Chương 5: Kết thúc 200 năm ở Ender Cave
Do tác thấy main trong này quá lâu rồi nên sẽ buff cho main một skill mới để ra khỏi cái Dungoen này. Đã 5 chap rồi chưa ra ngoài nữa nên tác hơi bồn chồn ấy mà.____________________________________________________________
"Được rồi, hôm nay mình sẽ ra khỏi đây!"
Đúng vậy, tôi đã quyết tâm rồi.
"Vanria, tôi thách đấu cô. Trận này tôi sẽ thắng!"
"Cũng được thôi, dù sao ngươi cũng bị ta bán hành nữa mà thôi"
"Không như mấy lần trước, lần này tôi đã chuẩn bị kĩ rồi"
"Ngươi nói câu đó hơn 500 lần rồi đấy. Haizz~, nhào vô!"
"Thánh thú của sự ngạo mạn - Zack!"
Tôi dùng sức mạnh của nhân cách kia, biến thành hình dạng đã từng xé xác con Boss ở tầng 100. Sau khi đã thay đổi hình dạng, tôi dùng
Từ trước đến giờ khi tôi đấu với Vanria, cô ấy chưa hề đánh trả dù chỉ một lần mà thứ làm phiền phức ở đây là tấm khiên đó. Mặc cho tôi có dồn lực công kích hay skill cỡ nào thì tấm lá chắn vẫn không hề bị sứt nẻ cho dù là một chút cũng không. Nhưng hôm nay tôi chuẩn bị một thứ rất đặc biệt cho tấm khiên đó.
Một skill tôi đã vô tình thấy ở cuối bảng phần độc skill...
"
Skill này mỗi lần sử dụng nghĩa là số ma lực của tôi mỗi lúc chia đôi, ví dụ như lúc đầu tôi có 10k ma lực, khi sử dụng nó sẽ ngốn hết 5k ma lực của tôi và lần sau nữa sẽ là 2k5. Vì ngốn rất nhiều ma lực nên tôi phải sử dụng cho cẩn thận. Ngay sau khi tôi sử dụng skill đó, lập tức tấm lá chắn của Vanria đã biến mất không để lại chút dấu vết.
"Cái gì!?"
"Cô tiêu rồi!"
Chớp thời cơ ngay lúc Vanria bị bất ngờ và phân tâm do tấm lá chắn bị phá, tôi phóng nhanh tới chỗ cô ấy rồi dùng bộ vuốt chém thẳng vào tấm lưng khổng lồ của loài rồng từ phía sau. Do bị mất đà nên cô ấy bắt đầu rơi tự do xuống đất nên tôi liền lao đến đỡ nhưng một tai nạn đã xảy ra.
"C-cảm ơ-... Hể!? T-tay ngươi đang chạm vào đâu thế hả!!"
"Hể?"
Bây giờ tôi mới nhận ra tay phải của tôi đang chạm vào bộ ngực phẳng như sân bay ấy. Cơ mà, lúc ở dạng rồng mà nó cũng mềm dữ nhỉ.
"X-xin lỗ-..."
Tôi định xin lỗi nhưng đã quá muộn, bộ vuốt rồng khổng lồ của Vanria đã dọng thẳng vào mặt khiến tôi văng lún sâu vào trong vách đá. Còn cô ấy do không còn tôi đỡ nên đã rơi thẳng xuống đất tạo ra một cái hố sâu khoảng 10m.
"Ite...đau... Này tên kia, bỗng dưng ngươi buông ra làm ta rơi vậy hả, bộ không biết cách bế phụ nữ ra sao à!?"
"Là do cô chứ ai! Đau vãi..."
Quả thực cái cảm giác bị bộ vuốt rồng đó dọng thẳng vào mặt rất là phê lòi, nếu như lúc nãy không ở dạng thánh thú mà ở dạng rồng nguyên thủy là tôi đã vẹo lấu rồi chứ ngồi ở đây mà than vãn. Khi đã bình tĩnh lại, Vanria đã quay trở lại dạng loli của mình và tôi cũng vậy, chẳng còn đủ sức để giữ cái hình dạng thánh thú này nữa.
"Dù sao ngươi cũng đã đánh trúng ta được một đòn, thôi thì ta sẽ công nhận ngươi đã thắng"
"Hể, thật chứ?"
"Thật, ta nói xạo với ngươi làm gì"
Tôi không nghe lầm phải chứ? Vậy có nghĩa là sau 200 năm cực khổ "cày cuốc", cuối cùng tôi cũng đã phá đảo được cái Dungeon mắc dịch này và có thể tiếp xúc được với ánh nắng mặt trời đúng không?
"Ya...HOOOOOOOOOOOOO!!"
"Làm gì mà mừng dữ vậy?"
