nói: “Em nên đến bệnh viện xem vết thương, kẻo để lại sẹo trên mặt.”

“Tôi không đi, tôi muốn giữ lại.” Đại tiểu thư dùng điện thoại chụp ảnh, tựa như rất tự hào vết sẹo trên mặt mình, nàng ấy không nói gì nữa mà hỏi: “Bản thiết kế của tôi xong chưa?”

Lục Kiều Vi cho nàng ấy xem bản thiết kế, trước đó nàng không biết quan hệ cụ thể giữa nàng ấy và "bạn gái" là gì, nàng thiết kế một mối quan hệ yêu đương ngọt ngào, cũng không biết đại tiểu thư sẽ thích.

Đại tiểu thư cẩn thận ngắm nhìn một hồi, gật đầu nói: “Không tồi, khá hợp với nữ nhân kia, lấy bản này đi, không cần sửa, tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của chị, thưởng cho chị."

Sau khi hai bên bàn bạc xong, Lục Kiều Vi đóng gói bản thiết kế gửi cho nàng ấy, sợ nàng ấy không hiểu thao tác tiếp theo nên nàng giới thiệu hai xưởng thủ công tư nhân, các lão sư ở đó rất giỏi định chế, không kém những sản phẩm của các thương hiệu lớn.

Chỉ là giá hơi đắt thôi.

Đương nhiên đại tiểu thư cũng không thiếu tiền, bởi đỗ ở trước cửa là một chiếc Aston Martin, mẫu xe mới nhất trên thị trường, kiểu dáng thời trang và bắt mắt.

Lục Kiều Vi lại hỏi một câu: “Sao em lại mua chiếc nhẫn này…”

"Kết hôn a." Đại tiểu thư nói: "Chúng tôi đều bị bắt gian rồi, dì ấy cũng không thể gả, tôi phải có trách nhiệm với dì ấy."

Rõ ràng chiếc nhẫn này được làm riêng trước khi bị bắt gian.

“Cô ấy cũng thích em sao?”

"Nhất định rồi, tôi hôn dì ấy, dì ấy cũng hôn tôi. Nếu không, một mình tôi sao có thể bị bắt gian được? Khẳng định là chúng tôi đều chủ động, loại chuyện này cần sự phối hợp của hai người..." Trì tiểu thư vừa nói vừa kiêu ngạo đột nhiên dừng lại một chút, đỏ mặt nói: "Tại sao tôi phải nói cho chị biết chuyện này? Thật là."

"Dù sao thì dì ấy yêu tôi, tôi cũng yêu dì ấy."

Người trẻ tuổi chính là như vậy, có thể nói chuyện yêu đương ở mọi lúc mọi nơi.

Lục Kiều Vi nói: "Em thật sự muốn kết hôn với cô ấy sao? Không sợ người khác bàn tán sao? Dù sao cô ấy cũng là... vợ nhỏ của ba em."

"Không sợ, ai nói thì nói đi, tôi không quan tâm. Nếu ai dám nói trước mặt tôi thì tôi sẽ đánh chết người đó."

Đại tiểu thư không thèm để ý nói, Lục Kiều Vi không biết nên gọi nàng ấy là lý tưởng hóa, hay là có tiền tùy hứng, nàng ho khan một tiếng, nói: “Tôi có một người bạn cũng có hoàn cảnh tương tự như em.”

“Sao?” Đại tiểu thư nhìn nàng.

“Chồng sắp cưới của cô ấy đã nɠɵạı ŧìиɧ, cô ấy bắt lấy tiểu tam.”

“Sau đó, cô ấy bắt được tiểu tam vào trong tay sao?” Đại tiểu thư hỏi.

“Không phải.” Lục Kiều Vi có chút xấu hổ nói: “Ý định ban đầu của cô ấy là làm khó hai người này, nhưng lại có chút sai lầm.”

"Bị bắt gian sao?"

"Cô ấy... bị tiểu tam cưỡиɠ ɠiαи, không phải, là bị hôn." Lục Kiều Vi nói: "Tình huống này khá phức tạp, nhất thời tôi không thể giải thích được."

