Nghe được hai chữ này, Lục Kiều Vi sửng sốt, hồi lâu không có phản ứng, ánh mắt nhìn qua nhìn lại Văn Cẩn Ngôn mấy lần, Văn Cẩn Ngôn nói là thu tiền, nhưng lại ăn mặc như đang nợ tiền, muốn trả tiền bằng cơ thể.
Nàng cảm thấy sâu sắc có thể mình còn chưa tỉnh ngủ, nàng dụi dụi mắt, lại nhìn Văn Cẩn Ngôn.
Văn Cẩn Ngôn khẽ mỉm cười, ăn mặc gợi cảm, rất giống hồ ly tinh cần linh khí sau khi tu luyện thành hình.
"Thu tiền?" Lục Kiều Vi nghi hoặc nhìn cô, sợ mình nghe nhầm, lại hỏi: "Cô thu tiền của tôi? Tôi có thuê gì của cô đâu mà thu?"
“Thu tiền thuê nhà.” Văn Cẩn Ngôn mấp máy môi đỏ.
"À, tiền thuê nhà...!" Cuối cùng Lục Kiều Vi mới phản ứng lại, "Cô, cô là chủ nhà của tôi sao? Không phải nhà này..."
Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng, nói: "Tôi cũng không nghĩ tới lại là em, lần trước tôi hỏi em ở đâu, em lại không nói cho tôi biết, không ngờ lại trùng hợp như vậy."
Lục Kiều Vi hoàn toàn phát ngốc, nàng cố ý không nói cho Văn Cẩn Ngôn biết, chỉ là muốn vạch ra ranh giới rõ ràng, cố gắng không để xảy ra bất kỳ sự cố nào về sau.
Ai có thể nghĩ tới, này mẹ nó ai có thể nghĩ tới!?
Lục Kiều Vi sợ mình mộng du, là di chứng sau khi chết đuối ở bến tàu Loan Tử, nàng hỏi: "Không phải là cô bán kim cương sao? Sao lại là cho thuê nhà?"
"A, cái này là... kiêm chức."
Lục Kiều Vi: "..."
Văn Cẩn Ngôn nói thêm: "Là công việc phụ, không thể chỉ đầu tư vào kim cương."
Nàng không thể phản bác, có lẽ đây là sự khác biệt giữa nàng và người có tiền, những người khác có công việc phụ là bất động sản, còn nàng thì chật vật thuê nhà.
Tay Lục Kiều Vi có chút run rẩy, không biết nên nói gì nữa.
“Em thuê bao lâu?” Văn Cẩn Ngôn đổi chủ đề.
Lục Kiều Vi muốn nói nàng không muốn thuê nữa, nhưng nhà bên kia đã bị bỏ trống, tất cả đồ đạc của nàng đều đã được chuyển đến đây, nếu nàng lại chuyển đi thì sẽ thương gân động cốt lưu lạc đầu đường.
Nàng đáp: “Nửa năm.”
“Nửa năm à…” Văn Cẩn Ngôn kéo dài giọng nói.
Lục Kiều Vi vẫn luôn quan sát Văn Cẩn Ngôn, vẻ mặt của Văn Cẩn Ngôn thâm trầm, nhìn không ra chút vấn đề gì, trong lòng chỉ có thể nghi vấn: Văn Cẩn Ngôn thật sự không biết người thuê nhà là mình sao? Cô ta thực sự không biết sao?
“Sao vậy?” Văn Cẩn Ngôn quay đầu nhìn nàng.
"Tôi chỉ tò mò tại sao cô lại đích thân đến thu tiền thuê nhà."
“Đi ngang qua,” Văn Cẩn Ngôn nói, “Tôi đang đi dự tiệc, bên môi giới nói người thuê nhà tương đối cẩn thận, hỏi bên tôi có tiện đến nói chuyện không.”
Đúng vậy, Lục Kiều Vi rất cẩn thận, yêu cầu này quả thực là nàng đề ra, bởi vì hợp đồng phiền toái nên nàng muốn đích thân nói rõ ràng, nếu không sau này xảy ra chuyện gì, nàng sẽ phải chuyển đi lần nữa, chuyển nhà quá mệt mỏi.
