Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 26: Sữa!

Lục Kiều Vi tuyệt vọng nhắm mắt lại, cảm giác như mình đã biến thành sắt vụn, nàng khó khăn đứng dậy, tạm dừng đoạn video vẫn đang kêu la, sau đó mặt đỏ bừng nhấc ghế lên.

Làm xong, ngón tay của nàng run rẩy dữ dội, bầu không khí kiều diễm lưu luyến ban đầu được thay thế bằng xấu hổ mãnh liệt.

"Tiếng gì vậy? Vi Vi, cô đang xem gì vậy?" Trang Như Nhuế vươn cổ nhìn vào trong, "Là phim truyền hình lần trước cô kể với tôi sao?"

Hiển nhiên là không nghe ra đó là cái gì, trong lòng Lục Kiều Vi cảm thấy có chút may mắn, bàn làm việc và cửa là một đường thẳng, không đi tới sẽ rất khó nhìn thấy.

Nàng tự nhủ không sao, chỉ cần nói dối liền qua, không chờ nàng nói ra, một đồng nghiệp khác đã nói thêm: "Quy mô có vẻ hơi lớn, loại phim này có thể vượt qua kiểm duyệt ở trong nước sao?"

"Nhìn giống như hai nữ nhân, tôi chỉ nhìn thấy được một chút thôi."

"Chỉ là cảm giác rất tàn nhẫn, nữ chính kêu lớn như vậy, thật thê thảm."

Lục Kiều Vi khóc, đây là muốn nàng chết sao.

Nàng thật sự muốn tự tát mình một cái, tại sao phải trực tiếp nghe âm thanh, tai nghe bị hỏng chỉ xem thôi không được sao!

Giữa tiếng trò chuyện, còn có người đề nghị cùng xem.

Lục Kiều Vi không nói nên lời, cũng không có tư cách phản bác, nàng hơi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Văn Cẩn Ngôn, không biết Văn Cẩn Ngôn đang nghĩ gì, khi nhìn nàng, ánh mắt hơi rũ xuống, vẻ mặt có chút phức tạp.

Xong rồi xong rồi, ngay cả Văn Cẩn Ngôn cũng cảm thấy mình quá mức.

Chỉ sau vài giây, nàng hít một hơi thật sâu, cùng lắm thì chết. "Tôi vừa xem là..."

"Phim Hồng Kông." Văn Cẩn Ngôn tiếp lời nàng, ngữ khí đạm nhiên: "Dùng để tìm cảm hứng thiết kế phải không?"

"A?" Lục Kiều Vi có chút sửng sốt.

Văn Cẩn Ngôn nhìn nàng bằng ánh mắt trấn an, nàng cứng nhắc gật đầu, Văn Cẩn Ngôn nói thêm: "Không nghĩ tới thiết kế Lục lại siêng năng như vậy, chúng tôi vừa đi em liền bắt đầu làm việc, DMD rất vui khi được hợp tác với một thiết kế sư như vậy."

Gì? Hợp tác gì? Lục Kiều Vi bối rối, nhưng nàng vẫn khô khan phối hợp, nói: "Đúng vậy đúng vậy." Đồng nghiệp cũng bối rối không kém nàng, nhưng thanh tỉnh hơn nàng, hỏi: "Kiều Vi lại hợp tác với DMD sao?"

Văn Cẩn Ngôn gật đầu, nhìn Lục Kiều Vi nói: "Chúng tôi lại hợp tác."

Lục Kiều Vi miễn cưỡng tìm đường xuống, tuy biết việc hợp tác là vô nghĩa nhưng nàng vẫn gật đầu như gà mổ thóc, "Đúng vậy, vừa rồi tôi đang xem phim Hồng Kông, phim Hồng Kông tương đối có cảm hứng, hiện tại đang là yếu tố phổ biến."

"Thật lợi hại!" Trang Như Nhuế giơ ngón tay cái lên khen nàng: "Vi Vi, cô cũng đừng làm việc quá sức, thân thể là quan trọng nhất, tuyệt đối không được suy sụp."

Suy sụp... Lục Kiều Vi hít một hơi thật sâu, gần đây có xu hướng suy sụp, nàng khô khan cười hai tiếng, nói: "Ra ngoài nói chuyện đi... Sao mọi người lại đột nhiên quay lại vậy?"

Chẳng phải đã rời đi hết rồi sao? ?

