Nhìn Quận chúa nhắm mắt không có trả lời. Lòng tự tôn bị một chút xíu tổn thương. Nghĩ nghĩ muốn trở lại thư phòng thì người trên trên giường bất ngờ lên tiếng, tư thế kiều mị nhắm mắt dưỡng thần.
"Thái tử còn định đứng đó đến bao giờ?"
Yeah! cuối cùng cũng thành công. Hàn Phong cởi giày leo lên giường, bò qua người Quận chúa thẳng vào phía trong.
Yên lặng nằm xuống bên cạnh. Đây vẫn là lần đầu Hàn Phong chính thức cùng phòng với Quận chúa từ lúc thành thân đến giờ.
Quận chúa tuy nhắm mắt nhưng vẫn nghe được tiếng cử động của Hàn Phong. Không hiểu sao người này hôm nay nhất quyết phải ngủ lại phòng. Tâm trạng không vui trong lòng lúc sáng dần dần tiêu tán.
Hàn Phong thấy Quận chúa nằm đưa lưng về phía mình, bờ vai gầy gò của nàng thật cô độc. Phải chăng yêu một người là không cần lý do? Sẽ là tan nát cả trái tim khi yêu mà không được đáp lại. Đứng một bên nhìn người mình yêu hành phúc bên người khác. Nàng phải mạnh mẽ thế nào mới có thể bình tĩnh đến ngày hôm nay?
Trong lòng một chút tư vị cũng không có, không biết mở lời như thế nào. Xoay người nhìn bóng lưng của Quận chúa, Hàn Phong nhích người lại gần. Đem Quận chúa ôm vào lòng, đầu chôn chặt nơi chiếc cổ trắng nõn thon dài kia. Phát hiện người trong lòng căng thẳng. Liền thì thầm vào tai nàng.
"Để ta ôm nàng một chút"
Tay Hàn Phong vòng qua eo thon của Quận chúa, tìm đến bàn tay phải của nàng, phát hiện ra tay nàng đang lạnh và run nhẹ. Đan ngón tay của mình vào, xiết chặt bàn tay đan lạnh kia. Muốn sưởi ấm người trong lòng một chút.
Kéo Quận chúa sát vào lòng, mũi tham luyến hương thơm trên người Quận chúa. Quận chúa lúc này là không biết đối diện với Hàn Phong như thế nào? nên cứ nhắm mắt bất động. Bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, nàng hận không thể dùng một tách người càn rỡ này ra.
Hàn Phong là đang cố tình chọc phá Quận chúa. Cảm nhận cơ thể nàng có phản ứng, không lâu sau nhất định không chịu được mà lên tiếng với ta thôi.
Mũi là đang ngửi ngửi tóc, dài đến cổ, đi ngang qua bã vai. Không ai biết Quận chúa nàng đỏ mặt từ bao giờ? Lập tức xoay người nằm ngửa ra, mắt trừng mắt nhìn Hàn Phong.
"Thái tử là muốn làm gì?"
Vì Quận chúa đột ngột xoay người lại, cho nên tư thế bây giờ rất là ái muội nga. Môi Hàn Phong chạm nhẹ vào đôi môi đầy đặn câu người của Quận chúa, cả hai không ai phản ứng. Quận chúa đầu tiên là đẩy Hàn Phong ngã ra giường, Hàn Phong rất nhanh lấy lại phong độ a. Chống tay lên đầu, nằm nữa người, từ trên nhìn xuống gương mặt Quận chúa, ngón trỏ tay phải chỉ vào chính mình.
"Ta a? Cần phải làm việc cần làm với Thái tử phi đi"
Miệng nhách lên nở một nụ cười đểu cán, xấu xa. Quận chúa trong lòng lộp độp vài tiếng, mũi có chút hít thở không thông. Không biết Thái tử muốn giở trò gì đây?
Mà Hàn Phong nhìn Quận chúa nằm phía dưới trừng mắt nhìn mình, bĩu môi bộ dáng thật đáng yêu. Lại rất muốn trêu chọc nàng một chút.