Bây giờ tốt rồi, đã chuyển nhà xong.
Lục Kiều Vi hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại lên, chuẩn bị trả tiền thuê nhà.
“Nếu người thuê nhà là em thì…” Văn Cẩn Ngôn đột nhiên nghiêng người, đến rất gần nàng, thậm chí Lục Kiều Vi còn cảm giác được phần trắng nõn trên ngực cọ vào tay mình, “Vậy tôi có thể lấy rẻ hơn một chút.”
Nữ nhân này làm sao vậy? Rõ ràng là hiệp nghị thuần túy, nhưng từ miệng nói ra lại rất không đứng đắn, nhưng nàng lại cúi đầu, ma xui quỷ khiến nói: "Mấy giờ rồi?"
Văn Cẩn Ngôn mỉm cười.
Lục Kiều Vi đột nhiên thanh tỉnh, nói: “Ý tôi là, cô có thể lấy rẻ hơn bao nhiêu?” Nói câu này càng kỳ quái hơn, giống như nàng đang lo lắng tiền thuê nhà, sau đó lại nói: “Cho dù không lấy rẻ tôi cũng có thể thuê được!"
“Vậy chiết khấu cho em.” Văn Cẩn Ngôn nói: “Chúng ta là bạn bè mà.”
Lục Kiều Vi tính toán, nếu là chiết khấu, thật đúng là có cầm đèn l*иg đi khắp nơi cũng không tìm ra một căn nhà tốt với giá tốt như vậy, chỉ là...
Văn Cẩn Ngôn nói thêm: "Tuy tiểu khu này có an ninh tốt, nhưng nếu ở một mình, vẫn cần chú ý an toàn một chút. Ban đêm nhớ khóa cửa, tôi không thường xuyên đến đây, em nhớ lưu số điện thoại của bảo vệ."
Cuối cùng Lục Kiều Vi không có chút suy xét, chuyển khoản cho cô, nhìn bộ quần áo cô đang mặc, hỏi: "Cô đi dự tiệc gì, sao lại ăn mặc như vậy."
“Đẹp không?” Văn Cẩn Ngôn lùi lại một bước để nàng nhìn rõ toàn diện.
"Đẹp thì có đẹp, nhưng mà..."
"Đẹp là được rồi."
Quên đi, người ta là lãnh đạo, hẳn là không thể mặc tây trang đi dự tiệc, hơn nữa đã là năm 2020 rồi, sao tư tưởng vẫn còn phong kiến
như vậy?
Văn Cẩn Ngôn cất đi thỏa thuận: “Em ăn sáng chưa?”
"Lát nữa hấp bánh bao ăn." Lục Kiều Vi vốn không có ý định mời Văn Cẩn Ngôn cùng ăn, lúc này nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn, trong đầu nàng tràn ngập suy nghĩ về trận quyết đấu ở Bến Tàu Loan Tử, nàng lại cùng Văn Cẩn Ngôn ăn Bến Tàu Loan Tử.
Loại cảm giác này...
Nàng ra vẻ lạnh nhạt hỏi: "Còn có việc gì sao?"
"Không có." Văn Cẩn Ngôn cất hợp đồng đi, đang chuẩn bị rời đi, bộ dáng giống như muốn đi dự tiệc, Lục Kiều Vi đi theo cô ra cửa, Văn Cẩn Ngôn xoay người lại nói: "Nhớ thay khóa cửa, chỉ cần đưa cho tôi một cái chìa khóa là được.”
Haha, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, bắt đầu tưởng bở à, Lục Kiều Vi một tay nắm nắm cửa, lộ ra nụ cười lễ phép: "Được."
Văn Cẩn Ngôn đi xuống lầu, mở cửa xe, ngẩng đầu nhìn lên.
Từ khoảng cách xa như vậy, giống như vẫn nhìn thấy được cảm xúc trong mắt cô, cô cười nhàn nhạt, mang theo hương vị săn được con mồi.