"Bọn tôi vừa gặp người giao bánh ở tầng dưới." Trang Như Nhuế nói: "Aiz, bọn tôi gõ cửa nửa ngày nhưng không nghe thấy cô trả lời, còn tưởng cô đã xảy ra chuyện gì, may mà Văn tổng có chìa khóa nhà của cô."

Nói xong, mọi người lại tập trung sự chú ý vào Văn Cẩn Ngôn, đúng vậy đúng vậy, sao Văn Cẩn Ngôn có chìa khóa nhà của Lục Kiều Vi, động tác thuần thục như vậy, chẳng lẽ....

Lục Kiều Vi liếc nhìn Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn đang mở hộp bánh ra, cũng không có ý định giải thích, nàng nhéo nhéo tai đỏ của mình, chỉ có thể dựa vào bản thân, nói: "Chắc là tôi nhét chìa khóa vào nhầm áo khoác, vừa rồi áo khoác của bọn tôi treo cùng một chỗ, aiz, xem trí nhớ của tôi này."

"Vậy à." Mọi người bị lừa thành công, cười nói: "Cô không biết đáng sợ thế nào đâu, vừa bước vào bọn tôi đã nghe thấy tiếng kêu, đặc biệt thê thảm, còn tưởng cô bị bệnh, suýt chút nữa đã gọi cấp cứu."

Đó không phải là Lục Kiều Vi kêu, mà là hai nữ chính trong phim kêu, nếu bọn họ vào sớm hơn một chút sẽ có thể nghe thấy người thuê nhà kêu to "Đừng mυ'ŧ", "không chịu nổi" .... những từ ngữ này tương đối....

Lục Kiều Vi không biết nên mừng vì họ đến quá đúng lúc, hay là mừng vì hai tỷ tỷ chơi rất tốt, vẫn luôn ưm ưm a a, chỉ nói đau.

Nàng xoa mặt, mời mọi người ăn bánh.

Sau khi cắt bánh, Văn Cẩn Ngôn đưa cho nàng trước, trong số các đĩa bánh, đĩa của nàng có nhiều kem nhất, còn có một quả anh đào nhỏ bên trên.

"Ăn không?" Văn Cẩn Ngôn hỏi.

Lục Kiều Vi muốn nói không, nhưng vẻ mặt Văn Cẩn Ngôn lại làm nàng phải nhận lấy, nàng cười nói: "Tôi thích ăn kem nhất, rất ngọt."

Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng, từ trong túi móc ra một vật gì đó, đặt cạnh tay nàng, chính là chiếc hộp đựng vòng cổ kim cương mà Lục Kiều Vi đã lén nhét vào.

"Em cũng nhét cái này vào."

"A a a, xem trí nhớ của tôi này, còn vất vả cô một chuyến." Lục Kiều Vi cầm lấy chiếc hộp, cảm giác như mình đang cầm một quả bom nặng hai trăm vạn tấn chứ không phải là một chiếc vòng cổ kim cương mấy carat.

"Ăn bánh, ăn bánh đi." Lục Kiều Vi vừa nói vừa múc một miếng kem cho vào miệng, một chút dính lên môi, nàng liếʍ môi, phát hiện đôi mắt Văn Cẩn Ngôn mờ mịt, hình như đang nghĩ cái gì đó.

"Ngon không?" Văn Cẩn Ngôn hỏi.

"Ngon ngon! Bánh Văn tổng mua quả thực rất ngon!"

Mọi người đều cảm thấy chuyến quay lại này thật đáng giá, Lục Kiều Vi cười tươi ngồi cạnh Khúc Thanh Trúc nhưng trong lòng lại lạnh lẽo.

"Cậu có hiểu không? Bánh ngọt đến đâu cũng không thể làm dịu đi nỗi đắng cay trong lòng mình." Lục Kiều Vi muốn nhận được sự an ủi từ chị em tốt của mình.

Khúc Thanh Trúc nghiêm túc nói: "Nói thật, mình không hiểu."

Lục Kiều Vi bi ai mắc nghẹn.

May mà ăn bánh xong, cuối cùng cũng có thể giải tán, Lục Kiều Vi như chim cút mà đi theo phía sau mọi người.

Xe của Văn Cẩn Ngôn đậu ở tầng dưới, chiếc Maybach đen yên tĩnh như lúc nàng kéo rèm xem phim, Văn Cẩn Ngôn dựa vào cửa xe nói: "Sao em sơ ý như vậy?"

