Nam Cung Hoàng Đế

Chương 51

Trong thư phòng im lặng. Hàn Phong không muốn là người lên tiếng trước bởi mình cũng không có gì nói đi. Giọng nói đế vương mang theo một chút lo lắng, một chút thâm tình của một người cha hỏi "Tĩnh Nhi nói một chút về Tâm Nhi xem".

Hàn Phong thật khá bất ngờ sao phụ hoàng lại đề cập đến Nhị hoàng tử? Tâm cơ đế vương thật khó đoán đi. Liền cuối người hành lễ "Thứ cho nhi thần vào cung không lâu, cơ hội tiếp xúc với các huynh đệ chưa nhiều nên không dám đưa ra lời nhận xét xằng bậy".

Hoàng đế trầm mặt gật đầu, không biết có đồng ý hay không, lại từ tốn nói "Trẫm biết Tĩnh Nhi đã điều tra ra người muốn hại mình. Tĩnh Nhi có muốn ta cho con một công đạo?"

Hàn Phong nghĩ nghĩ, nếu người muốn cho ta một công đạo thì đã cho từ lâu cần gì án binh bất động như vậy. Vẫn là người đứng ở góc độ phụ thân mà suy nghĩ, không muốn huynh đệ tương tàn hay là người đang ngầm bồi dưỡng Tân đế? Dù sao mình cũng chỉ là một nữ nhân. A.. đúng a, ta lại quên nghĩ đến vấn đề này.

"Phụ Hoàng không cần làm rõ ý tứ, chỉ có thể để Nhị hoàng đệ biết mà không dám làm càng. Nhi thần vẫn tốt. Không nên làm mất hòa khí"

"Con cũng đừng nghĩ Trẫm thiên vị, mẫu phi Tâm Nhi mất từ nhỏ, trẫm cũng là một phần thương tâm. Nhưng luận về tài trí. Tĩnh Nhi là người duy nhất có thể thừa kế Nam Triều"

"Phụ hoàng cần bồi dưỡng thêm Cửu đệ, vạn nhất Tĩnh nhi có xảy ra bất trắc...."

"Có ta ở đây, Tĩnh Nhi sẽ không có việc gì". Hoàng đế cho một lời hứa chắc chắn như vậy, Hàn PHong trong lòng tư vị cay cay.

Từ thư phòng Kim Loan Điện trở về, không một chút tâm trạng. Ta thật không cần cái ngôi vị này, ta muốn tự do a. Nhưng nếu Nam Cung Tâm lên ngôi, hắn sẽ tha cho ta một con đường sống sao?

Ta không đáng thương sao? Sinh ra ở một nơi xa xôi, hắn thì từ nhỏ được phụ hoàng bên cạnh. Thật là không nghĩ nữa. Đã lâu không luyện kiếm, phải hảo hảo phát tiếc một hồi".

Nói là làm. Đi thẳng về thư phòng thay đồ gọn gàng sau đó ra hậu viện, có mấy cung nữ thái giám đứng khom người cầm binh khí, khăn mặt và nước rửa tay.

Không khỏi một trận tức giận "Ta lệnh cho các ngươi ngẩng đầu lên. Theo ta bao lâu rồi hả? Đã bảo mọi người như nhau đừng có tự ti mặc cảm về thân phận của mình. Nói bao nhiêu lần? vẫn để ta nhắc lại?"

Hàn PHong thật không vui, nói chuyện có hơi lớn tiếng, tay chấp sau lưng đi tới đi lui. Tiểu An là người hiểu ý hắn nhất, liền khéo léo nhắc nhở bọn cung nữ thái giám ngẩng đầu lên. Biết mình nổi nóng thái quá, liền nhẹ giọng "Vậy đi, sau này trước mặt những người ngoài thì theo lễ nghi mà làm. Còn ở trong phủ thì đối với ta như người nhà đi"

Tất cả nghe xong quỳ xuống đồng thanh hô "Nô tài không dám".

Các ngươi là đang chọc Bổn Thái tử nổi nóng ư. Không thèm nói, chỉ trao đổi ánh mắt với Tiểu An. Đợi Tiểu An hảo hảo giáo huấn tư tưởng bọn họ xong cũng là 15 phút sau.

Từ bên cạnh tiểu công công, rút ra một thanh kiếm. Chuôi kiếm chạm khắc vàng rồng tinh tế. Lưỡi kiếm sáng loáng, trọng lượng vừa phải. không quá nhẹ càng không quá nặng. Hàn PHong không thích vũ khí nặng, sẽ thật bất tiện đi.