"Tình huống hoàn toàn khác nhau, kỹ năng của bạn chị không tốt lắm." Đại tiểu thư khinh thường nói: "Cô ấy thật vô dụng."

Lục Kiều Vi: "..."

Đúng là rất vô dụng.

"Chị cũng vậy phải không?" Đại tiểu thư đột nhiên hỏi.

“Sao cơ?” Lục Kiều Vi nghi hoặc.

Đại tiểu thư nâng cằm nói: “Người kia đã nhìn chằm chằm tôi nửa ngày.” Sau đó lại nói: “Người vô dụng mà chị vừa nhắc tới hẳn là chị đi.”

Lục Kiều Vi nhìn theo tầm mắt của nàng ấy, nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn không biết từ khi nào đã xuống xe, đang nhìn về phía vị trí của hai người, khi đối diện với ánh mắt của Lục Kiều Vi, cô nhẹ nhàng mỉm cười.

Nắng gắt như vậy cũng không biết vào xe ngồi.

"Không phải, cô ấy là bạn của tôi." Lục Kiều Vi lúng túng nói, sau đó thu dọn đồ đạc, "Sau này nếu còn có vấn đề gì thì có thể trực tiếp gọi cho tôi."

“Chậc chậc, tự chị biết có phải là bạn hay không.” Trì tiểu thư đứng dậy, gọi điện như thường lệ, sau đó gằn từng chữ, cực kỳ kiêu ngạo: “Tối nay con đến nhà dì nhé!”

"Đánh chết con, con cũng đi!"

Không biết người ở đầu bên kia điện thoại trả lời thế nào, nhưng tay cầm nước trái cây của Lục Kiều Vi hơi run lên, thật tàn ác, giống như một con sói vậy.

Lục Kiều Vi thực sự rất bội phục, nhưng lại sợ đại tiểu thư này bị đánh đến ngốc.

Khi bước ra khỏi cửa hàng, tâm tình nàng rất phức tạp cùng nặng nề.

Ngay lúc Văn Cẩn Ngôn đang định mở cửa xe cho nàng, Lục Kiều Vi liền đưa trà sữa nàng mua cho cô, Văn Cẩn Ngôn có chút kinh ngạc, sau đó cầm lấy trà sữa.

Lục Kiều Vi ngồi vào ghế phụ, có chút trầm mặc, Văn Cẩn Ngôn nhét ống hút vào nhấp vài ngụm, cau mày nói: "Sao vậy, khách hàng vừa rồi là bạn của em sao, hai người nói gì vậy?"

"Tôi nói cô cũng không biết..." Lục Kiều Vi đang tính kể cho cô nghe câu chuyện vừa làm vỡ nát tam quan của nàng, nghĩ nghĩ, nàng quyết định giữ bí mật cho Trì tiểu thư vì đó là chuyện riêng của khách hàng.

Văn Cẩn Ngôn nói: "Ngày nay trẻ con không nghe lời, cứ tiếp xúc với chúng như khách hàng bình thường là được, cũng có thể giữ khoảng cách thích hợp, khoảng cách sinh ra vẻ đẹp, khách hàng sẽ đánh giá cao thiết kế của em."

"Ò……"

"Các thiết kế sư của DMD xử lý yêu cầu của khách hàng dựa trên tâm trạng của họ, sẽ không cố tình đáp ứng những yêu cầu ngoài ý muốn của đối tác, em có thể kiêu ngạo hơn một chút."

Lục Kiều Vi mím môi nói: "Không phải bạn bè, cũng chỉ là khách hàng bình thường, chỉ cảm thấy ngạc nhiên với chuyện của con bé cùng bạn gái thôi."

"Bạn gái?" Văn Cẩn Ngôn có chút sửng sốt.

"Đúng vậy, con bé tới đây để thiết kế nhẫn kim cương cho bạn gái."

Văn Cẩn Ngôn liếc nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Nói vậy chắc hẳn hai người họ rất yêu nhau, em cũng có thể giao lưu với con bé nhiều một chút, tìm cảm hứng tình yêu, như vậy thiết kế nhẫn sẽ càng cảm thấy vui vẻ.”

Lục Kiều Vi nhìn Văn Cẩn Ngôn, chậc chậc hai tiếng: “Cô có tiêu chuẩn kép à?”