Không phải nàng sơ ý mà là nàng quá chuyên tâm.

Nàng đã cố ý đóng cửa sổ, rèm cửa và cửa ra vào trước khi xem, ai ngờ vì quá cẩn thận nên không nghe thấy tiếng gõ cửa, lại xảy ra sai lầm như vậy.

Lục Kiều Vi nhìn cô như xin tha, không muốn nhớ lại cảnh tượng thảm thiết đó.

Văn Cẩn Ngôn cúi đầu nói: "Tôi đang nói chiếc vòng cổ, sao em có thể sơ ý nhét vào túi của tôi như vậy?"

Cô nhẹ giọng nói: "Đừng làm vậy nữa, em phải đeo chiếc vòng cổ vào để không bị mất."

Ngữ khí của cô ôn nhu, nhưng không còn cười nhiều như trước, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc, giống như khó chịu vì hành vi của nàng, chỉ là trong mắt lại lóe lên, cô khéo léo áp chế xuống.

Lục Kiều Vi đang giãy giụa, nói: "Nó quá đắt, nếu vòng cổ có giá một hai trăm tệ thì tôi sẽ nhận, nhưng cái này là hai trăm vạn, tôi rất ngại."

Văn Cẩn Ngôn mím môi, có chút lạnh lùng nói: "Em làm khó tôi."

"Sao?"

Cô nói: "Hai trăm vạn đối với tôi chẳng là gì cả, em bảo tôi tìm một chiếc vòng cổ trị giá hai trăm tệ, tôi có thể tìm ở đâu? Đừng làm khó tôi."

"Aiz, ý tôi không phải vậy." Lục Kiều Vi đau đầu, khô khan giải thích: "Chỉ là tôi thấy không thích hợp thôi." Chiếc vòng cổ nàng mua cho mẹ chỉ có giá 10 vạn, nàng thật sự không thể nhận vòng cổ trị giá 200 vạn của Văn Cẩn Ngôn.

"Không quan trọng thích hợp hay không thích hợp, em cứ nhận đi." Văn Cẩn Ngôn đưa tay đặt lêи đỉиɦ đầu nàng, nhẹ nhàng xoa xoa hai cái, "Đừng nghĩ nhiều."

Giống như đang an ủi nàng chuyện vừa xảy ra, lại như đang nói về chiếc vòng cổ, Lục Kiều Vi xấu hổ đỏ mặt, nàng không có sức lực đẩy cô ra.

Cơ thể nàng mềm nhũn tê dại, giống như bị điện giật.

"Tôi biết rồi." Lục Kiều Vi nhẹ giọng nói.

Lần đầu tiên hai người hòa hợp như vậy, nhưng Lục Kiều Vi lại ngượng ngùng, nắm tay cô, thở dài một hồi, ngẩng đầu lên một lúc, cảm thấy không thoải mái.

Văn Cẩn Ngôn câu môi cười nói: "Hành vi hôm nay của em làm tôi rất kinh ngạc."

Điều kinh ngạc hơn nữa là Lục Kiều Vi không trả lời: "Tôi là gái thẳng, xem một chút có làm sao" mà chỉ im lặng lắng nghe, chóp tai lộ ra màu đỏ hồng, có lẽ là vì xấu hổ nên nàng mới trốn tránh một lúc, bộ dáng có chút ngoan ngoãn.

Văn Cẩn Ngôn lại xoa đỉnh đầu nàng hai lần, vuốt tóc nàng, hô hấp ấm áp của cô quét qua mặt nàng, "Bất quá, không nghĩ tới em còn có nhu cầu như vậy."

Lục Kiều Vi ngẩng đầu, mờ mịt nhìn cô.

Văn Cẩn Ngôn lại bổ sung: "Sao em không nói sớm?"

"Sao cơ?"

"Nếu như em thích như vậy thì quả thực rất khó làm." Văn Cẩn Ngôn tựa hồ gặp phải vấn đề gì đó, ánh mắt lướt xuống trên mặt nàng, rơi xuống nơi nào đó, như đang thăm dò cái gì huyền bí.

Lục Kiều Vi đột nhiên nghĩ đến nội dung trong phim, lúc đầu có một tình tiết, chủ nhà phát hiện phần vải trên ngực người thuê nhà bị ướt, liền hỏi cô có chuyện gì, người thuê nhà ngượng ngùng nói trời nóng.