"Bộ cô không biết sao? Đã 200 năm rồi đấy, cái cảm giác lúc này của tôi phải nói là rất... sảng khoái!"
"Hừ. Cuối cái hang này có một thứ dành cho ngươi đấy, lấy nó rồi biến đi cho khuất mắt ta"
Vanria nói với một gương mặt đượm buồn. Không nói tôi cũng biết, cái Dungeon này đã được tạo ra rất lâu rồi, và từ khi nó vừa được tạo ra, cô ấy đã phải ở đây một mình chờ đợi cái chết. Tôi là người duy nhất biết được nơi này và cũng là người đầu tiên cô ấy tiếp xúc. Bây giờ tôi rời khỏi nơi này, nghiễm nhiên Vanria sẽ quay trở lại với cuộc sống cô độc trước đây.
Điều đó ai mà chịu nổi cơ chứ?
"Hừm, dù miệng nói "biến đi cho khuất mắt" nhưng cái mặt rầu rĩ đó là sao chứ?"
"Hả?"
"Bên ngoài còn rất nhiều thứ cần cô bán hành cho đấy chứ không phải mình tôi đâu"
"..." Vanria ngơ ngác nhìn tôi.
"Hì hì, nói sao nhỉ. Vanria, em sẽ cùng anh ra khỏi đây chứ?" Tôi hỏi cô ấy với một nụ cười tinh nghịch.
"Hức...thật chứ?...hức..."
"Tất nhiên là thật!"
"Ngươi không...hức...gạt ta đó chứ?"
"Anh không gạt em làm gì đâu. Em hãy đi cùng anh từ bây giờ nhé, thấy vậy chứ anh cũng không biết gì nhiều về thế giới này đâu nên phiền em hãy chỉ dạy cho anh. Mong được giúp đỡ!" (Tác: thanh niên biết tận dụng thời cơ vờ lờ)
Sau khi tôi nói câu đó, gương mặt Vanria bắt đầu thay đổi. Trên khoé mắt em ấy ứ đọng nước rồi từ từ chảy xuống má. Vanria tiến lại gần rồi dựa vào người tôi và bắt đầu khóc. Đây không phải là nước mắt của sự đau khổ mà là nước mắt của niềm vui sướиɠ, hạnh phúc. Sau một lúc, em ấy đã bình tĩnh lại và tách khỏi tôi rồi ngước lên nhìn tôi với đôi mắt sưng đỏ vì khóc.
"Hức...ai là "em" mà ngươi gọi...hức...chứ? Ta không phải...hức...là con nít...hức"
"Rồi rồi" tôi vừa nói vừa dùng tay xoa đầu em ấy.
Mặc dù là rồng nhưng hiện giờ trông em ấy cứ như một con cún đang nhìn chủ ấy, nếu có một cái đuôi ngoe nguẩy phía sau là không khác một tẹo nào luôn. Tôi cứ tiếp tục xoa đầu Vanria như thế trong khi đang đi đến cuối hang.
____________________________________________________________
Trước mặt tôi hiện giờ là một cánh cửa khổng lồ giống y đúc với cánh của lúc ban đầu dẫn vào Dungeon này. Và trước cánh cửa có một thứ rất bắt mắt đối với tôi. Đó là một thanh katana trông rất...bình cmn thường đang cắm xuống đất.
"Đó là phần thưởng cho anh khi đã phá đảo được cái Dungeon này đấy" Vanria chĩa ngón tay vào thanh katana rồi nói với tôi. Cơ mà, lúc nãy em ấy gọi tôi là "anh" nhỉ? Nếu không nhầm thì chắc em ấy đã "đỗ" tôi rồi cũng nên (Tác: chứ còn gì nữa)
Tôi tiến lại gần thanh katana rồi dùng
| ??? |
Độ hiếm: không tồn tại ở thế giới này.
ATK: 000 (sử dụng damage tay)
Phép: 000
Speed: 000
Độ bền: vô cực.
*Năng lực:
Xuyên phá: Bỏ qua lớp giáp mà tấn công thẳng vào HP của đối thủ.
Dmg Plus: Sát thương của người sử dụng sẽ được cộng dồn sau mỗi đòn tấn công.
Triệt tiêu: Đòn tấn công bằng vũ khí của đối thủ nếu mang theo ma pháp sẽ bị triệt tiêu.
Ba điều kì lạ:
- Nó không có tên.
- Tất cả chỉ số của nó đều ở con số không.
- Năng lực lầy quá đáng.
Không cần suy nghĩ, tay tôi chộp ngay lấy thanh katana. Sau khi rút lên, tôi mới thấy được tổng thể chiều dài của nó là khoảng 1,5m. Ngoài phần năng lực lầy vô đối, những chi tiết còn lại chẳng khác gì so với một thanh katana bình thường ở Nhật.
