Đêm qua sau khi bị tra tấn xong, Hàn Phong lết thân hình nặng trĩu về phòng tắm rửa rồi nằm vật ra giường ngủ thϊếp đi. Mùi hương này thật sự rất quen, hình như rất lâu rồi ta mới gặp lại.
"Lạ thật, mùi hương đâu rồi ? sao ta lại khó thở như thế này ?". Dường như không còn không khí nữa,Hàn Phong phải há miệng ra để đón không khí vào. Cơn buồn ngủ cũng tan biến. Trước mắt là gương mặt thanh tú của một vị công tử trẻ tuổi, da vẻ trắng nỏn nhìn có vẻ rất quen.
Nhắm mắt rồi lại mở mắt, lấy tay gạt tay người nọ đang bóp mũi mình. Hàn Phong hỏi "Như Nguyệt, cô định gϊếŧ người sao ? Hôm qua hành hạ bổn công tử chưa thỏa mãn sao ? Mệt chết ta rồi"
"Ngươi dậy nhanh, chúng ta phải sớm ra khỏi thành, nếu để phụ vương biết ta trốn khỏi phủ thì phiền phức lắm" Quận chúa hối thúc Hàn Phong.
Bất lực ngồi dậy nhìn Quận chúa " Cô ăn mặc như vậy trông khá đấy, xuất đầu lộ diện có thể làm mê đắm các tiểu thư ngoài kia"
"Đừng nhiều lời, ta nghĩa ra ngoài cải nam trang sẽ đẹp hơn"
"Này, nếu ...ta nói nếu có một ngày ngươi phát hiện ra người ngươi yêu là một nữ nhân thì ngươi có chấp nhận được không ?"
"Hoang đường, ngươi đừng nói lung tung nữa những chuyện không thể xảy ra" Ta cho ngươi 1 khắc (15 phút) để chuẩn bị.
Không nhận được câu trả lời nên Hàn Phong không hỏi nữa. Lấy túi đựng 2 con diều hôm qua, và balo đã chuẩn bị sẵn. 2 người leo lên 2 con ngựa đã được chuẩn bị từ trước. xuất phát từ cổng sau của Vương phủ. Chạy dọc đường đi thẳng ra ngoài thành. Hàn Phong không biết dùng cách nào Như Nguyệt có thể rời khỏi cổng thành trước sự khám xét của quân lính.
Hàn Phong từ nhỏ thường theo Ông nội đến các trường đua ngựa nên việc cưỡi ngựa cũng không làm khó được Hàn Phong. Đi thẳng đến bìa rừng, 2 bên là rừng trúc bạt ngạt trải dài làm Hàn Phong nhớ lại lúc xuyên qua bị rơi giữa đường cái. Đi khoảng 1 tiếng đồng hồ là tới nơi, Hàn Phong không nghĩ nơi đây lại duy mỹ như vậy. Phía trước là suối chảy róc rách, những tán cây lớn mọc men theo bờ suối. Ngoài kia là những tản đã lớn vừa khoảng 1 người nằm. "Nước chảy đá mòn" Đá kia đã sánh đôi đi bên cạnh dòng suối suốt những tháng năm dài đằng đẵng. Cỏ xanh thẳm, không khí rất trong lành. Hàn Phong dùng miếng thảm lớn trải lên cỏ dưới tán cây lớn. Bày đồ ăn và thức uống ra.
"Trời còn sớm, ngồi đây vừa ăn sáng vừa ngắm bình minh thì tuyệt còn gì bằng".
Quận chúa nhìn Hàn Phong không trả lời ra vẻ ngầm đồng ý. Hôm nay nàng không mặc y phục trắng, không dùng khăn che mặt. Mà là y phục của một thư sinh, tóc bới cao lên trông nho nhã mà không kém phần cao quý.
Ăn sáng xong rồi Hàn Phong nằm ngã ra cỏ, ngữa mặt lên trời "sao nàng không thử một lần sống với chính bản thân mình, nơi đây không phải Vương Phủ. Nàng có thể không nghĩ mình mang thân phận Quận chúa, hành động thoải mái như mọi người. Nào nằm xuống đây, nhìn bầu trời trong xanh kia, nhìn những áng mây đang lả lướt bay theo gió, sẽ rất khác khi nàng đứng nhìn chúng".