Sau đó bằng cách này, liền đưa ra đề xuất bồi thường bằng thân thể.

Nhưng Văn Cẩn Ngôn hỏi như vậy là có ý gì, sao nàng có thể có nhu cầu như vậy, đừng có hiểu lầm!

"Nên làm sao bây giờ?" Văn Cẩn Ngôn nhìn vào mắt nàng, dùng ngón tay chỉ vào ngực nàng: "Em nhìn xem đây là cái gì?"

"Cái gì?" Lục Kiều Vi nhìn thoáng qua, chỉ thấy đầu ngón tay Văn Cẩn Ngôn có chút màu trắng, vẻ mặt xấu hổ của nàng còn kích động hơn lúc bị bắt gặp đang xem phim trong phòng.

"Sữa." Văn Cẩn Ngôn lấy khăn giấy ra, lau đi vết trắng trên đầu ngón tay.

Lục Kiều Vi đứng hình tại chỗ, nàng muốn giải thích rõ ràng, nàng thật sự không có nhu cầu sinh lý, nàng cũng không có con, cũng không có chồng đã chết, làm sao nàng có thể có loại du͙© vọиɠ đó.

Nhưng không thể nói ra được, quá xấu hổ.

Aiz.

Gian nan tiễn mọi người đi, Lục Kiều Vi về nhà ném mình lên giường, vừa đấm giường vừa ảo não, đây là làm sao vậy, trấn trạch, lại tự đánh bay mình.

Cũng may ngày mai là cuối tuần, nàng không phải đi làm.

Nàng cũng có thể tận hưởng yên bình trước khi chết.

Nàng không dám chạm vào máy tính, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy ngột ngạt.

Mặc dù khủng hoảng đã qua nhưng Lục Kiều Vi vẫn rất bất an, nàng đã chia sẻ vài bộ phim Hồng Kông cho nhóm công việc, nghiêm túc gửi những bình luận phim cho mọi người.

Mọi người đều nói lời cảm ơn, hẹn đi dạo phố mà không gọi nàng.

Lục Kiều Vi gõ chữ hỏi: [Sao mọi người ra ngoài mà không gọi tôi?]

Trang Như Nhuế trả lời: [Không phải cô cần phải làm việc sao? Còn tăng ca, bọn tôi sợ trì hoãn công việc của cô]

Lục Kiều Vi nhanh chóng trả lời: [Đúng vậy đúng vậy, mọi người chơi vui vẻ, tôi đang bận]

Không được chột dạ, nàng phải kiên cường lên.

...

Thứ hai đi làm, Lục Kiều Vi còn tưởng nỗi bất an của mình đã qua đi, không nghĩ tới khi bước vào văn phòng liền lúng túng.

Khi mọi người nhìn thấy nàng liền hỏi việc hợp tác với DMD đang tiến triển thế nào.

Lục Kiều Vi cười haha, cảm thấy bầu không khí thật an tĩnh.

Nàng ngồi trong văn phòng, úp mặt vào bàn, chết tiệt, thậm chí sau hai ngày, nàng vẫn là sống không bằng chết.

Đứng ngồi không yên, muốn đi loanh quanh nhưng lại sợ hành vi của mình quá mức, làm mọi người nghi hoặc.

Buổi chiều có một thiết kế sư đến xin nghỉ phép, thời gian nghỉ phép khá dài, Lục Kiều Vi nhìn bộ dạng của nàng ấy, lúc này cửa văn phòng bị đẩy ra, giám đốc sản xuất DMD đi tới, nói muốn bàn chuyện hợp tác với nàng.

Lục Kiều Vi sửng sốt, đối phương lại nói là Văn Cẩn Ngôn cố ý an bài.

Nàng kinh ngạc, không nghĩ tới Văn Cẩn Ngôn lại đi xa đến mức này, thật sự đưa hợp đồng tới đây, có hợp tác trong tay, ngày đó việc lén xem phim của nàng hoàn toàn bị coi là tìm cảm hứng.

Hợp đồng được đặt trên bàn, kèm theo bản báo cáo xin nghỉ phép của thiết kế sư, Lục Kiều Vi cầm bút, không biết nên ký cái nào, quản lý DMD nói: "Trước tiên giúp cô ấy phê duyệt việc nghỉ dưỡng thai đi, chúng tôi không vội."

Sau đó, hắn lễ phép chúc mừng thiết kế sư đang mang thai.