Động tác đơn giản này lại tràn đầy phong tình vạn chủng, giống như mỹ nữ trong phim Hồng Kông, Lục Kiều Vi kéo rèm lại, sau đó tựa trán vào tường, đập mạnh vào đó.
Mấy ngày trước nàng còn tưởng mình đã nhặt được một món hời lớn, sắp đạt đến đỉnh cao của cuộc đời, ai ngờ cuộc sống chỉ có thăng rồi lại trầm——
Sau đó, buổi tối khi đi ngủ, nàng lo lắng không biết Văn Cẩn Ngôn có đến nhà mình hay không, lo lắng chuyện này còn không tính, nguyên nhân chủ yếu là Văn Cẩn Ngôn ăn mặc quá phong tình, nàng luôn nghĩ đến thân thể của người ta, liền đặc biệt thèm...
Nói đến chuyện này liền cảm thấy khó chịu, hỏi chính là thận không được thoải mái.
.
Đi làm mấy ngày liên tục, sắc mặt Lục Kiều Vi có chút tiều tụy.
Nàng gặp Khúc Thanh Trúc trong phòng cà phê, Khúc Thanh Trúc hỏi: "Sao vậy? Không phải đã chuyển nhà rồi sao? Sao nhìn cậu giống như bị ép khô vậy?"
Lục Kiều Vi cười ha ha.
Tuy nàng không nói, nhưng Khúc Thanh Trúc lập tức hiểu được.
"Không phải chứ?"
"Chính là cô ta!"
Hai người không còn gì để nói, im lặng, đồng nghiệp là Trang Như Nhuế tò mò nhìn hai người rồi vẫy tay: "Hai người sao vậy?"
Khúc Thanh Trúc thanh tỉnh lại trước, vỗ vỗ Lục Kiều Vi như trấn an, Lục Kiều Vi thở dài nặng nề, tuyệt vọng nhấp một ngụm cà phê, lên tinh thần rồi nói: "Này chính là chiêu của hồ ly tinh."
Trang Như Nhuế càng tò mò hơn.
Lục Kiều Vi hoàn toàn bị cuộc đời đả kích cho thương tích đầy mình, nói: “Chuyện là như vầy, tôi xem một bộ phim, kể về một tiểu thư sinh gặp hồ ly tinh khi đến Bắc Kinh thi cử..."
"Hồ ly tinh hút dương khí của anh ta, anh ta nghiện nó bỏ bê việc học, mỗi ngày da^ʍ hoang độ nhật cùng hồ ly tinh." Trương Như Nhuế tiếp tục nói tiếp lời nói của nàng.
Lục Kiều Vi: "... cũng không thể nói như vậy. Tiểu thư sinh biết tìm đường về, chuyển đi nơi khác, nhưng không ngờ hồ ly tinh lại tìm tới."
"Tiểu thư sinh này có chút tra, đã phát sinh quan hệ còn chạy làm gì?"
Lục Kiều Vi thành thật nói: "Cũng không thể nói như vậy, tiểu thư sinh..."
"Anh ta có thỏa mãn không? Khi ngủ với hồ ly tinh, anh ta có thỏa mãn không? Tại sao thỏa mãn rồi lại không chịu trách nhiệm, chẳng lẽ anh ta còn định tìm một đạo sĩ thu phục hồ ly tinh sao?" Trang Như Nhuế tức giận nói: "Nếu giống như phim truyền hình trong nước, lúc này là muốn mời đạo sĩ tới thu yêu trấn trạch, tôi ghét nhất loại nam nhân vô trách nhiệm như vậy”.
Lục Kiều Vi: Tôi đúng là tra, tôi không phải người.
Trang Như Nhuế lại hỏi: "Kết cục thế nào? HE không?"
Lục Kiều Vi không biết trả lời thế nào, tâm tình của nàng có chút BE, gian nan nắm bắt điểm mấu chốt, "Cô nói xem trấn trạch có tác dụng không? Sau khi trấn trạch hồ ly tinh sẽ còn đến không?"
