Chương 3: Cây ma thụ giữa hồ của ma vương
Anou...etou...đệt éo dám nói!!Chuyện là... :)) thật ra tác viết liền 2 chap bù cho 2 tuần nghỉ để ráng leo Rank Vàng IV lấy Skin Kil"goth nhưng hồi bữa do ẩu để cái đt lên bàn đi lm công việc mà ko tắt, thk em nó lầy lầy lấy xóa mất mẹ luôn cái chap main lm đám cưới.
Mà tác đây lại là kiểu lười vô độ vô phương cứu chữa nên pass qua chap đó luôn :))
Giờ tóm tắt lại chap trc cho mấy mem hiểu thôi:
Chap trước có tên là: "Cảm xúc của Vanria"
Lúc này tất cả đều đã trở về từ mặt trận ngoài tiền tuyến để chuẩn bị đến tham gia đám cưới của Agvire.
Buổi tối trước khi buổi đám cưới Agvire diễn ra thì xảy ra biến cố, Vanria (con rồng cái màu trắng) bỗng dưng mất tích. Lúc đó chỉ có Agvire, Agros và Luke biết chuyện, cả 3 chia nhau ra đi tìm. Cuối Agros tìm được Vanria ngồi khóc 1 mình ở rìa đảo. Agros lại ngồi tâm sự vs Vanria một lúc mới biết được tâm trạng của cô lúc này cực kìa đau lòng vì cô yêu Agvire mà lại đột nhiên nghe được tin cậu sắp làm đám cưới với Cecilia.
Biết được điều đó, Agros bắt đầu sử dụng một thứ sức mạnh đã học được từ Hokage của Làng Lá, cậu sử dụng chiêu thức có tên "Thông Não Chi Thuật" lên Vanria và cuối cùng cô cũng đã yêu Agros. Nhưng để kết thúc chuyện tình trước, cô đã quay về tỏ tình với Agvire, cậu hiểu ý cô và nhẹ nhàng từ chối để giải thoát cho Vanria. Cuối cùng Agros chấp nhận và đồng ý đến vs cô. Thế là sáng hôm sau, lễ cưới diễn ra và kết thúc tốt đẹp.
____________________________________
Ok bây h vô truyện chính =)) À mà hai đứa thk main tụi nó quất nhau rồi nhưng dell có chap 16.5 hay 125 cho tụi bây coi đâu nên đừng mơ hay gào thét cái cm gì cả, không cái truyện này nó thành hent trá hình mất :v
____________________________________
PoV main.
Sau bữa tiệc cưới linh đình hôm qua, 2 chúng tôi cuối cùng cũng có cơ hội ở riêng và đã "quất" nhau suốt mấy lần liền. Trong lúc đang "yêu" nhau, tôi có nghe từ Cecilia là phụ nữ của tộc Bahamut có tử ©υиɠ và buồng trứng rất manh, vì vậy nếu chúng tôi muốn có quý tử thì buộc phải quật nhau suốt ngày trong ít nhất là khoảng 3 tuần (má nghe đến đây tác cảm thấy rợn cả người). Đến tuần thứ 3 thì tỉ lệ phụ nữ tộc Bahamut mang thai được chỉ ở con số là 50% (Buff hơi lố :v).
Vừa nghe xong tin đó tôi sốc quá mà "phóng" thẳng ra rồi ngất luôn. Hiện tại thì tôi vừa tỉnh dạy, đầu thì nhứt như búa bổ. Bên cạnh tôi vẫn là một cô bé loli tóc bạch kim cực kì dễ thương khỏa thân nằm ngủ rất ngon lành. Cô bé ấy là Cecilia, vừa trở thành vợ tôi vào hôm qua. Cơ mà hiện tại tôi cảm thấy hơi nóng và nhớp nháp vô cùng, chắc phải đem ra giặt rữa đống mền, chăn này quá.
Tôi cố gắng ngồi dậy nhẹ nhàng để không đánh thức Cecilia. Khi đã ngồi lên được, tôi ngắm nhìn lại khuôn xinh xắn hồng hào của em ấy. Công nhận Cecilia lúc ngủ rất dễ thương, chẳng khác gì một cô nhóc cả, muốn cắn một cái quá đi!!
Tôi lấy tay chạm nhẹ vào má của Cecilia nhưng vô tình lại làm em ấy thức giấc. Em ấy chớp mắt vài cái rồi ngước lên nhìn tôi với ánh mắt mơ ngủ trông rất dễ thươnge y như mấy con mèo con vậy, cộng thêm cái đuôi đã thu nhỏ cứ ngoe nguẩy bên dưới...
DỄ THƯƠNG VÃI!!!
"Xin lỗi, anh lỡ làm em thức giấc à?" Tôi mĩm cười nói nhẹ nhàng và dùng tay xoa nhẹ đầu Cecilia.
"Không đâu" em ấy nhỏ nhẹ đáp lại tôi.
"Muốn dậy bây giờ luôn không? Cũng còn khoảng 3 tiếng nữa là chúng ta sẽ xuất phát đến thẳng đảo Balade"
"Vâng, có lẽ nên dậy ạ, phải chuẩn bị nữa chứ"
"Uhm..."