Lục Kiều Vi đáp ứng, xem nội dung báo cáo.

Nghỉ thai sản? Nghỉ thai sản! !

Nàng cố gắng bình tĩnh ký tên, rồi nhìn khuôn mặt tươi cười của giám đốc sản xuất DMD, nàng luôn cảm thấy nụ cười của đối phương quá... quá đáng sợ.

Lục Kiều Vi nói: "Chỉ là kỳ nghỉ bình thường mà thôi."

Giám đốc: "Chúc mừng."

Lục Kiều Vi: "Đang mang thai ba tháng."

Giám đốc: "Là hỉ sự."

Lục Kiều Vi: "Chồng cô ấy cũng làm việc ở công ty!"

Giám đốc: "Vậy, vậy thật sự rất ân ái."

Nhà thiết kế mang thai: "...cảm ơn hai người?"

Cuộc nói chuyện rất kỳ quái, Lục Kiều Vi cố gắng kiềm chế không cho mình có hành động quá thiểu năng trí tuệ. Nàng lật qua hai trang hợp đồng, không đọc một chữ nào trên đó, nói: "Ngài sẽ không nói với giám đốc điều hành của ngài chuyện xảy ra hôm nay đi?"

Giám đốc gật đầu: "Việc này thuộc về quyền riêng tư cá nhân của ngài, chúng tôi không có gì phải nói đến."

Lục Kiều Vi: "Ồ... vậy là tốt rồi."

Nàng không ký hợp đồng vì cảm thấy không nên, nhưng giám đốc nói nàng có thể suy nghĩ lại.

Trò chuyện được một tiếng, nàng tiễn người đi, đến văn phòng của Khúc Thanh Trúc nói chuyện phiếm, vốn dĩ Khúc Thanh Trúc đang xem văn kiện, khi nhìn thấy nàng liền dừng văn kiện trên tay, hỏi: "Cậu lại làm chuyện kinh thiên động địa gì nữa à?"

"Cậu nói xem... hôm đó mọi người đều phát hiện mình đang xem cái kia sao?" Lục Kiều Vi đỏ mặt, nàng thực sự không muốn nhắc đến.

"Cái này à..." Khúc Thanh Trúc ngắn gọn nhớ lại ngày đó bọn họ lên lầu gõ cửa, nhưng không có người trả lời, điện thoại cũng không có trả lời.

Dù sao đây cũng là nhà mới, bình thường nàng làm việc uể oải như vậy, mọi người đều lo lắng, sau đó Văn Cẩn Ngôn lấy chìa khóa mở cửa, đương nhiên mọi người đều bị hành động của cô làm cho khϊếp sợ, nhưng còn chưa kịp nói gì, họ nghe thấy từ cánh cửa đóng kín truyền ra tiếng kêu to, cái gì đau quá, cái gì muốn chết...

Tiếng kêu thật đáng thương lại bất lực.

Không ai có thể tưởng tượng được kia là gì nên mở cửa nhìn vào.

Sau đó... Văn Cẩn Ngôn lập tức chặn ở phía trước.

Người biết thì giả vờ như không biết, người không biết thì vẫn không biết, Khúc Thanh Trúc nhìn nàng, cũng không dám dọa nàng, nói: "Yên tâm đi, Văn Cẩn Ngôn chặn rất nhanh, hơn nữa cô ấy còn lấy lý do rất thích hợp, nếu không phải cậu nói cho mình biết thì mình cũng sẽ tin."

"Thật sao?"

Khúc Thanh Trúc vỗ vai nàng, trong lòng nói đứa trẻ đáng thương, trấn an nàng: "Thật, đừng nghĩ nữa, chuyện đã qua rồi, cậu coi như đó là một giấc mơ đi, làm việc cho tốt."

"Ô ô ô, Thanh Trúc, cậu thật tốt, cậu không biết hai ngày nay mình căng thẳng thế nào đâu."

"Ngoan."

Nói chuyện với Khúc Thanh Trúc xong, Lục Kiều Vi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, phần còn lại của công việc cũng diễn ra thuận lợi, nàng dành thời gian xem qua hợp đồng mà giám đốc mang đến, các điều kiện khá tốt, tiền thưởng cũng khá tốt.

Nhưng mà rất xấu hổ.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Kiều Vi vẫn phải đến DMD, dựa vào cái kia lấy được hợp đồng, nghe như chuyện cười.

Hơn nữa, nàng cũng ngượng ngùng nhận lấy.

