Chương 13.1
Lúc mở to mắt, Tô Từ thấy Lục Chiết đã xoay người nhanh chân rời đi.
Tô Từ cũng không tiếp tục quấn lấy hắn. Cô lo sợ chính mình quá thúc giục sẽ dọa lùi Lục Chiết.
Lục Chiết rốt cuộc cũng không đuổi kịp thời gian. Lúc hắn đi vào phòng học đã trễ mười mấy phút.
Đây là lần đầu tiên hắn đến trễ.
Giáo viên đối với vị học sinh đứng đầu toàn trường, thân mang bệnh nan y này rất khoan dung, cũng không có nói gì cả, trực tiếp bảo hắn về chỗ ngồi.
"Chiết ca." Lý Đống Lương thấy Lục Chiết ngồi xuống, cậu ta lập tức thò qua: "Anh có mang thỏ con đến không?"
"Không có." Lục Chiết lấy sách giáo khoa ra.
Lý Đống Lương nháy mắt héo héo, nhàm chán ghé vào mặt bàn. Không nhìn thấy bé thỏ thật là không có ý nghĩa gì.
Tại một góc cầu thang nối ngã rẽ.
Phó Bạch Lễ cúi đầu, nhìn nữ sinh trước mặt thần sắc thẹn thùng, sợ hãi đến mức không dám nhìn hắn, đôi tay hắn ta bỏ túi, từ trên cao nhìn xuống cô ta: "Cậu rất sợ tôi?"
Không giống như những nữ sinh khác, nữ sinh trước mặt này rất nhiều lần nếu gặp phải hắn ta đều sẽ né tránh đầu tiên.
Lạt mềm buộc chặt?
Vậy hiện tại cô ta xác thật đã khiến hắn chú ý.
"Không phải! Phó Bạch Lễ, mời cậu nhường đường một chút, hiện tại đã đến giờ lên lớp." Khóe mắt Triệu Ưu Ưu hồng hồng, thanh âm kiều tế [1] .
Buổi chiều ngay lúc ra cửa, cửa nhà cô ta lại bị đổ rất nhiều rác.
Đôi vợ chồng ở trên lầu kia càng thêm quá đáng. Sau khi bọn họ biết nhà cô ta lãnh được năm trăm vạn tiền thưởng, không biết từ nơi nào tìm được rất nhiều cơm thừa canh cặn cùng một ít rác rưởi tanh tưởi. Mỗi ngày họ đều đổ vào cửa nhà bọn họ, cho dù có đi tìm quản lý tiểu khu, cũng không có cách nào giải quyết.
Lần này mẹ cô ta lên lầu cùng đôi vợ chồng kia tranh luận, thiếu chút đã bị đẩy xuống lầu.
Cô cũng bị đối phương nói mấy lời khó nghe, tức giận đến khóc một hồi.
Thân thể Phó Bạch Lễ cao lớn, hắn ta cũng không có ý tránh ra. Cô gái trước mặt nói chuyện hữu khí vô lực, đôi mắt hồng hồng, như là một con thỏ con, khiến người khác không nhịn được rất muốn trêu chọc.
"Dù sao cậu cũng đã đến trễ, trễ thêm chút nữa có khác gì sao?" Phó Bạch Lễ ngăn trước mặt Triệu Ưu Ưu: "Cậu vẫn luôn trốn tránh tôi, có phải là thích tôi hay không?"
"Cậu.." Triệu Ưu Ưu không dám tin tưởng mà ngẩng đầu nhìn hắn.
Trước khi trọng sinh đều là cô ta thích hắn, truy đuổi hắn, Phó Bạch Lễ chỉ có khinh thường chẳng thèm nhìn cô ta.
Triệu Ưu Ưu ủy khuất cắn môi. Dựa vào cái gì mà thời điểm cô ta thích hắn, hắn hờ hững, hiện tại cô ta không muốn thích hắn, hắn liền quấn lại đây?
Cô ta lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn Phó Bạch Lễ: "Cậu nghĩ nhiều, tôi cũng không thích cậu." Lo lắng Phó Bạch Lễ không tin, Triệu Ưu Ưu cực lực biện giải: "Người tôi thích chính là Lục Chiết, tôi mới không thích cậu."
Cô ta không sợ lời nói dối của mình sẽ bị vạch trần. Tuy rằng cô ta không thích Lục Chiết, nhưng cô ta biết Lục Chiết thích mình.
