Phải nói, nếu nam tử bình thường sẽ chết trọng sự vuốt ve ôn nhu của nương tử. Nhưng mà Hàn Phong không cưỡng lại được sự vuốt ve này đi. Lại là đôi tay này, vuốt ve khuôn mặt này, bả vai này. Người Hàn Phong như bị điểm nguyệt, giờ phút này không nhấc nỗi bước chân. Đứng im lặng mặc cho nàng càn rỡ.
Cư nhiên sau lưng truyền đến một trận ấm áp. A, hai khỏa mềm mại kia lại dán lên lưng mình. Hai tay như hai sợi dây ôm chặt thắt lưng, Quận chúa đem cả cơ thể dựa vào Hàn Phong, cằm nàng đặt trên vai, đôi môi đỏ mọng đang mở ra khép vào bên tai Hàn Phong "Đến, bổn nương tử sẽ hầu hạ phu quân hảo hảo tắm một lượt".
Hàn Phong không khỏi mắng thầm chính mình tự chui đầu vào rọ. Gây chuyện làm chi để bản thân phải lâm vào khó xử?.
"Quận chúa nàng là đang muốn làm cái gì a?"
"Bổn Quận chúa là đang làm tròn nhiệm vụ của một nương tử đối với phu quân của mình"
"Ta cũng chưa có nghe qua nương tử phải hầu hạ phu quân tắm"
"Bây giờ không những nghe mà còn thấy"
"Nàng là đang mưu tính gì?"
Quận chúa nghe vậy cũng lười phản ứng, vẫn không có buông người kia ra, hai tay vẫn khư khư ôm lấy, thổi khí vào tai Hàn Phong "Bổn cung là đang học cách câu dẫn phu quân"
Hôn mê!!! Quận chúa học rộng tài ba, thông hiểu lễ nghĩa lại có thể nói ra những lời này? Còn không phải thật dọa người.
Tựa hồ lưng ướt đẩm mồ hôi vì căng thẳng, hai tay nắm lấy bàn tay thon dài của Quận chúa kéo ra, xoay người lại, ánh mắt không dám nhìn thẳng "Quận chúa từ từ đọc sách. Ta tự mình có thể tắm".
Nói rồi bước đi về hướng thư phòng. bỏ lại sau lưng một người dịu dàng xinh đẹp, nụ cười nở trên mặt nàng, nàng biết Thái tử là sợ bị nàng câu dẫn a.
Hàn Phong tắm xong thật thoải mái, đến thư phòng bắt đầu viết viết, dù chữ không đẹp nhưng đại khái có thể nhìn ra đi. Như đã hứa với phụ hoàng, Hàn Phong viết kế hoạch chi tiết dân lên người tham khảo. Đồng thời gửi một ít thông tin đại khái cho Uyển Nhi, lại muốn biết khi nào nàng có thể trở lại.
Viết đã lâu, cơ thể đau nhứt. Đứng dậy làm một vài động tác thư giản. Hình như phát hiện bụng rất đói, hỏi Tiểu An một chút "Bên kia Quận chúa đã dùng bữa chưa?"
"Thái tử phi vẫn chưa dùng"
Giờ đã quá ngọ, nàng còn chưa dùng bữa không phải quá lơ là việc chăm sóc bản thân sao? Liền sai ngự trù làm một ít thức ăn, mang đến phòng của mình.
Thu thập xong mọi thứ Hàn Phong mở cửa thông qua phòng ngủ. Bên trong không có ai, chỉ nghe tiếng nước róc rách. Không phải Quận chúa nàng đang tắm chứ. Vừa xoay người bước đi, không muốn lại bị chọc ghẹo. Chân trái chưa được đặt xuống đất chỉ nghe sau lưng truyền đến tiếng nói khẽ.
"Thái tử đây là làm sao?"
"Ta nghe Tiểu An nói nàng đến giờ chưa dùng cơm. Nên sai trù phòng làm một ít thức ăn mang đến"
Vẫn nghĩ Quận chúa chưa thay xong y phục, Hàn Phong không dám xoay lại, sợ mình lại chảy cả máu mũi mất.
Rất nhanh liền nghe mùi hương quen thuộc bay dạo quanh mũi, thân ảnh màu trắng kia y phục cơ bản đã chỉnh tề ngồi vào bàn ăn. Nàng mặc y phục từ khi nào mà nhanh vậy. Không như ta mất chừng 15 phút.
"Thái tử đến ăn cùng"
Hàn Phong là có ý định này nên không từ chối. Ngoan ngoãn ngồi dùng cơm. Cơ hồ muốn nói gì đó lại thôi. Mắt thấy Quận chúa gắp một miếng sườn chua ngọt cho mình, trong lòng có vô số tư vị khó tả.
Ăn xong rồi, Đông cung đèn đã thắp. Hàn Phong đề nghị đi dạo cùng Quận chúa. Linh cảm của một nữ nhân cho nàng biết, Hàn Phong có một vấn đề nghiêm túc cần hảo hảo nói cho nàng biết.
Hàn Phong vẫn là dùng chiếc thang cũ trèo lên mái đình sau hậu viện. Không có dùng khinh công, chỉ muốn làm một Thái tử tay trói gà không chặt này.