“Bình thường sẽ không, hồ ly tinh sẽ bị đánh cho hộc máu, sau đó rời đi."
“Thật sao?” ánh mắt Lục Kiều Vi sáng ngời.
"Chắc chắn luôn, cuối cùng phải xem sắp xếp của biên kịch, tối qua cô thức khuya xem phim sao?" Trang Như Nhuế hỏi: "Phim đó tên gì?"
Tên là Lục Đại Mãnh khổ chiến với hồ ly tinh.
Một lời khó nói hết, có những nỗi khổ không thể diễn tả bằng lời.
Lục Kiều Vi uống một ngụm cà phê, lấy lại tinh thần, đưa ra quyết định, nàng muốn trấn trạch. Không phải Văn Cẩn Ngôn nói muốn làm bạn sao, được, nàng mời một đám người tới nhà nàng, để Văn Cẩn Ngôn xem bạn bè bình thường sẽ làm gì, nữ nhân với nữ nhân cũng có thể có khoảng cách.
Tuyệt vời.
Lục Kiều Vi rất hài lòng với kế hoạch của mình, để kế hoạch được chu toàn một chút, nàng không nói trực tiếp với mọi người mà đợi đến thứ Sáu mới gửi lời mời vào trong nhóm. Nói cho Văn Cẩn Ngôn muộn một chút, mọi người quyết định thứ bảy sẽ đến nên nàng gọi điện cho Văn Cẩn Ngôn, ngăn cản Văn Cẩn Ngôn nghĩ ra biện pháp mới đối phó với nàng.
"Vậy các cô nhớ tới đấy, một người cũng không thể thiếu." Lục Kiều Vi gửi tin nhắn nhắc nhở trong nhóm, sau đó gọi điện thoại cho Văn Cẩn Ngôn.
Văn Cẩn Ngôn đầu tiên là sửng sốt, sau đó tỏ vẻ vinh hạnh đến cực điểm.
Sáng sớm Lục Kiều Vi đi mua sắm, nàng nấu ăn không giỏi, lại mời quá nhiều người, xào một hai món cũng không đủ, nấu lẩu sẽ tiết kiệm hơn.
Nhưng xét đến khẩu vị của Văn Cẩn Ngôn, chiêu đãi cô như vậy có vẻ không ổn, nên nàng định đi mua bít tết.
Nàng chụp ảnh gửi cho Văn Cẩn Ngôn hỏi cô ăn nhãn hiệu gì, Văn Cẩn Ngôn trả lời: "Không cần phiền toái, em mua đồ ăn để tôi nấu cho, tôi lập danh sách cho em được không?"
Lục Kiều Vi chưa kịp do dự, cô đã nói thêm: "Chiêu đãi bạn bè, xây dựng quan hệ tốt đẹp, không khí ở văn phòng sau này sẽ tốt hơn nhiều, bây giờ khi làm việc em cảm thấy thế nào?"
Sau khi được thăng chức, cạnh tranh với văn phòng ít hơn, nàng lại nắm giữ vị trí lãnh đạo, những người trước đây đối địch với nàng chỉ là kẹp đuôi giữa hai chân, cho nên mối quan hệ dần dần xích lại gần nàng hơn, cũng trở nên tốt hơn.
Trước khi thăng chức, Lục Kiều Vi đã nghĩ đến việc thay đổi công việc, hiện tại nàng cảm thấy khá ổn, có thể tiếp tục phát triển sự nghiệp, Văn Cẩn Ngôn chia sẻ với nàng một ít kỹ năng làm việc: "Đôi khi không cần phải lớn tiếng mới có thể trở thành lãnh đạo, nhân tâm rất quan trọng, dù đang phát triển công việc hay giải quyết vấn đề cũng đều sẽ có người hỗ trợ em. Chỉ khi có người hỗ trợ mới có thể đảm bảo được vị trí."
Dù sao Văn Cẩn Ngôn cũng đã trở thành giám đốc điều hành và phát triển nhiều công việc phụ như vậy, Lục Kiều Vi chăm chú lắng nghe, mở bản ghi nhớ ra, ghi chép vài chữ, sau khi gõ xong nàng nghiêm túc nói: “Cảm ơn cô.”