"..." Bỗng dưng Cecilia hành động rất kì lạ, em ấy đưa tay chạm vào phần ở phía dưới rồi nhìn tối với vẻ mặt 😐
"Sao vậy?"
"A...etou...Anh cảm phiền bước xuống rồi ra ngoài trước được không?"
"Hể?"
"À thì...em cảm thấy ở bên dưới hơi nhớp nháp ấy mà" Cecilia nói xong, mặt em ấy chuyển sang đỏ chót như muốn bóc khói.
Lúc này tôi mới nhận ra (tác: Ôi vler chưa :v)
"Ế!!! Anh xin lỗi, anh ra trước đây! Hẹn gặp em dưới nhà!!!"
Nói xong tôi phóng một phát với tốc độ bàn thờ ra khỏi phòng theo đúng nghĩa đen rồi bay ngay vào nhà tắm đối diện hành lang.
____________________________________
Cecilia chống tay ngồi dậy nhìn về phía cửa ra vào rồi cười nhẹ.
"Đúng là đồ ngốc mà!! Hihi"
____________________________________
Khoảng 6h sáng theo thế giới cũ, hiện tại đôi đang ngồi với đống hành lí ở phòng khách để đợi tất cả mọi người tập hợp. Sau 1 lúc, 1 số người hầu trong nhà lần lượt vác hành lí ra chiếc xe rồng được để ở trước sân.
Lúc này Ceccilia cũng đã thay đồ xong và đã ổn định trên xe cùng với ba mẹ và tôi. Senoria và mọi người đều ra tiễn chúng tôi xuất phát. Khi thời gian đã điểm (tức 7h sáng), con rồng phía trước xe đột ngột mở mắt. Nó là một loại rồng chuyên dụng để kéo xe cho những Ma Tộc cấp cao.
Con rồng của chúng tôi được đặt tên là Strolnof, sau khi cha tôi ra lệnh xuất phát, nó dùng hai chi trước nhanh chóng đứng dậy và từ từ bước về phía trước kéo theo cỗ xe cũng bắt đầu lăn bánh.
"Agvire-sama, nhớ về sớm nhé!!"
Từ phía sau, nơi mà chúng tôi đang ngày càng bỏ lại, một giọng nói trẻ trung của một cô gái vang lên. Giọng nói đó thuộc về cô hầu gái Senoria, cô ấy cùng những người khác vẫy ta chào tạm biệt, tôi và Cecilia cũng đáp lại điều đó bằng một nụ cười. Cuối cùng, đôi cánh của Strolnof mở tung ra và bắt đầu đập nhanh hơn kéo cả cỗ xe lên không trung. Chúng tôi bay dọc qua các khu phố với sự chứng kiến của những người sinh sống bên dưới, hiển nhiên tất cả họ đều mĩm cười tiễn chúng tôi cho đến khi ra khỏi lãnh thổ đảo Filiver.
Bây giờ, bầu không khí mới bắt đầu yên tĩnh trở lại.
Cỗ xe này cũng giống như cỗ xe mà tôi từng được đi bởi học viện Transylvania vào 200 năm trước. Nó rộng thênh thang như một cái khách sạn vậy, rộng đến nổi đủ để xây cả một khu thi đấu. Tất cả làm cho tôi rất hoài niệm về lần đầu đi học tại thế giới này, lúc đó tôi nhớ là tôi đã hành Arux đến gần chết. Mọi thứ vẫn còn in sâu vào trí nhớ của tôi.
Nhưng hiện tại mọi thứ đã khác, tôi đã không còn được đến học viện nữa, hiện tại tôi đang tiến thẳng đến điện ma vương, và kến bên tôi chính là cô vợ mới cưới - Cecilia. Bọn tôi hiện đang ngồi ở phòng quan sát của cỗ xe, chung quanh phòng thanh vì là tường nhưng lại là kính. Khắp tứ phía đều là kính, điều đó giúp chúng tôi có thể quan sát mọi thứ bên ngoài một cách dễ dàng.
Khung cảnh ở Ma Giới ban đầu tôi cứ nghĩ là rất u ám và đen tối, nào ngờ rằng dù không có mặt trời tôi vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ, không những vậy ở đây cứ như là ở phía ngoài không gian của Trái Đất ấy. Những chấm sáng màu trắng nơi rất xa kia san sát nhau tạo thành một dãy hơi Ô Van trông như dãy ngân hà vậy.Ngoài ra, còn có rất nhiều hòn đảo nằm rải rác khắp nơi, cũng có các hòn đảo nằm gần hoặc sát nhau, và đa số các hòn đảo đều có Ma Tộc sinh sống. Filiver là hòn đảo nằm gần với cổng Ma Giới nên muốn đến điện Ma Vương chắc cũng phải mất tầm vài ngày với tốc độ này.
Tôi và Cecilia cũng hay nhân cơ hội được ở riêng để "tạo trứng" (Tác: thì Bahamut đẻ trứng mà :v).