Nghĩ tới đây, nàng dự định sáng mai sẽ đi giải thích rõ ràng để ban đêm không phải nằm mơ nữa. Khi đến đó, nàng đặc biệt xịt một ít nước hoa, mùi thơm ngào ngạt, như vậy khi nhìn thấy ai kia sẽ không xấu hổ.

Khi nàng đến cửa DMD, thư ký đưa nàng lên lầu, mấy ngày nay nàng không tiếp xúc nhiều với Văn Cẩn Ngôn, liền hỏi thăm tình hình của Văn Cẩn Ngôn.

Thư ký nói: "Tổng tài của chúng tôi từ khi trở về lần trước đã có chút phiền muộn. Có vẻ như ngài ấy gặp phải một chút khó khăn, luôn ở trong văn phòng nghiên cứu vài thứ, ngài đi vào có thể phải đợi một lúc."

"Không sao." Lục Kiều Vi còn chưa nghĩ ra nên nói chuyện với cô thế nào.

Trong văn phòng, Văn Cẩn Ngôn yên lặng ngồi ở bàn làm việc, cau mày nhìn máy tính.

Cô rất bận rộn, không có thời gian nhìn Lục Kiều Vi vừa mới vào, phải hơn nửa giờ cô mới ngẩng đầu lên.

Văn Cẩn Ngôn hỏi: "Sao lúc đến em không gọi cho tôi?"

Lục Kiều Vi không phải lần đầu đến đây, nhưng lần này nàng bị khống chế không dám cử động, thấp giọng nói: "Bởi vì tôi... không có mặt mũi."

Những lời tiếp theo nhỏ như tiếng muỗi, nàng không thể chịu đựng được, cảm giác như cảnh tượng ngày đó đang lặp lại lần nữa, từ lòng bàn chân đến từng sợi tóc đều mạnh mẽ phát ra tín hiệu xấu hổ.

Thật sự rất xấu hổ.

Văn Cẩn Ngôn cười nhẹ, khóe môi nhếch lên, đường cong khóe môi rất vừa vặn, nhất thời không rõ là đang cười vì đang xử lý công việc hay là đang cười Lục Kiều Vi.

Lục Kiều Vi không được tự nhiên, không thể đứng yên, nàng giống như một học sinh tiểu học bị phạt đứng, hồ ly tinh... không thể gọi là hồ ly tinh được nữa, Văn Cẩn Ngôn đã giúp đỡ nàng, xem như hiện tại hai người là bạn bè cùng chị em.

Nàng vốn định chủ động, liền đi tới chủ động nói chuyện với Văn Cẩn Ngôn: "Văn tổng, chuyện hợp tác, tôi cảm thấy..."

"Em không muốn hợp tác sao?" Văn Cẩn Ngôn thẳng thắn nói.

Lục Kiều Vi giải thích: "Ý tôi không phải vậy, cô đừng hiểu lầm."

"Cho tôi một lý do đi."

Lục Kiều Vi xấu hổ nói: "Tôi chỉ cảm thấy mình không xứng."

"Sao cơ?"

"Ngày hôm đó là cô giúp tôi, tôi còn lấy hợp đồng của cô, kiếm tiền từ cô, thật sự không thể."

"Vậy à..." Văn Cẩn Ngôn thản nhiên nói, thái độ có chút có lệ, trạng thái này không giống như trước kia.

Nói xong cô tiếp tục chăm chú nhìn vào màn hình.

Trong lòng Lục Kiều Vi lo lắng muốn chết, không hiểu được ý tứ của Văn Cẩn Ngôn, tò mò thò đầu về phía trước, ánh mắt chạm vào màn hình, hai cô gái chồng lên nhau.

Chết tiệt, đây không phải là bộ phim khiêu da^ʍ nàng xem ngày hôm đó sao?

Sao Văn Cẩn Ngôn lại xem cái này trong văn phòng?

Cô mặc tây trang, cầm bút, đặt cuốn sổ bên cạnh, nét chữ dày đặc cho thấy người này chăm chỉ hiếu học.

Ngoại trừ hình ảnh chuyển động trên màn hình máy tính, mọi thứ xung quanh cô đều tĩnh lặng, giống như có thể nghe thấy tiếng kim giây tích tắc trong không khí, công khai hành quyết tội lỗi của mình.