“Hửm?” Văn Cẩn Ngôn tựa hồ không nghe rõ, Lục Kiều Vi lại nói thêm lần nữa. Văn Cẩn Ngôn nhẹ nhàng cười nói: "Không có gì, không nghĩ tới em cũng sẽ nói cảm ơn với tôi, thật đáng yêu."
Lục Kiều Vi đỏ mặt, làm như bình thường nàng thô lỗ lắm vậy, thực ra tính cách nàng rất tốt, nếu không phải Văn Cẩn Ngôn kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì chắc chắn nàng sẽ không rơi vào trạng thái này.
Văn Cẩn Ngôn cười, thanh âm lọt vào tai nàng nhẹ nhàng dễ chịu, Lục Kiều Vi ho khan, không được tự nhiên nói: “Gửi danh sách đồ ăn cho tôi, tôi lập tức mua.”
Cúp điện thoại, mấy phút sau Văn Cẩn Ngôn đã gửi danh sách tới, nét chữ của cô rất có lực, thấm vào mặt giấy, không giống tính cách ôn nhu của cô chút nào.
Lục Kiều Vi đi mua đồ ăn theo danh sách, khi nàng đến khu thực phẩm tươi sống, nàng nhìn thấy bác gái bến tàu Loan Tử lần trước, bác gái thật tinh mắt, khi nhìn thấy nàng lập tức vẫy tay chào hỏi muốn đề cử sản phẩm mới cho nàng, nàng sợ đến mức xách giỏ bỏ chạy.
Mua đồ xong, Lục Kiều Vi quay lại tầng dưới, nhìn thấy xe của Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn đến khá sớm, cô đến giúp xách đồ, hai người cùng nhau lên lầu, đi thang máy thì gặp hai hộ dân cùng tòa nhà.
Hai người là tình nhân, vừa đi chợ về, chàng trai một tay xách hàng, tay kia khoác vai cô gái, vừa nói vừa cười, tình nùng ý mật, có khi còn hôn môi.
Nhão nhão dính dính, còn có âm thanh.
Lúc này Lục Kiều Vi chịu không được người trẻ tuổi, nàng quay đầu nhìn sang hướng khác, bộ dáng Văn Cẩn Ngôn phản chiếu trên vách thang máy, Văn Cẩn Ngôn đang nhìn nàng, trong mắt mang theo nụ cười sâu thẳm như vòng xoáy, nếu không trốn thoát được sẽ rơi vào trong đó.
Tầm mắt giao nhau trên bức tường thang máy không mấy sạch sẽ, Lục Kiều Vi vội vàng quay mặt đi.
Khi thang máy mở ra, Lục Kiều Vi đi ra ngoài trước, sau đó lấy chìa khóa mở cửa, Văn Cẩn Ngôn cầm túi trên tay, di chuyển mang theo luồng khí nóng, giống như hai người đã làm như vậy nhiều lần mới có thể thuần thục như vậy.
Nhanh chóng đẩy cửa ra, Lục Kiều Vi lấy dép ra cho cô thay, nói: “Cô có thể treo áo khoác ở đây, nếu cô không yên tâm thì tôi mang vào.”
“Chỗ này được rồi.” Văn Cẩn Ngôn nói rồi cởi nút áo ra.
Lục Kiều Vi lại ngẩng đầu, người choáng váng.
Ngay khi cởϊ áσ khoác tây trang ra, bên trong lộ ra áo hở lưng, trên vai có hai dây mỏng khiến bả vai trông rất nhỏ, cổ áo thấp, chất liệu lụa mỏng không thể che được xương quai xanh, cùng với độ phập phồng của ngực.
Hơn nữa, kết hợp với quần tây đen, bao lấy cái mông đầy đặn, quả thực rất dụ hoặc... còn có thể mặc như vậy sao?