Hàn Phong khó khăn trèo tới nơi đã thấy Quận chúa ngồi đợi từ bao giờ. Giơ lên khuôn mặt tươi cười với nàng. Quan sát thật kĩ tứ phía, khẳng định không có người mới thả lỏng phòng bị.
"Đã rất lâu từ ngày Thái tử thú ta về cũng chưa từng thấy người cười như vậy"
"Ta vốn cảm thấy sắp sống thật với chính mình nên mang theo một chút vui mừng"
Miệng mang theo ý cười, tóc dài bay trong gió, trâm cài tóc óng ánh một màu, ánh sáng của trăng dạ soi lên gương mặt trắng nỏn. Hàn Phong nhìn Quận chúa có chút ngẩng ngơ.
"Ta muốn kể nàng nghe một câu chuyện"
"Ta vẫn luôn lắng nghe"
Hàn Phong ngồi ngày ngắn, khoảng cách với Quận chúa không xa không gần, đủ nghe thấy hơi thở của nhau. Nhìn phía xa xa. Giọng trầm ấm.
"Xưa kia, có một đứa trẻ được sinh ra trong thời binh biến. Vì lời nguyền gia tộc phải cải nam trang từ nhỏ. Bị người bắt cóc đến một đất nước xa xôi. Sinh sống đến khi trưởng thành. Sau đó lại tình cờ tìm được đường trở về. Gặp lại thân sinh. Trong mắt mọi người, nam tử lớn lên phải thành gia lập thất. Thế là người này thành thân với một mỹ nữ xinh đẹp nhất kinh thành. Sống trong sự lừa dối. Sống trong nỗi dằn vặt"
Dừng lại một chút, quay sang nhìn phản ứng của Như Nguyệt, nàng vẫn là một mựt nghiêm túc lắng nghe. Không phản ứng, không trả lời. Chỉ nhàn nhạt hỏi.
"Ý tứ Thái tử là?"
"Như Nguyệt! Thật xin lỗi. Chúng ta là không cố ý lừa gạt nàng"
Vẻ mặt thoáng chốc ngạt nhiên nhưng rất nhanh hồi phục "Thái tử muốn nói người chính là đứa bé kia"
"Chính là!"
Như Nguyệt không thèm nhìn Hàn Phong. Chỉ là lạnh lùng nói "Thái tử đem lí do hoang đường này ra chỉ để muốn hưu bổn cung sao?"
Đây là tình huống gì? Hàn Phong đang thật nghiêm túc đi. Sao lại trở thành tìm cớ để hưu thê rồi.
"Ta là đang nói rất thật. Ta biết không thể giấu và ta cũng không muốn giấu nàng. Thái tử của một nước không thể là nữ nhân. Ta cũng không thể phí hoài tuổi xuân của nàng. Nàng cho ta thời gian sẽ xử lí tốt việc này"
Nhíu mày nhìn nhìn Hàn Phong "Nhìn mãi cũng không nhìn ra Thái tử là nữ nhi"
"Ta sẽ chứng minh, nàng cũng phải thật bình tĩnh"
Hàn Phong không đợi phản ứng của Như Nguyệt, liền nắm lấy tay nàng, chạm đến nơi dễ dàng xác nhận thân phận nữ nhân nhất. Mà Như Nguyệt, từ hoàn toàn không tin tưởng lời Hàn Phong. Lại như hoàn toàn không còn một chút khí lực, tuy rằng nơi đó không lớn. Nhưng lại rõ ràng nhận ra là một nữ nhân. Vội vã rút tay về, đôi mắt đang có làn nước chắn lại, nước mắt sắp chựt trào. Hàn PHong dự cảm được phản ứng của nàng, thất vọng nói tiếp.
"Quận chúa có thể đem tin tức này cung cấp cho Nhị hoàng đệ. Hảo hảo là một hoàng đế tốt"
"Xấu xa". Chỉ lạnh lùng buông hai chữ, cùng một chưởng dùng hết cả nội lực của nàng. Quận chúa quên rằng đây là trên máy đình, không phải mặt đất. Mà nội lực của nàng dùng trên người Hàn Phong thì gân cốt không còn.
Hàn Phong bị đánh bay từ mái đính xuống đất, thổ ra một ngụm huyết. Tâm can đau nhói, chất lỏng trong miệng rất tanh. Lưng, cổ truyền đến cảm giác đau vô cùng, lười phản ứng, nằm dưới nền đất lạnh - ngắm trăng.
Mà hung thủ sau khi gây ra thương thế cho Hàn Phong lại ngang nhiên dùng khinh công bay mất. Hàn Phong lười trách nàng. Khi nói ra từng chuyện dấu trong lòng, cũng là lúc cơ thể nhẹ nhàng như buông bỏ tảng đá đi.
Dưới ánh trăng kia, mây đen từng lớp từng lớp kéo ngang, một chút nữa thôi, ánh trăng sẽ không còn sáng nữa. Gió từng trận từng trận nổi lên, thôi lá cây bay xào xạc. Có lẽ sắp có một trận mưa kinh người.