Võ công sư phụ truyền đa phần dùng nội lực tấn công kẽ địch, độ sát thương cực kì cao. Có từng nghe sư phụ nói qua, đạt đến cảnh giới dùng nội lực đả thương người khác giang hồ không được mấy người.

Tuy nhiên nếu là dùng kiếm, thương, đao vẫn là không vấn đề đi. Đã lâu không luyện, động tác di chuyển có chút chật vật, qua 5 phút múa kiếm trán đã chật vật mồ hôi. Ném kiếm trả Tiểu An, lại vội vã nắm cây gậy trúc, dài ước chừng 1m50. Trơn nhẵn, động tác lưu loát hơn hẳn. Luyện quên mất cả thời gian, vừa lúc mặt trời lên cao, miệng khô lưỡi đắng vì khát nước nên Hàn Phong dừng lại. Dùng khăn ướt lau khuôn mặt đỏ bừng bừng vì hoạt động dưới nắng một thời gian dài.

Mà phía bên kia, Thái tử phi đang nằm trên ghế dài đung đưa, vừa đọc sách vừa hưởng thụ hương thơm của hoa sen trong gió. Nghe cung nữ báo tin Thái tử sau khi đến gặp hoàng thượng trở về lại lớn tiếng với mọi người, còn ở sau viện luyện kiếm.

Không khỏi một trần cười nhẹ, từ bao giờ mà Thái tử người lại có hứng thú với võ học. Bàn tay thon dài nhẹ nhàng lật từng trang sách, như cả thế gian trong mắt nàng chẳng là gì. Hàn Phong trên đường về lại thư phòng, dự định hảo hảo tắm một trần, nhìn thấy một màn này không khỏi chôn chân đứng nhìn.

Kia không phải Quận chúa phúc hắc sao? Không đúng, là Thái Tử phi ngạo kiều sao? Nàng ta lại nhàn nhã ở kia hưởng thụ, phải để nàng ta thực hiện một chút nghĩa vụ của một người nương tử nên làm. Haha, trong đầu tồn tại những ý nghĩ đen tối. Hàn Phong không khỏi một trận vui vẻ.

Ngẩng cao đầu, vội điều chỉnh mốt chút tâm tình trên mặt. Nhàn nhã bước đến trong đình. Từ xa Tiểu Mai thấy hành lễ, Hàn Phong ra hiệu im lặng đồng thời cho phép nàng lui xuống. Đứng im lặng phía sau lưng Như Nguyệt, vì nàng nằm nghiêng xoay người hướng kia nên không hay Hàn Phong đứng phía sau. Hai tiếng ho khan như muốn đánh thức cái người đang dán hai mắt vào trang sách. Không để ý gì đến mình.

Như Nguyệt chỉ là muốn để xem Hàn Phong giở trò gì, với một thân công phu của nàng từ xa đã phát hiện có người rồi. Buông sách trong tay, tư thế ưu nhã ngồi dậy bước đến bàn đá ngồi xuống. Giương đối mắt xinh đẹp nhìn Hàn Phong.

"Thái tử người là có việc gì?"

"Phu quân không có việc gì không thể đến tìm nương tử sao?"

"Mọi khi Thái tử trăm công ngàn việc, hôm nay lại rảnh rỗi đến gặp bổn cung. Thật kinh hỉ?"

"Ta chỉ nghĩ một ít việc mà nương tử nàng chưa làm tròn".

Vừa nói vừa vừa lén nhìn gương mặt xinh đẹp kia, hy vọng tìm được một chút biến hóa nào. Vậy mà tất vọng, hoàn toàn thất vọng a. Gương mặt nàng vẫn rất có khí tràng đi.

"Rõ ràng một chút ý tứ của Thái tử là?"

Ném cho Hàn Phong một ánh mắt hình viên đạn. Khóe miệng cười như không cười.

"Phu quân của nàng vừa khởi động chân tay, có phần mệt mỏi. Nào, đến xoa bóp giúp ta một chút"

Vẫn nghĩ rằng Quận chúa cao cao tại thượng sẽ tìm cách nào để từ chối, không ngờ rằng nàng ý cười cả mặt. Một chữ dứt khoát "Hảo".

Đâm lao thì phải theo lao, đơ mắt nhìn Quận chúa yểu điệu từng bước, từng bước đến bên người Hàn Phong. Vẫn là nhớ lúc trước một màn bị người trước mặt chọc phá, không khỏi một trận đỏ mặt.