Ý cười trên môi Phó Bạch Lễ rút đi, hắn ta lạnh lùng chế giễu: "Lục Chiết? Cậu thích một con ma đoản mệnh?"
"Không liên quan đến chuyện của cậu." Triệu Ưu Ưu bị Phó Bạch Lễ nhìn đến trái tim loạn nhảy, cô ta lập tức cúi đầu.
"Xác thật không có liên quan đến chuyện của tôi." Phó Bạch Lễ lạnh lùng cười một tiếng, hắn ta xoay người rời đi.
Trong phòng học chỉ có thanh âm giáo viên đang giảng bài. Đột nhiên, cửa bị một chân đá văng ra.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy Phó Bạch Lễ tiến vào, cả người mang theo tức giận, cũng không biết là ai đã trêu chọc vị đại thiếu gia này.
Thần sắc giáo viên phẫn nộ, muốn mở miệng răn dạy, nhưng khi nghĩ đến lời hiệu trưởng cố ý dặn dò, ông ấy vẫn là nhịn xuống. Ông nặng nề gõ bục giảng một cái: "Chuyên tâm nghe giảng!"
Mọi người nhanh chóng hoàn hồn.
Phó Bạch Lễ kéo ghế ra, tùy ý tựa lưng vào ghế ngồi. Hắn ta nghiêng mắt nhìn Lục Chiết cách lối đi nhỏ bên kia một cái.
Xúy, con mọt sách chết tiệt.
* * *
Sau khi Tô Từ rời khỏi trung tâm mua sắm, cô đột nhiên nhớ đến mình không có chìa khóa vào nhà Lục Chiết. Vậy là, cho dù cô có trở về cũng vào nhà không được.
Nghĩ đến đêm nay Lục Chiết còn muốn làm thêm, buổi tối chín giờ mới tan tầm, cô buồn bực thở dài. Cô cũng không thể cả ngày đều chờ ở bên ngoài, chỉ có thể đến trường học tìm Lục Chiết lấy chìa khóa.
Nắng mùa hè cực kỳ mãnh liệt, ánh sáng gay gắt dừng trên ngọn cây hai bên đường phố, khiến tán lá bị nướng đến cong vẹo.
Tô Từ rất sợ nóng, cô mua một ly trà sữa thêm đá, đi dạo, cũng không vội mà đến trường học của Lục Chiết tìm hắn. Dù sao hắn cũng không thể tan học nhanh như vậy.
Cô một bên hút trà sữa ngọt ngào, một bên nhìn giá trị sinh mệnh trên cổ tay của người đi đường. Cô phát hiện, đại đa số đều là ô vuông màu vàng, hình như cô chưa gặp qua màu xanh lục, tuổi thọ hơn trăm tuổi.
Cô kêu Phú Quý: "Vì sao tôi không thể thấy giá trị sinh mệnh của mình?"
Phú Quý: 【 Phú Quý cũng không biết. 】
Tô Từ: "Trước kia cậu đã nói sinh mệnh của tôi với Lục Chiết bị cột chặt bên nhau, hắn chết tôi cũng chết. Nói cách khác, giá trị sinh mệnh của Lục Chiết chính là giá trị sinh mệnh của tôi đúng không?"
Phú Quý: 【 Không phải, Lục Chiết chết, chủ nhân khẳng định chết, nhưng nếu chủ nhân chết, Lục Chiết không nhất định sẽ chết. 】
Tô Từ cảm thấy mình tức đến đôi mắt nổi lửa. Cô hung hăng cắn ống hút trong miệng một cái, cũng không hy vọng xa vời cái gì gọi là công bằng: "Nói cách khác, tuổi thọ của tôi là không biết, đúng không?"
Phú Quý run bần bật: 【 Đúng vậy. 】
Tô Từ hừ một tiếng, lại hung hăng hút thêm một ngụm to trà sữa.
Mà lúc này, phía trước có một vị lão bà mái tóc trắng bệch, mặc vàng đeo bạc, chậm rãi đi tới. Cô thấy phía sau còn có hai người đàn ông cao lớn mặc tây trang màu đen đi theo, khiến cho không ít người qua đường chú ý. Hiển nhiên thân phận của vị lão bà không bình thường.