Và cuối cùng, sau ba ngày bay không ngơi nghỉ, cuối cùng chúng tôi cũng đã đến được hòn đảo lớn nhất cũng là hòn đảo ở tận cùng Ma Giới - đảo Cravat. Hòn đảo này nghe nói được đặt tên theo vị Ma Vương Đại Đế đời thứ nhất, họ tên đầy đủ của ngài hình như là Atilas Vondetrace Badalotte De Cravat. Muốn thuộc họ tên đầy đủ của ngài ấy, tôi đã phải mất tận đâu khoảng 5 ngày lận.
Mà thôi, bỏ qua một bên đi. Bây giờ thứ đáng quan tâm nhất chính là hòn đảo Cravat trước mặt. Không như những hòn đảo khác, nó không hề có các thành phố lớn và Ma Tộc không sinh sống nhiều ở đây. Tôi nhớ cha tôi từng nói là ở đây có một thành phố khổng lồ với dân số lớn nhất trong các đảo mà ta? Ngược lại với điều đó, tôi chỉ thấy một cái cây khổng lồ giữa đảo mà thôi.Cơ mà, phải công nhận quan cảnh ở đây đẹp vãi linh hồn! Mọi thứ nhìn cứ ảo ảo sao sao ấy. Bỗng dưng tôi có cảm giác mặc dù cỗ xe đang di chuyển thẳng tới nhưng chả thể tiến thêm được tí nào cả. Tôi đi lên trước xe nơi cha tôi đang đứng.
"Thưa cha!"
"Đang cực kì thắc mắc có phải không?"
"Vâng"
"Thật ra, ta chỉ đang nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Cravat mà thôi"
"Là sao ạ?"
Không biết từ lúc nào, mẹ tôi đã lên đây và ở phía sau tôi khi nào không hay. Tôi có nên nói là bà có hơi bị nguy hiểm không nhể?
"Đây là một cơ chế tự bảo vệ dành cho ngài. Nếu muốn đến được hòn đảo, con phải qua được lớp kính phản chiếu ở phía trước. Nếu không, có đi mãi thì lát nữa là ra đến cổng ma giới mà không hay luôn đấy"
"Hơi hack não nhể. Thế thì how to qua ạ?"
"Dễ thôi, nhưng chẳng mấy người biết. Mỗi một chuyến xe đến, tấm gương sẽ bắt đầu chuyển động. Nếu muốn qua được thì chiếc gương phải chiếu thẳng 90° nhưng khoảng thời gian nó giữ yên được ở vị trí đó chỉ cỡ 1s 27 khắc. Và thời gian để nó chuyển 180° về 90° là 7" 53s. Ráng mà nhớ đấy!" (Mẹ)
"Vậy nãy giờ chúng ta đã ở đây bao lâu rồi ạ?"
"Cũng được 7" 30s rồi đấy"
"Vậy chỉ còn khoảng 20s ạ?"
Bỗng dưng tôi thấy trước mặt có một hình bóng gì đó rất khó nhìn, hình ảnh đó cứ như bị ép lại vậy. Nhưng càng ngày, hình ảnh đó càng dãn dần ra và nhìn rõ hơn. Khoảng 20 giây sau, hình ảnh đó đã hiện lên cực kì rõ ràng, đó là ảnh phản chiếu của chúng tôi qua tấm gương. Chỉ còn 3s nữa là tấm gương quay điểm 90°.
"Xuất phát!!"
Cha tôi ra lệnh trước đó 1s, con rồng bắt đầu di chuyển lần nữa. Và bỗng dưng, hình ảnh phản chiếu chúng tôi biến mất. Bây giờ tôi mới có lại cảm giác đang tiến đến gần hơn với hòn đảo. Lúc này hòn đảo khác hẳn so với hình ảnh ban nãy tôi nhìn thấy.
Xung quanh cái cây đó là cả một thành phố khổng lồ xem chừng có thể lên đến hàng trăm triệu kilomet vuông. Tôi nhớ lúc nãy nhìn thấy cái cây nhỏ vler ra mà!? Túm cái váy lại thì cái cơ chế bảo vệ này nó Hack não vãi ***, có chúa cũng tuổi *** mà đòi vô được bên trong.
Từ 2 bên cỗ xe, không biết từ bao giờ đã xuất hiện hai hàng người, mỗi hàng sáu người đang gật đầu cuối chào xe chúng tôi rất lịch sự. Mặc dù không biết những người này là ai nhưng tôi có thể thực sự cảm nhận được họ... Hể? Tôi không hề cảm nhận được 1 tí sức mạnh hay sát khí nào từ họ cả.
Và rồi, họ cùng đồng thanh với chất giọng đối ngược với cảm nhận của tôi, chất giọng có thể khiến cho vạn vật nghe thấy phải sợ hãi, nó khiến tôi sởn hết gai óc. Nhưng câu nói họ phát ra lại khiến tôi cực kì bất ngờ.
"Các hạ thần, xin được kính trọng chào đón ngài, thưa Tân Vương Kế Nhiệm - Agvire Bloodfallen-sama!!!"