Nam Cung Hoàng Đế

Chương 36: Gặp lại Uyển Nhi

Quay lưng, nhìn phía dưới khói lượn lờ, không thấy đáy, nhảy xuống chắc không sao. Nếu có cây hay đá nhọn phía dưới thì toi đời. Nhảy hay không nhảy, đứng lại sẽ bị đâm đau lắm a.

Hàn Phong đếm 1...2...3...

Nhảy............

Cả bọn hắc y nhân trên đây nháo nhào, tên thủ lĩnh hét..."nhanh xuống núi tìm xác cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác".

Dưới vực sâu thăm thảm kia là cánh rừng bạc ngàn, ánh sáng khó có thể chiếu sáng hết khu rừng, chim hót líu lo, rừng rậm xanh tốt. Cảm giác đang bay lơ lững trên mây cùng với cảm giác đau nhói truyền đến phía sau lưng, chắc là bị cây đâm vào rồi. Mở mắt ra, một cảnh tượng không thể tin nổi, cả người Hàn Phong bị treo lơ lửng trên cây, may mắn á, chưa rớt xuống đất, ngọn cây này cách mặt đất chừng 5m, rớt xuống thì tắt thở ngay.

Chưa kịp cảm tạ trời đất thì tiếng "rắc, rắc". A, tiếng cây gãy......

"AAAAAAAAAAAA...........". Hàn Phong thét lên theo phản xạ, vì cảm giác mất trọng lực này giống như chơi tàu lượng siêu tốc vậy, đang rơi tự do a.

Không dám mở mắt ra, vì không dám đối diện với mặt đất thân yêu. Nhưng mà hình như chưa bị đau a, thân mình như bị ai ôm chặt, lại có mùi hương,...lại còn rất quen thuộc...

Từ từ mở mắt, chỉ thấy trước mặt là gương mặt xinh đẹp, lạnh lùng, không phải là Uyển Nhi thì là ai chứ. Hàn Phong mừng rỡ đứng dậy nói "Uyển Nhi sao nàng ở đây".

"Ta có việc nên đến tìm Lão Kiếm một chuyến, Sao Thái tử lại đến đây, Ngài bị thương rồi". Nhìn Hàn Phong một chút rồi nói.

"Ta và Tiểu An đến Lãnh Nguyệt Cung để tìm muội. Không ngờ vừa ra khỏi trấn THừa Nam, đến rừng rầm phía trước bị tập kích, chừng 50 hắc y nhân đuổi gϊếŧ, Tiểu An vì ngăn chặn họ để ta chạy trốn không biết giờ này ra sao. Họ đuổi theo ta đến vách núi, không còn đường lui ta liều nhảy xuống thôi. May là còn sống a, Haha"

"Người còn cười được sao ? Đi theo ta tìm chỗ trị thương". Nói rồi quay sang một cụ ông râu, tóc đã bạc trắng "Phiền Lão Kiếm có thể cho vị công tử đây một chỗ dưỡng thương không ?"

Hàn Phong gật đầu với Lão kiếm xem như là chào hỏi. Lão Kiếm cũng gật đầu bảo "Theo ta".

Hàn Phong được Uyển Nhi đỡ đi từng bước, đi một lúc lâu ước chừng hai mươi phút mới đến được một hang động. Hiện tại là buổi trưa, trong rừng len lỏi được vài tia nắng, vì cây xanh phủ quá nhiều nên cứ như buổi chiều, giờ vào hang động thì như ban đêm. Phải dùng đuốc để thắp sáng.

Không gian yên tĩnh đến có thể nghe từng giọt nước tí tách rơi xuống. Chân đau, lưng đau, mặt rát bụng truyền đến cảm giác đau nhức. Không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Dường như biết được cảm giác của Hàn Phong, Uyển Nhi nhẹ giọng nói "Cố gắng một chút, đến gian phía trong có thể xử lí vết thương rồi".

Uyển Nhi đỡ Hàn Phong đi vào gian Phòng đá phía trong, Lúc này Lão Kiếm đưa cho Uyển Nhi một ít lá thuốc khi nãy Lão Kiếm hái trên đường. Lại nói "Hai người vào gian trong nghỉ ngơi, Lão đi tìm một ít thức ăn".

Hàn Phong nghe vậy liền hành lễ "Đa tạ Lão Kiếm".

