Nam Cung Hoàng Đế

Chương 68

Quận chúa nhìn người trước mắt, biết rằng Hàn Phong luôn muốn thành thân với Uyển Nhi nhưng muốn xác định lại vấn đề này. Vẫn là lạnh giọng hỏi:

"Công chúa không về Hoàng cung Đại hạ, đến Đông cung của ta làm gì?"

"Cùng Tỉ tỉ chăm sóc Thái tử đi"

"Ngông cuồn, Công chúa vẫn là chưa được gả vào Hoàng cung theo nghi thức. Nên một tiếng tỉ tỉ này bổn cung không dám nhận"

"Bổn cung phải làm thế nào đề Thái tử phi chấp nhận đây?"

Quận chúa không đáp lời, chỉ nhanh tay xuất chiêu đánh tới Uyển Nhi, Uyển Nhi là thân thủ nhanh nhẹn né tránh những đòn tấn công rất nhẹ nhàng nhưng đầy tính xác thương. Lại nghe đối phương gằng giọng:

"Muốn vào gọi ta một tiếng tỉ tỉ, trước mắt đánh thắng ta rồi nói"

Hai đại mỹ nữ so chiêu không phân thắng bại, cung nữ và thái giám bên cạnh là không dám an ngăn. Sau khi bãi triều, Hàn Phong hướng Khôn Ninh Cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương lại không thấy Quận chúa ở tại. May mắn có một cung nữ nhìn thấy hướng đi của Quận chúa liền bẩm báo với Hàn Phong.

Quận chúa vì sao lại đến Thanh Hoa Cung? Dự cảm không tốt nên Hàn Phong lập tức hướng nơi ở của Uyển Nhi mà đi. Chưa đến đã nghe tiếng đánh nhau.

"Thái tử phi đột nhiên ra tay với bổn cung là không đúng phép tắc cho lắm"

"Vậy Công chúa ngang nhiên dùng lời lẽ kɧıêυ ҡɧí©ɧ bổn cung là có phép tắc?"

Không thể tin vào mắt mình a. Hai người này cư nhiên lại ở đây đánh nhau. Hàn Phong lấy tốc độ nhanh nhất bay vào can ngăn, phản xạ rất tự nhiên khi có một vật thể bay vào. Quận chúa và Uyển Nhi không hẹn mỗi người dùng một chưởng đánh bay cái vật thể không biết điều dám phá hỏng đại sự của mình, lại tiếp tục so chiêu.

Hàn Phong bị đánh bay ra, không khỏi một trận đau nhức. Tức giận, chống nữa người ngồi dưới đất mà hét .

"Dừng tay cho ta, hai người đang làm cái trò gì vậy a? Ta sắp không ổn rồi đây?"

Hai người nghe giọng nói của Hàn Phong thì dừng tay, cùng chạy đến cạnh Hàn Phong, hai người hai bên dìu Hàn Phong đứng dậy.

"Có đau lắm không?". NGười hỏi là Quận chúa.

"Hàn Phong sao lại chạy đến đây?". Người hỏi là Uyển Nhi.

Xoa xoa ngực trái ngực phải, vẻ mặt giả vờ đau đớn. Nhưng vẫn muốn truy cứu đến cùng.

"Hai người vì chuyện gì mà đánh nhau?"

"Ta không có!". Quận chúa và Uyển Nhi đồng thanh nói.

Hàn Phong nhíu mày, lắc đầu, muốn cười lại cố kìm nén. "Hai nàng đánh nhau rành rành như vậy mà nói không có?"

Lại nhớ ra điều gì quay sang đám cung nữ thái giám dùng hết sức bình sinh để quát. "Còn các người, đứng đây để làm cái gì? Thái tử phi nháo như vậy các ngươi không ngăn cản còn đứng ngây ra xem kịch hả?"

Quận chúa ở một bên kéo ống tay áo Hàn Phong, cuối mặt nhìn xuống đất. Giọng nói lí nhí;

"Đừng trách bọn họ, là ta không cho bọn họ can thiệp"

Nghe đến đây Hàn Phong không khỏi thở dốc, nhìn trước mắt hai nữ nhân không có dấu hiện thương tổn nên an tâm không ít. Nhưng không quên cằn nhằn:

"Thái tử phi không phải là đối thủ của Công chúa, hai người so chiêu nếu Quận chúa bị thương thì làm thế nào a"

"Ai nói Bổn cung đánh không lại nàng?"

"Hàn Phong là nói bổn cung cố tình gây thương tổn cho Thái tử phi". Ánh mắt Uyển Nhi sắt bén quét lên người Hàn Phong. Hàn Phong đơ người ra. Là ta nói sai gì sao?