Làm cho Lục Kiều Vi ảo giác du hành ngược thời gian, giống như nàng đã quay trở lại thời điểm lần đầu họ gặp nhau, nàng còn tưởng Văn Cẩn Ngôn là streamer khiêu da^ʍ, bên ngoài ăn mặc đứng đắn nhưng khi cởϊ áσ khoác tây trang ra, bên dưới lộ ra ren đen, vô cùng gợi cảm.
“Sao vậy?” Văn Cẩn Ngôn nhìn nàng.
"Sao lại ăn mặc như vậy?" Lục Kiều Vi cau mày nhỏ giọng nói, không dám nhìn thẳng, lúc này Văn Cẩn Ngôn cực kỳ giống tiểu dã miêu.
Không, là đại dã miêu.
“Cuối tuần mặc thường phục.” Văn Cẩn Ngôn tự nhiên nói: “Lúc làm việc mặc áo khoác tây trang vào là được, nhìn không đẹp sao?”
"Đẹp…"
Nhưng này cũng không thường phục chút nào.
Lục Kiều Vi không nhịn được nhìn lại lần nữa, vừa rồi mặc tây trang không thấy gì, hiện tại nhìn kỹ mới thấy Văn Cẩn Ngôn rất phong tình, mông cũng cao kiều.
"Khi nào bạn của em tới?" Văn Cẩn Ngôn hỏi.
“Mười giờ, cuối tuần mọi người đều dậy muộn.” Lục Kiều Vi vừa nói vừa cho rau củ vào tủ lạnh, rửa hoa quả đem ra chiêu đãi cô.
Hai người ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, xấu hổ không nói gì.
Gần nửa giờ sau, Văn Cẩn Ngôn đứng lên nói: "Để tôi hỗ trợ nấu cơm, như vậy lúc bạn của em tới liền có thể ăn."
Lục Kiều Vi cũng cảm thấy như vậy cũng tốt, ở chung với Văn Cẩn Ngôn quá khó xử, nàng giả vờ làm vệ sinh, thỉnh thoảng đi vào giúp rửa đồ ăn.
Mười giờ rưỡi, mọi người lần lượt đến, Thẩm Như Ý tới cửa trước, mỉm cười nói chuyện với Lục Kiều Vi, khi nhìn thấy người trong bếp liền sửng sốt.
Lúc này Văn Cẩn Ngôn nghiêng đầu cười nói: "Hoan nghênh."
Thẩm Như Ý sửng sốt đưa trái cây cho Lục Kiều Vi.
Vài phút sau, người trong công ty lần lượt tới cửa, đều có tâm trạng giống như Thẩm Như Ý, trong lúc nhất thời không biết mình đến nhà Lục Kiều Vi, nhà Văn Cẩn Ngôn hay là nhà ở ghép.
Điều quan trọng nhất là Lục Kiều Vi nhận thấy bầu không khí kỳ quái này, nàng muốn đưa cốt truyện trở lại đúng hướng, khi mở miệng, nàng cảm thấy khó giải thích, mặt ngoài có vẻ như đây là nhà của nàng, nhưng nhìn sâu hơn thì đó là nhà của Văn Cẩn Ngôn.
Nàng không còn cách nào khác ngoài trò chuyện với mọi người, càng trò chuyện càng trở nên quỷ dị, cứ như hai người là vợ vợ vậy, một người đang nấu ăn, một người chào đón khách.
Một khi đã nhảy xuống cái hố này, nàng sẽ không thể trèo ra được.
Trong lúc nàng quay đầu liếc nhìn Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn đang cẩn thận thái rau nấu canh, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên vai mỹ nhân, bò lên cổ, dưới động tác mà gợn sóng.
Một mỹ nhân gợi cảm nóng bỏng vì mình mà xuống bếp nấu cơm, rửa tay, nấu canh, mỗi một chỗ đều đẹp.
Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Văn Cẩn Ngôn nhếch môi khẽ cười.
Lúc đó, Lục Kiều Vi nghĩ đến chữ vợ, Văn Cẩn Ngôn giống như là vợ của nàng.
Nàng đứng dậy đi vào phòng tắm, rửa mặt, tát nước lên mặt rồi nhìn vào gương tự dọa mình: Nếu cô còn nghĩ lung tung, tôi sẽ tát cô.