"Không có, tôi việc nào ra việc đó, hy vọng công việc của em thuận lợi."

Lục Kiều Vi hừ một tiếng, nhìn sắc mặt Văn Cẩn Ngôn, nhìn nữ nhân này như hồ ly tinh, nhưng tính cách cũng không tệ như hồ ly tinh, lại rất ôn nhu, nghĩ đến tâm tình nàng càng thêm phức tạp.

Văn Cẩn Ngôn nói: “Em có thể giao lưu với con bé nhiều hơn, khách hàng đánh giá em càng tốt thì về sau càng có nhiều hợp tác. Phát triển quan hệ cá nhân, sau này có thể lựa chọn công việc tốt nhất, không cần đơn nào cũng nhận."

Lục Kiều Vi nói: “Không nói chuyện công việc nữa.”

Văn Cẩn Ngôn đáp lại rồi bưng trà sữa lên uống.

Trong xe rất yên tĩnh, tuy Văn Cẩn Ngôn đang uống rất ưu nhã nhưng vẫn có âm thanh, Lục Kiều Vi không nhịn được liếc nhìn Văn Cẩn Ngôn, nhưng lại sợ bị phát hiện nên đành phải nhìn vào gương chiếu hậu.

Văn Cẩn Ngôn cầm trà sữa, ngón tay ướt đẫm hơi nước ngưng tụ, cô gõ nhẹ vào ly, nhìn rất thích ý.

"Cô rất thích uống trà sữa sao?" Lục Kiều Vi hỏi, lần trước mua cho Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn cũng uống nửa ngày.

"Em cho tôi, tôi đương nhiên thích." Văn Cẩn Ngôn lại nhấp một ngụm, cắn viên trân châu bên trong, nói: "Ở nước ngoài rất ít quán trà sữa, trước kia tôi đều uống cà phê, uống nhiều quá cũng không tốt, may là về nước."

"Ò."

"Đi ăn không?" Văn Cẩn Ngôn hỏi.

Lục Kiều Vi gật đầu.

Xe chậm rãi chạy, đường đi nhìn không quen lắm, Lục Kiều Vi liếc nhìn bảng chỉ đường, nhận ra bọn họ sắp rời khỏi thành phố nên hỏi: "Cô đi đâu vậy?"

"Một nơi tốt, còn một chút mới tới."

Lục Kiều Vi ngồi lại, chính mình xem bản đồ, lại không nhìn rõ mình đi đâu, nàng rất cảnh giác, bình thường trong tình huống này nàng sẽ căng thẳng và phòng bị, nhưng lúc này tâm tình của nàng cũng không có gì bất thường.

Ngồi được một lúc, mông nàng có chút tê dại, nàng nói: "Khi nào tới thì gọi tôi, tôi ngủ một lát, đừng làm phiền tôi, ngày mai tôi phải đi làm."

"Khẳng định sẽ không."

Lục Kiều Vi híp mắt nhìn về phía cửa sổ xe, khung cảnh bên ngoài cửa sổ lùi dần, nàng nhắm mắt lại.

Nàng cùng đại tiểu thư có khác nhau sao? Đúng vậy, đại tiểu thư tàn nhẫn hơn nàng, trong mối quan hệ cũng rất dũng cảm, đâu giống như nàng, đi giao chiến trận đầu đã bị người ta ngủ.

Nhưng mà, lại giống như không có khác biệt.

Ngủ hơn nửa tiếng, xe dừng lại, Văn Cẩn Ngôn nhẹ nhàng vỗ vai nàng, Lục Kiều Vi tỉnh lại, nhìn thấy trước mặt có một giàn nho, hai bên giàn nho trồng hoa hồng đỏ, hương hoa hồng và nho hòa hợp nghe ngọt ngào mê người, không khỏi tham lam ngửi lần thứ hai.

"Đây là đâu vậy."

"Vườn nho của bạn tôi, thường dùng để ủ rượu, phong cách cũng khá tốt, tôi chỉ muốn đưa em đến đây hít thở không khí trong lành thôi." Văn Cẩn Ngôn mở cửa xe nói: "Tay nghề của đầu bếp cũng không tồi, tôi đưa em đi ăn cơm."

