Arc 3 - Lời triệu gọi
Hiện giờ tôi đang ở điện ma vương tại hòn đảo cuối cùng của ma giới - đảo Stohes. Và tình hình trong đầu tôi lúc này đang rất là đau nhứt và rối loạn vì không thể tiếp nhận xử lí nổi số lượng thông tin khổng lồ này. Mới vài phút trước tôi còn chả biết cái mẹ gì nhưng bây giờ...Chuyện là...
______________Quay trở lại 3 ngày trước______________
Lúc này tôi đang ngồi cùng Cecilia trên cỗ xe đã được lính cảnh vệ chuẩn bị và đang trên đường trở về nhà. Tính từ cổng thành sau khoảng 50" chúng tôi đã về đến trước cổng nhà tôi. Tại đó, có một cô nữ nhện hầu gái đang quét sân vườn nhà rất thản nhiên cho đến khi phát hiện được xe ngựa chở chúng tôi đang đến, cô ấy có hơi tỏ vẻ bất ngờ một chút. Có vẻ như tin tức về việc tôi trở về chưa được truyền đến khu vực này. Cô nữ nhện hầu gái ấy nhẹ nhàng cúi người chào chúng tôi dù chưa biết những ai ở trên xe. Sở dĩ cô ấy không có ý thù địch muốn đuổi chúng tôi đi vì cỗ xe này, những cỗ xe chúng tôi đang ngồi chỉ có quỷ thượng cấp được sử dụng, còn quỷ thường chỉ sử dụng những cỗ xe dành riêng cho cấp bậc đó. Giống như xã hội phong kiến vậy ấy.
"Xin cho hỏi ngài đến đây có việc gì ạ?"
Khi cỗ xe đã dừng bánh, cô ấy mở lời hỏi chúng tôi. Có lẽ tôi sẽ dành cho cô ấy một bất ngờ vậy. Mà, ai gặp tôi rồi cũng sẽ bị bất ngờ thôi dù muốn hay không. Tôi từ từ mở của bước xuống xe, cô hầu gái ấy vẫn cứ cúi đầu kính cẩn mà không hề ngước lên nhìn.
"Có vẻ như chị vẫn nghiêm túc như trước đây nhỉ!?"
Sau khi tôi nói câu, tôi thấy cô ấy giật nhẹ người một cái.
"Hở?"
Cô nhện hầu gái từ từ nhìn lên với một khuôn mặt đầy bất ngờ và sừng sốt.
"Giọng nói này..."
"Lâu rồi không gặp nhỉ, Senoria-san?"
"A...A...Agvire...sa...ma?"
Chị ấy ngước dần lên, khuôn mặt lúc này có thêm một chút sự vui mừng và càng ngày càng tăng lên. Cho đến khi...
"Em đã về rồi đây"
Ngay lập tức, Senoria lao vào ôm chần lấy tôi và nước mắt bắt đầu chảy tràn trên khắp khuôn mặt xin đẹp của chị ấy. Có vẻ mẹ tôi và những người khác ở trong nhà cũng nghe thấy tiếng khóc của chị Senoria nên chạy ra ngay lập tức.
"Senoria, em bị sao vậy?"
Khi mẹ tôi cùng với một cô hầu gái cũng là người mà tôi quen biết chạy ra gần đến cổng thì chậm dần lại. Mẹ tôi nhìn Senoria ôm tôi với khuôn mặt bất ngờ đến tột cùng. Kể cả cô hầu gái rồng ở bên cạnh cũng tỏ ra một sự bất ngờ không kém.
"Cậu là..."
Thật tình, có lẽ do 200 năm tôi đã thay đổi nhiều quá rồi nên mẹ tôi có hơi khó nhận ra một chút chăng? Senoria buông tôi ra nhưng vẫn tiếp tục khóc, tôi quay về phía mẹ tôi, nở một nụ cười và nói.
"Thưa mẹ, con đã về rồi đây. Hades, em đã về rồi!"
"C...cậu chủ... Agvire...sama?"
Cũng như Senoria, Hades chạy đến ôm lấy tôi nhưng không lâu như Senoria. Dù vậy tôi vẫn cảm nhận được sự vui mừng từ chị ấy. Sau một lúc Senoria thả tôi ra, tôi bước đến gần nơi mẹ tôi đang đứng. Lúc này khuôn mặt xinh đẹp của bà ấy cũng đã ướt đẫm bởi nước mắt.
"Mẹ ơi, con về rồi đây!"
"Ừm...suốt 200 năm qua..."
Mẹ tôi cũng bắt đầu bước về phía tôi. Lúc cả hai đã đến rất gần, bỗng nhiên, tôi không hề kịp phản ứng gì thì...