Quận chúa vẫn còn chần chờ không nằm xuống. Hàn Phong một tay gối đầu mình, một tay kéo quận chúa nằm xuống, đưa tay còn lại để nàng gối đầu.
"Như Nguyệt, sao mặt nàng đỏ vậy ? Có phải nắng nóng quá không ?"
Quay sang chỗ khác "đúng vậy, là tại ngươi kéo bổn cung đến chỗ nóng như thế này ?". Hình như chỗ này Quận chúa nói sai.
Hàn Phong nhăn mày " Nơi đây là nàng đưa ta tới mà, Ta lần đầu biết đến nơi này"
Im lặng...im lặng....Quận chúa đưa lưng về phía Hàn Phong. Hàn Phong nghĩ thầm "Không thể nào, không lẽ nữ nhân cổ đại lại dễ thẹn thùng như vậy, chỉ là gối đầu lên tay thôi cũng ngại vậy sao ?"
Bỏ chuyện đó sang một bên, để phá vỡ bầu không khí, Hàn Phong lên tiếng "Như Nguyệt, ta có vật này cho nàng". Hàn Phong lấy hai con diều đã chuẩn bị từ hôm qua.
"Đây là vật gì ? trông có vẻ lạ" Quận chúa thắc mắc.
"Đây được gọi là Diều, chúng có thể bay thật cao lên bầu trời nhờ mượn sức gió". Hàn Phong tự hào về tác phẩm của mình.
"Thật kì diệu vậy sao ? Vậy làm sao để đưa chúng lên trời"
"Ta sẽ dạy nàng cách chơi. Đầu tiên nàng đứng vị trí kia cầm diều. ta sẽ kéo dây diều chạy thật nhanh thật nhanh, gió sẽ đưa diều lên tận trời xanh kia".
Sau khi hướng dẫn lý thuyết xong, Hàn Phong lấy con diều màu trắng tím để Quận chúa cầm " Nàng chuẩn bị xong chưa ?"
"Ta xong rồi"
"Ta chạy đây". Hàn Phong lấy tốc độ nhanh nhất chạy từ phía xa đến giữa khu đất trống đối diện gốc cây lúc sáng đã nằm. Điều chỉnh dây diều để diều ổn định bay trong gió. Sau đó chạy về hướng quận chúa, vừa chạy vừa la lớn " Diều màu hồng nhạt là của nàng, giờ ta sẽ cầm diều, nàng tự mình đưa diều lên đi"
Quận chúa kéo dây bắt đầu chạy về hướng con diều màu Trắng tím, Hàn Phong chạy theo nàng. Mắt thấy diều sắp rơi xuống đất, Hàn Phong chạy đến cầm lấy dây điều chỉnh theo hướng gió "Xong rồi, diều đã lên cao rồi đấy".
Không nghe tiếng đáp lại, mới phát hiện ra tư thế của mình và Quận chúa thật ám muội. Hàn Phong ở phía sau hai tay ôm lấy Quận chúa, tay hai người nắm một chỗ trên sợi dây diều. Buông Quận chúa ra "Thật xin lỗi, ta không cố ý mạo phạm"
"Ngươi cho rằng hành động này của ngươi bổn cung nên xử phạt thế nào ?". Thôi rồi, khi Quận chúa xưng "Bổn cung" là có thể ta phải đứng trung bình tấn thêm vài canh giờ nữa.
"Vậy nàng cho rằng tội của ta nên xử phạt như thế nào ?" Hàn Phong mạo gan hỏi lại.
"Tạm thời về phủ sẽ xử lí. Còn bây giờ ta muốn ngắm nhìn diều của ta trên trời kia". Quận chúa đi về phía trải dưới gốc cây.
------Đứng dưới góc nhìn của ta. Hình ảnh này thật hài hòa. Hai vị công tử ngồi ngắm 2 con diều màu Tím trắng và màu hồng trắng bay trong nắng.