Lục Kiều Vi sửng sốt, trước đây nàng từng đến vườn nho hái nho, thành thật mà nói, phong cảnh không đẹp lắm, không thể so sánh với nơi này.

Những giàn nho được dựng ở đây giống như vật trang trí hơn. Những quả nho to như những viên ngọc đen, hai bên có đèn đường màu cam, đặc biệt lộng lẫy trong đêm.

Trái tim thiếu nữ đã khô héo của Lục Kiều Vi cuối cùng cũng được hồi sinh.

Khi ăn cơm, trên bàn không phải món xào kiểu nông trại mà là món tráng miệng, bít tết và rượu ủ, thơm đến mức khi ngửi thấy đều cảm thấy say lòng người.

Lục Kiều Vi không thích uống nhiều, nhưng trong bầu không khí này, nàng cảm thấy có vài phần tình thú, nàng bắt chước động tác lắc ly rượu của Văn Cẩn Ngôn, nếm thử rượu.

"Ngon không?"

Nho và rượu trộn lẫn với nhau nhưng vẫn không có vị ngon như tưởng tượng, Lục Kiều Vi gật đầu nói: “Cũng khá ngon, cảm ơn.”

Trên đường về, kêu tài xế tới lái xe.

Hai người ngồi ở phía sau, bên trong xe rất rộng, Lục Kiều Vi tựa người vào cửa sổ, không ngừng suy nghĩ chuyện gì đó.

Sau khi xuống xe, Văn Cẩn Ngôn hỏi nàng: “Tâm trạng của em không tốt sao?”

Lục Kiều Vi nhìn sắc mặt của cô, cảm thấy rất loạn.

“Tôi có một biện pháp làm tâm trạng của em tốt hơn một chút, có muốn thử không?” Giọng nói Văn Cẩn Ngôn mang theo dụ hoặc, lọt vào tai nàng, chạm vào trái tim nàng.

“Biện pháp gì?” Lục Kiều Vi nhìn cô một cái.

"Như này..." Văn Cẩn Ngôn ra hiệu cho nàng lại gần, Lục Kiều Vi thăm dò nghiêng người qua, sau đó môi Văn Cẩn Ngôn áp sát vào tai nàng, "Nghe nói hôn có thể chữa tâm trạng không tốt."

Không chờ Lục Kiều Vi trốn thoát, cô đã hôn lên một bên mặt của Lục Kiều Vi, sau đó nắm cằm nàng, "Thử một lần đi, dù sao cũng không có tổn thất gì."

Lời từ chối chỉ chậm một giây, môi Văn Cẩn Ngôn đã chuyển đến môi nàng, môi mỏng dán vào nhau, Lục Kiều Vi buông thõng hai tay, cũng không đẩy ra.

Hai người đang hôn nhau dưới hành lang của tiểu khu, giống như có gió thổi qua, bóng người đong đưa dưới ánh đèn. Tạm dừng vài giây, lại là động tác mãnh liệt khác.

Khi hôn nhau, mọi người không có thời gian đi nghĩ những điều gì khác, tâm trạng cũng khá hơn. Chỉ là đầu óc ong ong, có chút trống rỗng.

Lục Kiều Vi mờ mịt nhìn Văn Cẩn Ngôn.

Văn Cẩn Ngôn tựa trán vào trán nàng, thân mật cọ cọ: “Tâm trạng của em khá hơn chút nào chưa?”

Lục Kiều Vi đỏ mặt gật đầu.

Im lặng mấy giây, Văn Cẩn Ngôn lại hỏi: "Đã muộn như vậy, tôi có thể tới nhà em ngủ một đêm không? Tôi nhớ tới..."

"Không được." Lục Kiều Vi cau mày, nghiêm túc nói: "Cô đến nhà tôi lại phải đi mua Coca, hôm nay tôi có chuyện phải suy nghĩ."

“Mua Coca…” Văn Cẩn Ngôn nghĩ đến chai coca 2 lít ngày đó, khóe môi nhếch lên, không khỏi bật cười.

Có cái gì buồn cười? Lục Kiều Vi cảm thấy cô thật kỳ quái, chính cô là người đặt tên này, nàng mới là người cảm thấy buồn cười.

