Tiểu An dùng thính lực có thể biết được tứ phía có người theo dõi, Hàn Phong thì vẫn ung dung ngồi ăn nói "Ta nghĩ là ám vệ phụ hoàng và mẫu hậu phái theo, Tiểu An đa nghi quá rồi".
"công tử quên vừa rồi chúng ta đang nói đến động cơ của Nhị hoàng tử sao?"
"Ta không tin hắn dám động thủ giữa thanh thiên bạch nhật thế này, đi thôi"
Hai người phi ngựa đến trời tối mới tới Trấn THừa Nam, người dân cơ bản có cuộc sống hưng thịnh, yên ấm. Thuê 2 phòng thường, tắm rửa ăn uống xong ngủ sớm. Nhưng thực tế ở hiện đại sớm lắm thì cũng 11 giờ tối mới ngủ, cho nên chỉ nằm nhắm mắt dưỡng thần thôi. Cánh cửa có tiếng động, Hàn Phong rất nhanh liên tưởng đến cảnh thích khách cả người mặc đồ đen, lẻn vào phòng ngủ của mình, giơ đao sáng loáng lên và "một nhác" lấy mạng như chém một quả dưa hấu. Nhưng sao vẫn chưa có động tĩnh gì? Chợt nghe một nam tử lên tiếng:
"Hạ quan cứu giá chậm trễ, làm Thái tử hoảng sợ, xin Thái tử trách tội".
Lúc này Hàn Phong mới ngồi dậy "Đứng lên, ngươi là ám vệ hoàng cung?"
"Hạ quan Vệ Nhất, tham kiến Thái tử điện hạ"
"Đứng lên đi, nếu không có ngươi ta đã chầu diêm vương rồi. Đúng rồi, chúng ta sang xem Tiểu An ra sao?" Vừa định đứng lên thì Tiểu An loạn choạng chạy sang "Công tử người không bị gì chứ ?""
"Tiểu An sao giờ mới xuất hiện, không bị tổn thương gì chứ ?"
"Tiểu An bị bỏ thuốc mê, không kịp đề phòng nên đến giờ mới tỉnh, vội chạy sang đây. Hình như công tử không bị trúng thuốc mê ?"
Vệ Nhất im lặng nãy giờ lên tiếng "Lúc nãy hắn vừa thổi thuốc mê vào đã bị thần ra tay trước, nhưng nếu không đề phòng sẽ bị trúng mê hương ngay, sao công tử vẫn còn rất tỉnh táo"
Hàn Phong suy nghĩ một chút "Có lẽ vừa rồi ta sợ đến không thở nổi vì vậy không hít phải mê dược".
"Vệ Nhất có điều tra được người nào to gan dám đến đây ám sát không ?"
"Thần bất tài, vẫn chưa điều tra được, thần sẽ tận lực điều tra"
"Tốt lắm, mọi người khổ cực rồi"
Hàn Phong cho mọi người lui xuống nghỉ ngơi. Hôm nay đến đây thôi, bọn sát thủ kia chắc không dám bứt dây động rừng nữa.
Sáng hôm sau lại phi ngựa khỏi trấn Thừa Nam, thẳng đến khu rừng rậm bát ngát xanh bạt ngàn, woa, những cây đại thụ to quá, bên trong rừng là lối mòn có thể cưỡi ngựa đi qua.
"Công tử, Chúng ta phải nhanh mới được, nếu không qua khỏi trong hôm nay chúng ta phải ngủ trong rừng một đêm"
"Cũng không phải không tốt, nhưng có thú dữ ăn thịt người không ?"
"Tiểu An không biết nữa, phòng ngừa là tốt nhất"
Hai người vừa thúc ngựa vừa nói chuyện, giữa trưa đói lã, Hàn Phong ra hiệu dừng lại nơi có con suối đang chảy trong xanh. Nhớ tới việc bắt cá lần trước không khỏi mất mặt nên hỏi.
"Tiểu An ngươi có khả năng bắt cá không, đến giúp ta một tay. Chúng ta làm món cá nướng"
"Việc này không cần công tử nhọc lòng, Tiểu An sẽ trở lại ngay". Nói xong không đợi Hàn Phong trả lời, Tiểu An đến bờ suối, không biết dùng công phu gì mà bắt ngay hai con cá to trở về. Hàn Phong trước khi đi đã nghĩ đến cảnh ăn cá nướng nên đem theo đường và muối, tiêu, hành khô để trong hủ nhỏ, đủ cho ướp cá nướng ăn vài lần. Nửa tiếng sau, cá nướng lên thơm lừng. Hai người ăn ngon lành, nghỉ ngơi thêm chút lại bắt đầu thúc ngựa chạy, hy vọng ra khỏi khu rừng tìm được chỗ trú trước khi mặt trời xuống núi.