*BỐP!!!!!!!!*
Một cú đấm với lực có thể lên tận 100.000 Niutơn giáng thẳng vào mặt làm tôi bay lún vào bức tường rào khoảng 5 tất, tất cả những người xung quanh đều hốt hoảng chứng cái cảnh kinh hoàng này. Và, người tung cú đấm đó không ai khác chính là mẹ tôi, lúc này tay bà ấy đang bốc khói một cách dữ dội (lực tác dụng mạnh tạo ra lượng nhiệt khi hai vật cứng cọ xát vơi nhau. Không biết ghi đúng không ta :)) Vật Lý!!)
"Suốt 200 năm qua... Mày đã ở đâu hả!?!?!?!?!?"
"Ặc"
Lúc này Cecilia đang đứng ở chỗ xe ngựa liền chạy đến đỡ tôi.
"Agvire, anh có sao không?"
"Hứng cú...đấm đó...không sao mới lạ..."
"Không nói mày đã ở đâu là mẹ sẽ dọng cho mày thêm một cú nữa đấy <3"
Hể!?
"Khoan! Khoan đã! Con sẽ nói, con sẽ nói mà!!"
"Tốt, vậy vào nhà đi CON YÊU <3"
Thế là tối hôm đó...
____________________________________
Toàn quân đội Ma Tộc sau khi nghe tin tôi trở về ma giới đã bắt đầu rút quân khỏi cuộc xâm lược loài người. Cha tôi đã giao việc thu xếp lại cho ma tướng cấp dưới và quay trở về nhà ngày hôm đó. Lúc gặp lại tôi sau 200 năm, ông khác xa so với mẹ tôi rất nhiều. Không tung nắm đấm, không tung cước hay cùi chỏ, chỉ là chọc khoảng 10 mũi kiếm vào bụng khiến tôi nằm bất động một chỗ vào tối hôm đó. Các vết thương đều lành lại sáng hôm sau nhưng thật sự vẫn còn rất thốn.
____________5h sáng tính theo giờ ở thế giơia cũ____________
Mở mắt.
Đây là một nơi thuộc ma giới nên không hề có ánh nắng mặt trời như ở phía bên ngoài, cũng không hề có tiếng chim hót ríu rít vào lúc bình minh như thế này. Nếu có thì tiếng đó chắc là của loài Ưng bạch quỷ - một loài chim quỷ phổ biến ở nơi này.
Cơn đau từ những về chọc bằng kiếm của cha tôi tối qua đến giờ vẫn còn. Tôi cố gắng ngồi dậy.
Hửm? 😏😏😏
"Cái gì nặng nặng đè trên người mình vậy?" (Tác: chú là main, bị bất tĩnh. Theo tính chất bắc cầu. [Toán :v] => chỉ có thể là...)
____________________________________
Lâu rồi bố chúng mài dell viết ecchi kể từ chap 13 Arc 1 đến h nên chắc là lục cmn nghề r :3
____________________________________
PoV 3rd.
Agvire đã tỉnh dậy sau giấc ngủ từ tối qua. Cơn đau khắp người do 10 cú chọc bằng kiếm của Nilsen đến giờ vẫn còn, điều đó khiến cậu hơi khó để ngồi dậy. Cậu chống tay xuống giường để ngồi dậy nhưng dường như có một vật gì đó đè lên người khiến cậu không nâng lên nổi một li. Cậu đảo mắt nhìn xuống dưới mình thì thấy bất ngờ rằng, thứ đè lên người khiến cậu có cảm giác nặng nề này không phải là một vật gì cả mà chính là Cecilia. Lúc này cô không hề mặc gì ngoài một chiếc áo thun tay ngắn rộng thùng thình và đang ngủ ngon lành trên người Agvire. Đầu của cô kê trên ngực khiến cậu có thể nghe được cả hương thơm trên mái tóc bạch kim của cô ấy. Bây giờ có thể nói, rằng Cecilia hiện đang không hề có chút "đề phòng".
Mặt Agvire đỏ như trái táo và đầu nóng như muốn bóc cả khói nhìn Cecilia, cậu rất bối rối và không biết phải làm gì. Agvire rất muốn thoát khỏi cái cảnh "xàm le" mà mấy thằng main trong Anime hay Manga thường gặp này. Để không làm cho Agvire thức giấc, cậu nhẹ nhàng đưa tay nâng đầu Cecilia ra khỏi ngực và đưa xuống giường. Sau đó cậu bắt đầu dịch chuyển những nơi khác cho đến khi cậu bất cẩn trượt một tay ngã xuống giường khiến Cecilia thức giấc.
"Thôi bome rồi!" Đó là những gì Agvire nghĩ (Và cũng là những gì tác nghĩ :v)
Cecilia từ từ mở mắt, nhẹ nhàng ngồi dậy và dùng một tay dụi một bên mắt. Do chiếc áo cô ấy mặc lúc này rộng hơn rất nhiều so với cơ thể nên khi ngồi dậy, một bên vai bị xệ xuống để lộ ra bộ ngực "vừa tay" của cô (mà bao thk đàn ông mơ ước).
Lúc này Agvire chỉ biết dùng tay che mắt hay ngước nhìn chỗ khác mà không dám nhìn Cecilia.