Khi ăn cơm, Lục Kiều Vi vào bếp bưng đồ ăn, hai người cùng nhau đi ra, khung cảnh hết sức khó xử, nàng cố ý đi chậm một bước, giống như sợ vợ. Nàng lại ra trước, giống như nàng là người vợ quản nghiêm, muốn giữ thể diện.
Cuối cùng hai người cùng nhau đi ra.
Không ai dám nói gì, thứ nhất là vì Văn Cẩn Ngôn có địa vị cao, ai cũng sợ đắc tội cô, thứ hai là đồ ăn Văn Cẩn Ngôn nấu quá ngon.
Ăn vào không khỏi khen ngợi, Trang Như Nhuế nói: “Văn tổng, ngài làm việc lợi hại không nói, còn nấu ăn ngon như vậy, ngài là thần tiên a!”
"Thích thì lần sau lại đến."
Lục Kiều Vi đột nhiên mắc nghẹn, che miệng ho khan.
Văn Cẩn Ngôn lấy khăn giấy ra đưa cho nàng, không nhanh không chậm nói: “Lộc Lộc rất sẵn lòng tiếp đãi mọi người.”
"Hahahaha, đúng vậy đúng vậy." Lục Kiều Vi miễn cưỡng cười nói.
Mọi người ăn cơm rất vui vẻ, ngoại trừ Lục Kiều Vi, vừa mới ăn xong nàng liền trốn vào bếp rửa bát.
Sau khi ra ngoài, nàng cảm thấy mình không thể cứ như vậy mãi được, liền vào phòng ngủ lấy chiếc vòng cổ kim cương ra, sau đó lén nhét chiếc hộp vào túi tây trang trong lúc Văn Cẩn Ngôn không để ý.
Thanh toán xong, lần này thực sự đã thanh toán xong.
Khúc Thanh Trúc ngồi trên ghế sô pha, nhìn nàng bơi qua bơi lại như kẻ trộm, thở dài: Đây là tội gì nga, tạo nghiệt a.
Sau khi Lục Kiều Vi trả chiếc vòng cổ, nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cuối cùng nàng cũng có thể mở lòng mở dạ nói chuyện với mọi người, chơi tới buổi chiều thì nhà ai nấy về.
Văn Cẩn Ngôn cũng không ở lại, lúc rời đi chỉ nói thêm: “Còn có một cái bánh ngọt chưa đưa tới, em đừng ăn nhiều.”
“Biết rồi biết rồi.” Lục Kiều Vi phất tay với cô, cúi đầu nhìn, thấy Văn Cẩn Ngôn còn chưa phát hiện đồ vật trong túi, trên mặt mang nụ cười thoải mái dẫn bọn họ đến cửa thang máy.
Đóng cửa lại.
Lục Kiều Vi mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sô pha, tuy không làm gì ngoài trò chuyện nhưng nàng vô cùng mệt mỏi, nàng hít một hơi nhìn vào phòng bếp, hơi nóng bên trong tựa như vẫn chưa tiêu tan.
Bóng người kia vẫn ở trước mắt nàng.
Nàng đã nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn ăn mặc gợi cảm nấu ăn cho nàng hai lần, lần đầu tiên là khi nàng chủ động hẹn, Văn Cẩn Ngôn mặc váy ngủ gợi cảm ở trước mặt nàng.
Lần này cũng rất gợi cảm, không hề cố ý làm động tác gì, vô tình lọt vào mắt nàng, quả thực đặc biệt động lòng người, vô tình trêu chọc là loại nóng bỏng nhất.
Văn Cẩn Ngôn giống như nữ nhân trí thức, ôn nhu thục nữ, một người vợ, dù là trong phim điện ảnh hay tiểu thuyết, loại nhân vật này đều sẽ bị kia hay gì đó.
Lục Kiều Vi đột nhiên nhớ tới, hình như trên trang web khiêu da^ʍ kia có nội dung về người vợ, nàng còn chưa xem, nếu không xem một lần nhỉ?