Tiểu An nói "Công tử, Tiểu An cảm thấy có nguy hiểm" . Vừa nói xong, mắt thấy có một mũi tên từ phía rừng bay đến, Tiểu An nhanh chóng kéo Hàn Phong nằm sát lưng ngựa, mũi tên bay "phộc" cắm vào thân cây.
"Bảo vệ công tử, Tiểu An mau đưa công tử chạy trước". Thì ra đây là tiếng của Vệ Nhất. Tiểu An ra vẻ hiểu, gật đầu sau đó đá vào mông ngựa Hàn Phong nói "Công tử, giữ chặt dây cương, chúng ta phải rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt".
"Được, đi thôi". Hàn Phong hiểu rõ đây là tình huống gì, họ muốn mạng mình.
Tại sao càng chạy thì càng cảm giác có tiếng ngựa ở phía sau đuổi tới, Hàn Phong quay đầu lại thì thấy khoảng mười mấy tên Hắc y nhân đang phi ngựa đuổi theo. Lúc này Tiểu An hiểu Vệ nhất và tất cả những ám vệ được phái đi bảo vệ Thái tử không chống đỡ nỗi, hoặc họ quá đông, một số cầm chân ám vệ, một số chia ra đuổi theo Thái tử. Tiểu An hét lớn " Công tử, đừng quay đầu lại, chạy thẳng phía trước, rẽ trái sẽ ra khỏi rừng, đến Trấn Hưng Thịnh, trong tay nãi có lệnh bài của người, hãy tìm đến quan phủ để họ đảm bảo an toàn cho người. Tiểu An sẽ cầm chân họ".
"Ta sẽ ở lại với ngươi". Hàn Phong không thể bỏ chạy một mình được. chắc chắn tiểu An sẽ không chống đỡ nỗi.
"Haha, các ngươi nghĩ sẽ thoát được chúng ta sao ? Hôm nay sẽ là ngày giỗ của các ngươi". Lời nói vừa chấm dứt, bốn phía rừng rậm xuất hiện khoảng 50 tên hắc y nhân, bao vây Tiểu An và Hàn Phong. Hai người xuống ngựa, lưng dựa vào nhau chuẩn bị chiến đấu, Hàn Phong trấn an Tiểu An "Ngươi tập trung vào kẻ địch, ta tự bảo vệ tốt cho mình"
Tiểu An gật đầu, bắt đầu xông lên, cả đám hắc y nhân cũng lần lượt xông lên, tay không tất sắc thế này rất khó chiến đấu, Hàn Phong gọi Tiểu An "Tiểu An, đưa ta một cây kiếm".
"Công tử nhận lấy" . Ném một cây kiếm về phía Hàn Phong, Hàn Phong nhận lấy, nhanh mắt ghi nhớ lại động tác của Tiểu An, thì ra tên nhóc này còn có bản lĩnh chứ, học nhanh được một số chiêu thức, đánh theo Tiểu An, Hạ được vài tên, xem ra cũng ổn, nhưng hai người sao địch lại 50 người. Tai nghe tiếng kiếm chém vào thịt, Tiểu An bị thương rồi, bọn chúng chém vào tay, chân Tiểu An, Tiểu An ngã xuống đất.
"Tiểu An" Hàn Phong chạy đến đỡ tiểu An, chỉ nghe Tiểu An nói nhỏ bên tai "Thái tử, ta đếm 1, 2,3 người lập tức xông thẳng nhảy lên ngựa và chạy đi".Chưa kịp hiểu vấn đề bỗng thấy một lực đẩy ra, làm Hàn Phong nằm ngang yên ngựa, vội nhớ lời Tiểu An, ngồi lại nhanh chống thúc ngựa chạy đi, miệng la lớn "Các ngươi có giỏi đuổi theo ta a"....
Tiểu An bị một người trong bọn người bịt mặt đâm một nhát vào bụng, hắn rút kiếm ra nhanh chống đuổi theo Hàn Phong. Chạy thẳng mãi, đến ngã rẽ thì thấy một đám người bịt mặt cưỡi ngựa xông tới, nguy rồi, Hàn Phong đành phải chạy thẳng. Chạy một đoạn thì ngựa hí vang, dừng lại, Hàn Phong xuống ngựa nhìn phía trước. Là vực thẳm, đường cùng rồi sau. Bọn họ đã đuổi đến.
"Haha, Thái tử điện hạ, hết đường rồi, thật tiếc, hôm nay bọn ta phải tiễn ngươi tại đây". Tên cười nói vừa vỗ tay này cõ vẻ là tên đầu lĩnh, vì hắn trùm mặt trùm đầu nên không thể nhận ra là ai.
Làm sao ta trốn thoát đây, lui lại phía sau là vực thẳm, tiến lên cũng chết, lùi lại cũng chết....Nhắm mắt lại...