"Đẹp sao? Hiện tại còn nghiêm túc xem như vậy." Văn Cẩn Ngôn đột nhiên ngẩng đầu lên nói với nàng.

Lục Kiều Vi điên cuồng lắc đầu, "Không đẹp, không đẹp chút nào."

"Thật sao?"

"Thật thật!" Lục Kiều Vi muốn khóc, nước mắt trào ra, nếu không phải nàng rất có cốt khí thì hiện tại đã ngã xuống đất không dậy nổi.

"Tôi cảm thấy rất đẹp." Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nói: "Tôi vừa nhìn thấy đã bị mê hoặc, không thể rời mắt, tai cũng không nghe thấy gì cả."

Trong thế giới nội tâm của Lục Kiều Vi đang mưa rất to.

Văn Cẩn Ngôn mời nàng: "Chúng ta cùng xem một chút đi?"

Trên màn hình, người thuê nhà và chủ nhà đang phóng túng, nếu bật âm thanh lên liền có thể nghe thấy tiếng nước, tiếng kêu có thể vang vọng khắp tòa nhà chọc trời của DMD.

Lục Kiều Vi không dám trả lời, nàng cúi đầu, cảm thấy cuộc sống của mình không còn chút hy vọng nào, nàng đang tuyệt vọng.

"Thật không nghĩ tới em lại thích cái này, học có chút khó."

Lục Kiều Vi vốn muốn nói nàng không thích, nhưng mà, những gì nàng xem hôm đó thật sự rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nếu không nàng đã không quên chính mình, không nghe được những giọng nói khác.

"Không xem cái này nữa." Văn Cẩn Ngôn nói: "Chúng ta nói chuyện khác đi."

Sau đó cô mở ngăn kéo lấy thứ gì đó.

Nghĩ là cô muốn bàn chuyện hợp tác, Lục Kiều Vi xua tay nói: "Không cần, quên hợp đồng đi, nếu sau này có cơ hội thì tôi sẽ lại hợp tác, cảm ơn cô."

"Không, em phải nhận." Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nói.

Aiz, người này thật là.

Chẳng lẽ DMD đang thiếu thiết kế sư sao? Cũng đúng, thiết kế sư của công ty họ tương đối nhàn rỗi, không thích làm gì cả.

Đáng tiếc nàng đã ký hợp đồng với công ty, nếu không nàng sẽ vẽ thiết kế miễn phí cho Văn Cẩn Ngôn, dù sao ngày đó Văn Cẩn Ngôn đã giúp nàng, kéo nàng từ bờ vực cái chết trở về.

Lục Kiều Vi âm thầm hạ quyết tâm, sau này sẽ cho Văn Cẩn Ngôn thiết kế tốt nhất, cho dù Văn Cẩn Ngôn có kén chọn yêu cầu nàng vẽ một trăm tám mươi lần, nàng cũng sẽ không phàn nàn.

Nàng dùng sức gật đầu: "Được, cô lấy ra đi, tôi sẽ phối hợp tốt."

Văn Cẩn Ngôn lặng lẽ nhìn nàng, nụ cười có chút nguy hiểm, sau đó cô lấy núʍ ѵú cao su từ trong ngăn kéo ra, Lục Kiều Vi cau mày, chớp mắt lần nữa, Văn Cẩn Ngôn lại lấy ra một thứ khác, Lục Kiều Vi há hốc mồm.

Dù chưa từng sử dụng nhưng nàng nhìn thoáng qua vẫn có thể nhận ra, chủ nhà trong phim kia có dùng cái này!

Cánh môi không ngừng mấp máy, cả người đều run rẩy.

Khi Văn Cẩn Ngôn cúi xuống lần thứ ba, Lục Kiều Vi vội vàng ngăn cản: "Văn, Văn tổng, cô đang làm gì vậy?"

"Hửm?" Văn Cẩn Ngôn nhướng mày nhìn nàng: "Em thích những thứ này không?"

Lục Kiều Vi điên cuồng gật đầu, sau khi gật đầu, lại cảm thấy có chút không đúng, lại điên cuồng lắc đầu. Này cũng có vẻ không đúng, nàng muốn héo mòn, không bằng hôm đó nàng trực tiếp chết đi.

"Xem ra là không thích." Văn Cẩn Ngôn cười nhẹ, nghiêng người lấy thứ gì đó từ trong ngăn kéo ra.

Vài giây sau, cô đặt thiết bị hút sữa lên bàn, "Vậy em có thích cái này không?"