Coi như là một test xu hướng tính dục, có thể nàng sẽ không có cảm giác gì cả.
Dù ở nhà một mình nhưng Lục Kiều Vi vẫn khá ngượng ngùng, nàng đi loanh quanh trong phòng khách một lúc rồi vào phòng ngủ tìm máy tính.
Lục Kiều Vi kéo rèm thật chặt, trong phòng tối om, nàng bấm vào xem phim, tối hôm đó nàng tình cảm mãnh liệt tải xuống, nhìn thấy hai tiểu tỷ tỷ trên bìa khá xinh đẹp, bây giờ nàng nhìn tựa đề có tiếng Trung, nhân vật người Nhật, nàng đều sắp bùng nổ: Chủ nhà & người thuê nhà dâʍ đãиɠ.
Cốt truyện đại khái là: Một người thuê nhà trẻ tuổi sau khi sinh con có nhu cầu sinh lý cao, hơn nữa chồng vừa mới qua đời, du͙© vọиɠ không thể giải quyết được, đang định tự xử, chủ nhà tới thu tiền thuê nhà, vì không có tiền trả nên người thuê nhà đề nghị trả bằng thân xác của mình... Người thuê nhà liền ấy ấy với chủ nhà.
Nhìn bìa trông khá tươi mát nhưng phần giới thiệu nội dung lại rất táo bạo cùng chân thực làm Lục Kiều Vi rất xấu hổ.
Nàng đến tủ lạnh lấy nho đồng nghiệp mang đến, vừa mở gói ra đã nhìn thấy nhãn trên đó: Chiết xuất từ sữa.
Chết tiệt, háo sắc.
Bên kia mọi người đang chuẩn bị ra về, khi xuống lầu thì gặp tiểu ca giao bánh, nhìn bao bì liền biết bánh rất đắt vì nguyên liệu được vận chuyển bằng đường hàng không từ nước ngoài.
Văn Cẩn Ngôn cầm bút ký, nhét hóa đơn vào túi, ngón tay chạm vào vật gì đó, cô dừng một chút, nói: "Tôi lên đó một chuyến, mọi người có muốn đi cùng không?"
“Chúng ta cùng lên đi, hỗ trợ dọn vệ sinh.”
Dọn vệ sinh cái gì, bọn họ chính là thèm ăn bánh ngọt, bánh mà giám đốc điều hành mua có giá gần 10 vạn, hương vị chắc chắn sẽ khác biệt, ai cũng muốn ăn một miếng bánh trước khi rời đi, vì thế một đám người lại đi thang máy lên.
Lục Kiều Vi xem phim đến mặt đỏ tai hồng, tiểu tỷ tỷ trong phim làm quá giỏi, nàng còn không biết có thể làm như vậy với đồ ăn. Nghĩ lại nàng và Văn Cẩn Ngôn... nàng cho rằng vậy đã đủ hoa chiêu, nhưng không nghĩ tới bộ phim này lại còn hơn thế nữa.
Nàng xem đến cảm thấy không được tự nhiên, cũng không dám ăn nho.
Thấy cổ ngứa ngáy, nàng gãi gãi nhưng vẫn thấy ngứa.
Cảm giác được bầu không khí ngưng tụ, luôn có cảm giác khó chịu ở đâu đó, đột nhiên ngón tay dừng lại, chậm rãi nhìn về phía cửa, lập tức đối diện với năm sáu cặp mắt.
Văn Cẩn Ngôn vừa mới rời đi lại quay lại đứng ở cửa, ánh mắt rơi vào màn hình máy tính của nàng, những người khác đang tìm âm thanh, đôi mắt to như quả nho, còn ríu rít gọi tên nàng.
Chết tiệt! Lục Kiều Vi vội vàng tắt máy tính, vừa đứng dậy đυ.ng phải dây sạc làm ngã ghế, người cũng ngã theo.
Nàng ngã xuống đất, liền hít thở không thông khi đối diện với ánh mắt của Văn Cẩn Ngôn.
Không, nàng thực sự đã chết rồi.