"Có phải em đã quên cái gì không?" Văn Cẩn Ngôn giảo hoạt nói: "Tôi có chìa khóa nhà em, tôi là chủ nhà của em, muốn ngủ ở nhà em lúc nào cũng có thể."

Cô dùng ngữ khí khẳng định nói: “Chủ nhà ngủ ở nhà mình là chuyện đương nhiên, vì đó là nhà riêng của chủ nhà.”

Chỉ một chút thôi, Lục Kiều Vi đã suýt bị cô dắt mũi, "Cô đang nói vớ vẩn gì thế? Căn nhà đã cho tôi thuê rồi, trên hợp đồng có giấy trắng mực đen, cô không thể quấy rầy tôi."

"Ò... vậy em về đọc lại hợp đồng đi."

Lục Kiều Vi cau mày nói: “Cô sẽ không gian lận đấy chứ?”

"Không có..."

Lục Kiều Vi lùi lại hai bước, đi lên lầu, nàng không nghe thấy tiếng đuổi theo, quay người nhìn lại thì thấy Văn Cẩn Ngôn đang đứng dưới ánh đèn.

Cô cười, ôn nhu như nước, tựa như ánh trăng, lại càng giống kẻ trộm đánh cắp trái tim.

Lục Kiều Vi cố ý giậm chân xuống đất, vẻ mặt không thèm để ý, khi vào thang máy, nàng đưa tay lên che mặt.

Quả nhiên câu nói đó rất đúng, vẫn là nữ nhân hiểu rõ nữ nhân nhất, có thể dễ dàng khiến trái tim người ta rung động.

Nữ nhân cũng có thể ở bên nhau phải không?



Những ngày tới đi làm, Lục Kiều Vi luôn ngân nga bài hát, tâm trạng đặc biệt tốt, khi mọi người hỏi nàng có chuyện gì, nàng luôn nói rằng mình rất vui vì nhận được đơn hàng lớn, kiếm được tiền.

Cuối tuần sắp đến, Vu Thụy Viêm đến phòng thiết kế tìm nàng, cầm hai tấm vé: "Tôi mua hai vé đi khu vui chơi, cuối tuần chúng ta cùng đi chơi đi, cô có muốn đi không?"

Lục Kiều Vi lắc đầu từ chối, nói: “Cuối tuần tôi có hẹn với bạn rồi, không cần, cảm ơn.”

Sau đó nàng lại khéo léo bày tỏ hiện tại nàng không có ý định yêu đương, đồng thời bảo Vu Thụy Viêm đừng trông chờ ở nàng. Vu Thụy Viêm cất vé đi, không đi theo nàng, cũng không nói sẽ buông bỏ nàng.

Cuối tuần Lục Kiều Vi thật sự có hẹn, nhưng là công việc, nàng định đi gặp người phụ trách Hoa thị, thật trùng hợp Trì tiểu thư là con gái của Chủ tịch Hoa thị.

Trong khoảng thời gian hợp tác này, người phụ trách thường nói những lời ái muội, khiến Lục Kiều Vi cảm thấy chán ghét, không muốn cùng hắn nói chuyện quá nhiều.

Nàng đi thẳng vào vấn đề: "Còn chỗ nào cần sửa nữa không? Nếu anh vẫn chưa hài lòng, có thể tôi sẽ không đáp ứng được nhu cầu của anh."

Sau khi nghe Văn Cẩn Ngôn nói nàng phải kiêu ngạo, lão nương đây sẽ không hầu hạ bất kỳ ý kiến nào nữa.

Thật bất thường, người phụ trách không thấy áy náy mà nói: “Cô cứ đóng gói gửi cho tôi đi. Nhân tiện, lần trước cô nói sẽ giới thiệu xưởng sản xuất cho tôi, còn có cách đơn giản nào khác không? Tôi muốn một cái có thể hoạt động nhanh chóng."

Lục Kiều Vi đẩy một tấm danh thϊếp cho hắn, nói: “Chuyện này tôi đã hỏi mấy ngày trước rồi, tạm thời chưa có việc làm, anh cứ nói là tôi đã giới thiệu, trong vòng một tuần tôi sẽ giúp anh hoàn thành.”