Nghĩ vậy, liền đưa bàn tay vuốt mái tóc dài như suối của nàng, nhẹ vén một vài sợi tóc mất trật tự ra sau tai nàng. Từ từ cuối xuống.......
Sau nàng vẫn chưa phản ứng? thật không thú vị a. Hàn Phong không thấy Quận chúa phản ứng nên không chọc nàng nữa, ngẩng nhìn nàng không khỏi một trận muốn cười haha.
Ách...Quận chúa đã nhắm mắt khi nào lại không để ý đến mình?
Mà Quận chúa không phải là không để ý Hàn Phong. Chính vì để ý hành động của người kia, nghĩ nghĩ đến việc ngại ngùng đó liền nhắm mắt đón nhận. Đợi mãi không thấy động tĩnh gì, nghi ngờ hé mắt ra.
Thấy trước mắt là gương mặt phóng đại tươi cười xấu xa. Phản ứng đầu tiên là ngượng ngùng, tiếp theo là giơ tay tức giận đánh vào ngực Hàn Phong. Hàn Phong nhanh tay bắt lấy bàn tay mềm mại, cuối người đặt xuống một nụ hôn trên mu bàn tay nàng.
Nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đầy nhu tình đang nhìn mình, hôn lên chiếc mũi cao rất hài hòa. Hôn đến đôi môi quyến rũ đến mê người, nhẹ nhàng ở nơi đó thật lâu. Quận chúa ban đầu là ngượng ngùng không phối hợp. Sau đó rất chủ động đáp lại Hàn Phòng, hai tay vòng lấy cổ người nọ, ôn nhu đáp trả. Hai người triền miên thật lâu đến lúc không còn không khí thể thở mới dừng lại.
Hàn Phong nhìn Quận chúa yêu mị như vậy, không tự chủ thốt lên.
"Nàng thật câu dẫn a"
Đêm đó, Hàn Phong và Quận chúa chỉ tâm sự cùng nhau. Xóa hết khúc mắc trong lòng giữa hai người.
-----
Thức dậy cũng là lúc mặt trời lên cao. Hôm nay Quận chúa không luyện kiếm, đặc biệt lười biếng cọ cọ trong lòng Hàn Phong.
Hàn Phong bây giờ mới hiểu được một điều, nữ nhân khi được yêu thương sẽ dịu dàng như thế nào. Nhìn Quận chúa giống mèo con lười biếng, trông rất đáng yêu.
"Mới sáng Thái tử là phát ngốc gì a?". Vừa nói vừa lấy tay ngắt mũi Hàn Phong, vẻ mặt ghét bỏ.
Bắt lấy bàn tay đang hành hung kia, Hàn Phong rất ủy a.
"Là Thái tử phi xinh đẹp làm ta ngẩng người"
"Chàng là đang gạt thϊếp phải không?". Tiếp tục dùng ma trảo hành hung Hàn Phong. Hai người đùa giỡn một lát sau mới dừng lại.
Hàn Phong nghiêm túc gọi tên Quận chúa. "Như Nguyệt, nàng có thể chấp nhận Uyển Nhi không? Ta muốn cấp nàng một danh phận"
"Chàng đã có quyết định còn hỏi ý ta làm gì?"
"Vì nàng là Thái tử phi của ta"
Quận chúa liếc Hàn Phong một cái, giọng nghiêm túc. "Thật dẻo miệng. Sau này cưới Uyển Nhi rồi, Đông cung này sẽ thật lãnh lẽo đi"
"Sao nàng nói vậy a? Ta muốn cùng nàng và Uyển Nhi cùng nhau ở tại Đông cung"
Quận chúa nhíu mày "Thái tự là sợ Đông cung êm đềm quá, muốn đại loạn hay sao?"
"Ta tin rằng Như Nguyệt và Uyển Nhi sẽ chung sống hòa thuận. Ta xin hứa sẽ đối xử thật công bằng, được không a?"
"Nếu như sau này chàng dám bên nặng bên nhẹ thì đừng trách ta phế chàng"
"..........". Hàn Phong miệng chữ O khóc không ra nước mắt, "Ta có cái gì để nàng phế a?".
-------------
Team Quận chúa đâu vào điểm danh đi!!!