Tô Từ cũng nhìn qua, nhưng ánh mắt cô là dừng trên cổ tay của vị lão bà.
Giá trị sinh mệnh của đối phương chỉ có một đường thẳng màu đỏ mảnh khảnh, như ẩn như hiện, sắp biến mất.
Tình huống như vậy không phải lần đầu tiên Tô Từ gặp được. Người lần trước chính là Tiểu Khoái Nhạc.
Tuổi thọ của vị lão bà chỉ còn lại một phút.
Tô Từ đánh giá sắc mặt đối phương. Sắc mặt của vị lão bà hồng nhuận, cũng không giống sẽ vì phát bệnh mà chết.
Vậy là ngoài ý muốn?
Nhưng phía sau bà ấy còn có hai vệ sĩ cao lớn như vậy, làm sao có thể là ngoài ý muốn?
Tô Từ cũng không thích xen vào việc của người khác. Đối với cô mà nói, có hai vị vệ sĩ uy mãnh cường tráng như vậy mà vị lão bà vẫn sẽ chết đi như cũ, vậy thì tiểu nữ sinh gầy yếu vô lực như cô lại càng không có cách nào ngăn cản việc ngoài ý muốn này.
Ánh mắt tiếc hận nhìn đường chỉ đỏ đang dần biến mất trên tay của vị lão bà, Tô Từ cùng bà ấy thoáng chạm qua nhau.
Phú Quý: 【 Chủ nhân, cứu bà ấy! Cứu bà ấy! 】
Tô Từ: "Cậu im miệng đi. Cậu không nhìn thấy vị lão bà có vệ sĩ sao? Cậu cảm thấy tôi chân yếu tay mềm thế này, có thể làm được cái gì?"
Phú Quý: 【 Trên lầu có vật nặng rơi xuống, đập trên đầu bà ấy! Chủ nhân, mau cứu bà ấy! 】
Tô Từ cắn ống hút dừng lại, cô không thể tưởng tượng được mà ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy được trên nhà cao tầng có đồ vứt xuống.
Thân thể thành thật hơn đại não, Tô Từ một phen bỏ qua ly trà sữa trong tay, bước nhanh đến đẩy vị lão bà đang định đi qua cô: "Cẩn thận!"
Vệ sĩ thấy lão phu nhân đột nhiên bị đẩy qua một bên, hai người lập tức ổn định lão phu nhân. Trong đó có một người xoay người liền muốn bắt Tô Từ, hắn lớn tiếng quát lớn: "Cô làm cái gì đấy?"
Đột nhiên: "Phanh!" một tiếng, một cái ấm thủy tinh bắn nước vào thân thể của vệ sĩ, từ trước mặt hắn rơi xuống, ở dưới chân hắn nháy mắt vỡ thành từng mảnh.
Hai vị vệ sĩ cùng vị lão bà đều ngây ngẩn cả người.
Tô Từ ngẩng đầu nhìn lên nhà cao tầng, cô nhìn không tới, thế nên không biết là tầng nào ném xuống.
"Tôi cứu được bà ấy." Tô Từ trừng mắt liếc nhìn vị vệ sĩ đang muốn lại đây bắt cô một cái.
"Cảm ơn cháu, cô bé."
Vị lão bà nhìn mảnh vỡ thủy tinh dưới đất, nghĩ lại mà thấy sợ. Nếu không phải cô bé này đẩy bà ra, ấm nước pha lê lớn như vậy dừng lại trên đầu bà, chỉ sợ bà sẽ tử vong ngay tại chỗ.
Bà phân phó vệ sĩ đang đỡ mình: "Cậu đi tra xem, vừa rồi là ai vứt đồ xuống. Kêu cảnh sát tới, nên xử lý thế nào, liền xử lý thế đó."
Vệ sĩ lên tiếng: "Vâng, lão phu nhân."
Vị lão bà đi đến trước mặt Tô Từ, bà cười đến hòa ái hiền từ: "Cháu đã cứu bà một mạng."
Tô Từ chớp mắt, cô hào phóng thừa nhận, một chút ý tứ khiêm tốn cũng không có: "Đúng vậy ạ."
Thế là Tô Từ được vị lão bà mời đến nhà làm khách.
* * *
Chú thích:
[1] Kiều tế: Thanh âm mềm mềm, có chút nóng giận, nóng vội. (thivien)