Người phụ trách nhận lấy tấm danh thϊếp, nhìn chằm chằm Lục Kiều Vi, ái muội hỏi: “Lát nữa chúng ta đi uống một ly đi.”

"Không cần, cảm ơn." Lục Kiều Vi lễ phép từ chối, "Sau này đừng nói những lời như vậy nữa, tôi thấy phản cảm."

"Ai nha, cô đừng tức giận." Người phụ trách nói: "Này không phải là nửa đường xảy ra chuyện đâu, lão bản của chúng tôi đột nhiên đổi ngày, vội vàng kết hôn. Cho nên tôi mới thúc giục gấp như vậy, tôi rất hài lòng với thiết kế của cô."

Trong lòng Lục Kiều Vi lạnh lẽo, hiện tại hợp tác xong, thái độ của cô đối với hắn liền không tốt, thái độ thay đổi rất nhanh. Vừa đứng dậy, nàng nghĩ tới cái gì đó, quay lại hỏi: "Lão bản của anh? Chủ tịch Hoa thị sao?"

"Đúng, nhưng đừng nói cho ai biết, chuyện này ngay cả giới truyền thông cũng không biết." Người phụ trách nói, nhưng lại sợ Lục Kiều Vi nói ra ngoài nên dọa nàng.

Lục Kiều Vi nhất định sẽ không nói chuyện này, nàng rất chuyên nghiệp, chỉ là nàng chỉ đang thắc mắc, mấy ngày trước đại tiểu thư cũng nói muốn kết hôn, hơn nữa còn kết hôn với vợ nhỏ của ba nàng ấy, hiện tại ba của nàng ấy cũng muốn kết hôn.

Nàng tò mò hỏi: “Có liên quan đến đại tiểu thư của các người không?”

Vốn dĩ Giám đốc Lý là người lắm lời, nói: “Đúng là có, mối quan hệ không tốt, đại tiểu thư vẫn luôn chướng mắt phu nhân, cho nên chủ tịch mới tính toán âm thầm kết hôn.”

Mối quan hệ không tốt?

Xem ra chủ tịch thật là hoa tâm, dưỡng rất nhiều vợ nhỏ, đại tiểu thư bắt cóc vợ của hắn là để dạy cho hắn một bài học.

Cũng coi như là rất viên mãn.

Nàng bày tỏ ý tứ chúc phúc, xách cặp máy tính rời đi.

Vài ngày sau, Trì tiểu thư gửi tin nhắn hỏi nàng có muốn đến dự hôn lễ của nàng ấy hay không, Lục Kiều Vi lễ phép từ chối, dù sao thì họ cũng không quen biết, nhưng vào ngày hôn lễ, Lục Kiều Vi cũng gửi lời chúc phúc nàng ấy.

Nàng đang soạn thảo, nghe đồng nghiệp nghị luận về việc đại tiểu thư của Trì gia kết hôn, tuổi còn nhỏ mà lá gan lớn như vậy.

Luật hôn nhân đồng giới trong nước còn chưa được thông qua, ngoài mặt có rất nhiều người chấp nhận, thực tế mỗi lần nghe thấy chuyện như vậy, thái độ của họ đều không tốt lắm.

Lục Kiều Vi không thích liền nói giúp Trì tiểu thư: “Chỉ cần là tình yêu đích thực là được rồi, người ta thích, không cần chúng ta nghị luận, hơn nữa xu hướng tính dục của cô ấy không phải cô ấy có thể quyết định.”

"Không phải vấn đề xu hướng tính dục của cô ấy, chỉ là... ngay cả tình yêu đích thực cũng không thể như vậy a..." Trang Như Nhuế nói, "Cô chưa xem tin tức à?"

“Tin tức gì?” Lục Kiều Vi đột nhiên có dự cảm không tốt, cảm giác có chút không đúng.

Trương Như Nhuế đưa điện thoại cho nàng, Lục Kiều Vi vừa nhìn thấy hot search liền choáng váng.

#Trì tổng kết hôn#

#Trì đại tiểu thư cướp hôn#

#Trì đại tiểu thư cướp hôn của Trì tổng#

Lục Kiều Vi: "..."