"Chào anh yêu, sáng rồi à?" Cecilia nói với giọng ngái ngủ.
"C-c-chưa... Giờ chỉ mới khoảng 5h...-" Agvire vừa nói, cặp mắt vừa từ từ nhìn xuống ngực Cecilia "Ma khoan đã... Sao em lại ngủ ở đây?"
"Mẹ anh kêu mà... Oáp~" Sau cú ngáp ngắn, Cecilia chồm tới ôm Agvire và đè cậu xuống giường.
"N-này C-Cecilia?"
"Anh có muốn "làm" gì đó với em không?" Cecilia vừa nói vừa nở nụ cười ranh mãnh. Chiếc đuôi được thu nhỏ của cô ấy đưa lên quấn lấy tay Agvire.
Bây giờ tất cả những vùиɠ ҡíи của Cecilia đã phơi bày toàn bộ trước mặt Agvire, tất cả như mời gọi cậu "tiến tới" mà "xơi".
"L-làm gì cơ...?"
Không hiểu đây là do cậu bị ngốc hay là cố tình không hiểu.
"Mồ~...anh là con trai mà lại phải để em nói ra à?"
"Cecilia!"
"Vân-... Hiiii!" Cecilia kêu lên một tiếng dâʍ đãиɠ. Sở dĩ cô kêu lên như vậy vì chiếc đuôi đã bị Agvire túm lấy và giật nhẹ. Điều đó khiến cô cảm thấy sự kɧoáı ©ảʍ. Ngoài ra ngực trái của cô cũng đã bị tay cậu chạm vào và nắn nhẹ.
"A...từ từ đã Agvire..."
Có vẻ như cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần cho chuyện này. Agvire từ xoa nắn cả bầu ngực trái bắt đầu chuyển qua se đầu nhủ hoa của Cecilia. Tay còn lại cậu buông chiếc đuôi ra rồi đưa lên xoa nhẹ vùng "cấm địa thần thánh" (khỏi nói cx bík j r ha :3).
"Agvire...ha...ha...anh hôn em được chứ?"
Agvire ngốc đầu dậy, Cecilia cũng hơi cúi đầu xuống. Môi hai người tiến lại nhau ngày càng gần. Cuối cùng, môi cũng chạm môi. Lưỡi 2 người bắt đầu đảo với nhau rất dữ dội ở bên trong. Không quên phần tay ở phía dưới, cậu bắt đầu đưa ngón tay sâu vào trong cô bé của Cecilia. Cậu có thể cảm nhận được bên trong cô lúc này thật sự rất ẩm ướt. Sau một lúc, hai người tách nhau ra. Một sợi chỉ mỏng trong suốt vẫn nối liền từ đầu lưỡi người này đến đầu lưỡi của người kia, dần dần, sợi chỉ ấy cũng biến mất.
Sau khi tách nhau ra, mặt Cecilia giờ đây rất đỏ và nóng. Agvire cũng chẳng khác gì, và hẳn cả hai người đều nghĩ đến chuyện muốn "vượt rào"
"Này Cecilia...em...có muốn làm "chuyện đó" chứ?"
"Vâng, tất nhiên rồi. Miễn là với anh em đều sẵn lòng"
"Vậy làm thôi..."
Ngay lúc đó (:3).
*Cạch*
"Thưa Agvire-sama, tôi có chuyện gấp muốn báo với cậu, dù cho cậu có...thức hay...chưa...!!"
Cửa phòng bật mở, một giọng nữ vang lên. Người phát ra giọng nói ấy là Senoria - 1 trong dàn người hầu giúp việc cho gia đình Agvire. Khi Senoria thấy chuyện cậu đang làm với Cecilia thì cô liền dừng lại và rút ngay ra ngoài.
"Xin lỗi vì đã làm phiền!"
Ngay lập tức cô phắn nhanh lẹ ra ngoài đóng cửa đánh rầm một cái để lại Agvire và Cecilia với vẻ mặt ngơ ngác dell hiểu cái cm gì vừa xảy ra.
____________________________________
Góc của thk tác mất dạy dễ gây mất hứng khi đọc những cảnh ecchi =))
Về cái truyện hợp tác các main ở chap trước có nói đến, do main của mấy bác kia như Vel Doran hay Kaminari toàn buff full power như một đứa 1 skill phá nát cái vũ trụ hay một đứa búng tay phát tạo ra cả cái vũ trụ và tui thì chỉ như 1 giọt nước trong sa mac. Mà tui thì lại éo thík buff power nên là tui sẽ buff cho main 2 cái nội tại bá cmn đạo đến nỗi mà mấy ng sẽ phải la lên "Đm 2 cái nội tại mất dạy nhất server này!!"Nhắc nhẹ cái nà: ở chap 1, 2, 3, 4 Arc 1 và chap 14 Arc 2 tau có gắn thêm mấy bản nhạc nghe hay vcl. Phê (cằc) lém!! >~<
À truyện tui ms thêm 1 cái mác rất là hay: Bad End =))