"Ta đều không có ý đó". Mặt Hàn Phong lúc này yểu xều đi. Trong lòng vô cùng không vui. Đi đến phía bàn đá ngồi, không quên mời hai nữ nhân kia theo.

"Uyển Nhi, Thái tử phi Ta có chuyện quan trọng cần nói"

"Thái tử phi từ khi nào biết Công chúa là Uyển Nhi?"

"Đêm qua Thái tử đi lâu vẫn chưa về, ta lo xảy ra chuyện nên đi theo. Không nghĩ nhìn được một màn cảm động kia"

Hàn Phong tự trách bản thân quá sơ xuất không phát hiện có người theo dõi. Nhưng chuyện này sớm muộn cũng đều phải nói. Không nghĩ sẽ giấu ai. Nên đem toàn bộ chuyện cầu xin kết thân với Uyển Nhi kể ra. Chọc Quận chúa nàng ăn giấm chua một trận.

Uyển Nhi nở nụ cười xinh đẹp, vừa hỏi Hàn Phong vừa dùng ánh mắt chiến thắng trêu tức Quận chúa.

"Hàn Phong là đang cầu hôn bổn cung sao?"

"Ta đã hứa sẽ cho nàng danh phận"

"Uyển nhi đã nói, không phải Hàn Phong thì không lấy"

Hai người lời qua ý lại, không ai để ý Quận chúa đang đau lòng rời đi.

"Hai người từ từ nói chuyện, Bổn cung đi trước"

Nhìn dáng vẻ cô đơn của Quận chúa, Hàn Phong thật không đành lòng. Nhưng mà có những chuyện, một lời không thể nói hết. Uyển Nhi thấy đáy mắt Hàn Phong thoáng buồn, cũng không có ý trêu đùa nữa.

"Hàn Phong về trước dỗ dành Thái tử phi đi. Ta nhận thấy tình cảm của Thái tử phi đều đặt vào Hàn Phong hết rồi"

"Ta muốn bồi nàng nhiều hơn một chút"

"Sau này còn rất nhiều thời gian. Chàng không được ủy khuất Thái tử phi"

"Ta đã biết. Uyển Nhi nàng thật tốt"

----

Trở lại thư phòng, suy nghĩ rất nhiều việc. Có phải bản thân ta đã rất sai rất sai khi đối xử lạnh nhạt với Như Nguyệt? Gả vào hoàng gia, Gả cho một nữ nhân, đêm tân hôn bị ta bỏ một mình......Đổi lại là ta, ta đã bỏ chính mình từ lâu. Nếu không yêu, sao nàng có thể chịu đựng ở bên một người không bao giờ hướng về mình?

"Tiểu An, Thái tử phi có ở phòng?"

"Thưa, Thái tử phi chuẩn bị tắm"

Vậy rất tốt đi, một lát tắm xong thì cùng nhau đi ngủ. Hảo hảo bù đắp cho Như Nguyệt.

"Việc điều tra phía bên kia thế nào?"

"Người phái đi điều tra cho biết, Nhị Hoàng tử đêm đó uống say. Về phủ lại uống tiếp, do quá say trượt ngã xuống đất. Bình rượu bị vỡ cứa vào tay."

"Nam Cung Nhân vì sao cũng có vết thương như vậy?"

"Việc này Tiểu An cũng chỉ nghe nói lại, Cửu Hoàng tử là đến làm mộc, không cẩn thận bị vết thương ngay tay"

"Trùng hợp như vậy sao? Hôm nào rảnh đến thăm hai hoàng đệ này một chuyến đi"

----

Hàn Phong rất nhanh đã tắm xong, xuyên qua thư phòng đến phòng ngủ. Quận chúa đã thay xong đồ ngủ, tay gỡ trầm cài tóc. Tóc dài tán loạn rơi tự do, hướng về giường ngủ nằm xuống. Tự nhiên đắp chăn lại không quên hỏi.

"Thái tử không trở về ngủ là còn có việc sao?"

"Ách, ta muốn ngủ cùng nàng"

Quận chúa lười phản ứng, nhắm mắt lười biếng tùy Hàn Phong.Cũng không có đáp lại. Hàn Phong còn e ngại nên mặt dày hỏi một lần nữa.

"Có được không a?"

---

Hàn Phong cảm thấy bản thân là một Thái tử bần hàn nhất lịch sử đi. Thái tử người ta bao nhiêu phi tần, mỗi tối đều có phi tần cầu xin chờ đón được thị tẩm. Mà bản thân mình lại phải đứng đây chờ lệnh. Y như có ôm chân chủ chờ xương.