Đường đi khá hẹp, chỉ vừa hai người đi song song. Qua con đường chật hẹp thì đến một cánh cửa bằng cây khá chắc chắn, Gian phòng gồm một chiếc giường bằng đá, một chiếc bàn ở giữa gian và 4 cái ghế đá. Trên giường là cỏ khô được trải ra. Hai bên vách tường treo hai cây đuốc lớn, ánh sáng tuy không đủ như đèn điện thời hiện đại nhưng cũng có thể thấy đường đi.

Uyển Nhi đỡ Hàn Phong ngồi xuống giường rồi căn dặn "Thái tử ngồi yên ở đây, ta đi một chút sẽ trở lại"

Khoảng mười lăm phút sau, Uyển Nhi tay bưng một chậu nước nóng và vài miếng vải trắng trở lại, đặt chậu nước xuống giường, quay ra đóng chặt cửa. Uyển Nhi vắt khăn khô lau vết thương ở dưới cằm trái. Hàn Phong nhăn mặt nhưng cắn răng không nói gì.

"Đau lắm phải không ?" Tay Uyển Nhi nhẹ nhàng hơn. Sợ sẽ làm đau Hàn Phong.

"Không sao, vết xướt chạm nước nên rát chút thôi, ta chịu được". Hàn Phong cười nói.

"Thái tử cởϊ áσ ra đi". Đôi mắt long lanh nghiêm túc nhìn Hàn Phong.

"Hả ? Ta...Ta tự xử lí được". Hàn Phong giật mình, cảnh giác.

"Thái tử có cần Uyển Nhi giúp một tay không ?". Lại nhẹ nhàng, lại kiều mị.

"Ta không cần a, ta không bị thương chỗ nào hết".

Uyển Nhi không nói thêm, bước lên cởi thắt lưng Hàn Phong, nghiêng đầu nói nhỏ vào tay Hàn Phong "Thái tử phối hợp một chút đi, Hoàng hậu nương nương có nói cho Uyển Nhi biết thân phận của người rồi".

Ngất, ta ngất. Hàn Phong muốn nít thở luôn. Trong đầu chạy loạn hàng đống suy nghĩ, cơ thể bỗng cảm thấy lạnh, giật mình mới biết áo đã bị lột đi hết rồi, chỉ còn lại chiếc áo bó ngực tự Hàn Phong thiết kế. "Ngại quá đi mà". Lòng thầm nghĩ.

Phía bụng trước là một nhành cây nhỏ bằng ngón tay út đâm xuyên qua, Uyển Nhi nói "Thái tử đau thì la lên, cố chịu một chút, ta lấy nhành cây ra.

Ôi thiên địa ơi, vết thương này không có khoa học xử lí có bị nhiễm trùng không ? giờ này đau quá đi mà, lại không có thuốc tê. Cố cắn chặt răng, trán đổ 2 tầng mồ hôi, Uyển Nhi lấy ra nhánh cây kia, dùng nước lau đi vết máu, lại lấy lá thuốc tự nhai rồi đắp vào vết thương, dùng vải trắng quấn quanh bụng, động tác nhẹ nhàng lưu loát. Hàn Phong lúc này ngoan ngoãn như một đứa trẻ.

"Người xoay lưng lại đi". Uyển Nhi nói.

Hàn Phong xoay lưng lại, vết cắt của nhánh cây gạch một đường trên lưng sâu hút, máu chảy ướt cả lưng. Cảm giác khi nước nóng chạm vào lưng thật khó tả a. Sát muối vào vết thương của ta a.

Uyển Nhi lau sạch vết máu, dùng lá thuốc vừa nhai đắp lên vết thương, cẩn thận băng bó lần nữa, những vết thương chi chít khác không thành vấn đề nên cũng yên tâm.

Uyển Nhi mặc lại áo cho Hàn Phong, sau đó Hàn Phong thấy nàng nhìn xuống phía dưới, vội vàng lùi lại phía sau "Ta không bị thương ở chân".

Liếc nhẹ Hàn Phong nói "Ta không thấy vết máu, nếu Thái tử ngại thì tự mình kiểm tra". Lúc này Hàn Phong mới thở phào. Chợt nhớ ra chuyện gì nên định mở miệng hỏi đã nghe Uyển Nhi đánh gãy "Có chuyện sau này hãy nói, Thái tử nằm nghỉ đi, Ta đi tìm Lão Kiếm".

Uyển Nhi đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Hàn Phong, mọi thứ lại lâm vào tĩnh lặng....