"Thanh katana bá đạo vãi nồi, có thật tôi được quyền lấy nó không?" Tôi quay sang hỏi Vanria cho chắc ăn.
"Dĩ nhiên rồi, nó là dành cho người phá đảo được Dungeon này cơ mà"
"Vậy, tôi không khách sáo đâu"
Tôi cất ngay nó vào kho lưu trữ.
"Còn bây giờ tới phần chính. Vanria, nắm lấy tay anh nào" khi cả hai chúng tôi bước tới trước cánh cửa, tôi quay sang nói với Vanria đang hồi hợp kế bên.
"Ờ...ừm..." Em ấy ngập ngừng nắm lấy tay tôi.
Cũng như lần tôi đi vào, trên cánh cổng bắt đầu xuất hiện những đường nét màu trắng vẽ thành nhiều kí tự khác nhau. Sau một lúc, cánh cổng dần mở ra với mặt đất rung lắc dữ dội. Bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Chào nhóc, xem ra nhóc đã hoàn thành Dungeon này rồi nhỉ. Ta cứ tưởng nhóc chết mất xác trong đó rồi chứ hahaha" Giọng nói quen thuộc đó chẳng phải ai khác chính là quỷ Shigure.
"Ờ, tôi vẫn còn sống nhăn răng đây"
"Hửm, người đi cùng ngươi chẳng phải là Vanria đó sao? Tại sao cô ta còn sống? Chẳng phải ngươi phải gϊếŧ cô ta mới ra khỏi đó được sao?"
"Không, từ nay cô ấy sẽ đi cùng tôi. Có sao không?"
"Hừm...thì cũng không sao, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì"
"Tôi chỉ chào hỏi ông sau hàng trăm năm chưa gặp mà thôi, dù sao kiểu gì nữa cũng gặp lại ở chỗ của Ignar-sama"
"Phải"
"Giờ thì tôi đi tận hưởng ánh nắng mặt trời cùng em ấy đây. Tạm biệt ông, lão già"
"Ngươi gọi ai là lão già hả!?"
Tôi nở một nụ cười tinh nghịch. Sau đó, tôi và Vanria đều biến thành dạng gốc rồi bay lên phía trên với tốc độ cực nhanh. Sau vài phút, cuối cùng tôi cũng thấy được miệng của vực Santos. Khi cả hai chúng tôi vừa bay lên cũng là lúc bình minh, mặt trời vừa ló dạng được một chút. Và khung cảnh hiện giờ không phải là khung cảnh bình minh yên bình mà tôi muốn thấy. Hiện tại ở đây đang có một cuộc chiến hỗn loạn ngoài dự kiến giữa hai chủng tộc Nữ Thần Tộc và thiên thần sa ngã. Có vẻ như mọi sự chú ý ở đây đã dồn về phía hai con rồng đang bay là tôi và Vanria. Sau một lúc trấn tĩnh lại, bọn chúng bắt đầu nháo nhàu lên vì hoảng hốt.
Và có vẻ như bọn chúng đã tạm đình chiến và quay sang tấn công chúng tôi thì phải. Thôi chết rồi.
"Vanria, bật khiên lên nhanh!"
"Hể?"
Ngay khi tôi vừa nói xong, hàng loạt ma pháp từ hai phía xả như mưa vào chúng tôi. Cứ tưởng như đã ngủm nhưng không phải, tôi từ từ mở mắt ra thì thấy xung quanh toàn là khói do những vụ nổ từ vô số ma pháp gây ra. Như vậy là Vanria đã mở tấm lá chắn vừa kịp lúc.
"Nè, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
"À, có vẻ như chúng ta xen vào ngay giữa một cuộc chiến ấy mà"
"Cuộc chiến à...trông thú vị nhỉ?"
"Thấy thế thôi chứ thật ra còn rất nhiều điều thú bị ở thế giới này mà anh chưa khám phá hết đấy. Đi cùng anh nhé?"
"Ừm"
Nhân lúc khói chưa tan, khi Vanria vừa tắt tấm lá chắn, chúng tôi liền vọt nhanh khỏi cuộc chiến. Khi bay được một quãng xa từ chỗ đó và chắc chắn bọn thiên thần và thiên thần sa ngã không còn đuổi theo, chúng tôi bắt đầu bay chậm lại thản nhiên ngắm bình minh.
"Anou...2 năm qua em chưa hỏi anh điều này. Hãy cho em biết tên của anh ạ!"
"Agvire, Agvire Bloodfallen. Rất vui được gặp em Vanria"
"Em cũng vậy, rất vui được gặp anh"
(Tác: đỗ main chắc cmnr)