Chương 12.2Trước kia khi đi mua đồ, Tô Từ đều tự mình trả tiền. Hiện tại cô rốt cuộc cũng hiểu một chút tại sao phụ nữ lại thích để đàn ông trả tiền. Không sai, chính là cực kỳ sảng khoải.
Cô đứng một bên chờ đợi Lục Chiết, hỏi Phú Quý nó đã học được gì.
Tiểu nãi âm của Phú Quý kích động đến khẽ run: 【 Đôi mắt của chủ nhân đen sì như quả nho, mặt nhọn hoắc như hạt dưa, miệng đỏ chót như anh đào, tóc dài ngoằn ngoèo như thác nước.. 】
Tô Từ nghe thấy thiếu chút thì hít thở không thông: "Cậu có thể im miệng!"
Một viên hạt dưa, hai quả nho cùng một quả anh đào?
Đây là cái quỷ gì?
Phú Quý ủy khuất, nhân loại không phải đều thích được ca ngợi như vậy sao?
Thấy Lục Chiết đã trả xong tiền, Tô Từ không để ý đến Phú Quý nữa, cô đến bên cạnh Lục Chiết: "Số tiền ngày hôm nay em sẽ trả lại anh sau, sẽ không khiến anh chịu thiệt đâu."
Lục Chiết nhàn nhạt nhìn cô một cái: "Tùy cô."
Tiếp theo, Tô Từ muốn mua nội y. Bởi vì Lục Chiết muốn giúp cô trả tiền, nên cô liền kéo hắn vào tiệm với cô.
Tô Từ đối với nội y có yêu cầu cao hơn so với quần áo. Dù sao cũng là đồ bên trong người, nhất định phải thật thoải mái.
Cô cũng không biết vòng một hiện tại của mình là bao nhiêu, cô cần phải thử trước. Cầm lấy một bộ nội y màu trắng, cô đi vào phòng thử đồ: "Lục Chiết, anh ở bên ngoài chờ em nha."
Tô Từ đóng cửa phòng thử đồ lại.
Một hồi lâu, từ khe cửa cô vươn tay ra: "Lục Chiết, cái này không vừa, anh nói nhân viên cửa hàng giúp em đổi số lớn một chút."
Lục Chiết nhìn qua, chỉ thấy trên đầu ngón trắng hồng của cô gái là bộ nội y màu trắng cô vừa mang vào, ở trên còn điểm xuyến một viền hoa nhỏ.
Hắn dời ánh mắt, cũng không tiến lên mà là gọi nhân viên nữ đến hỗ trợ.
Bên trong phòng thử đồ, Tô Từ một lần nữa lấy được nội y cỡ lớn nhất, cô cúi đầu nhìn nơi lớn quá mức ở trên người mình. Phi, cô quá xem nhẹ dáng người của mình rồi.
Tô Từ từ trong phòng thử đồ đi ra, thấy Lục Chiết đang đứng một chỗ, bộ mặt cương lãnh, một chút cũng không bị cô làm cho ngượng đến quẫn bách.
"Em đổi xong rồi."
Tô Từ không chỉ thay nội y, cô còn mặc luôn bộ váy mới mua hôm nay. So với mặc bộ đồ rộng thùng thình, hoàn toàn không vừa vặn của Lục Chiết, cái này thuận mắt hơn rất nhiều, hơn nữa còn có cảm giác an toàn.
Chiếc váy liền áo mang theo dải sáng màu tím làm nổi bật làn da trắng như tuyết của Tô Từ, vừa xinh đẹp lại động lòng người. Cô chỉ hơi nhướng đuôi mắt, là có thể câu hồn người đến choáng đầu.
Bên trong phòng thử đồ có gương, Tô Từ đối với bộ dạng hiện tại của mình cũng thực vừa lòng.
"Lục Chiết, em có đẹp không?" Tô Từ một chút cũng không thẹn thùng, trực tiếp hỏi thiếu niên trước mặt.
Lục Chiết không có trả lời vấn đề của cô, hắn nhìn đồng hồ: "Đợi lát nữa ăn cơm xong tôi sẽ đưa tiền để cô gọi xe về. Buổi chiều tôi còn có lớp."
"Vâng ạ." Tô Từ ngoan ngoãn đáp lời.
Lúc ăn cơm trưa, Tô Từ ăn rất tận hưởng. Cô ăn thức ăn cho thỏ lâu ngày như vậy, hiện tại rốt cuộc có thể ăn thịt mà mọi người thường ăn. Cô đã sớm thèm lắm rồi.
Đối diện, Lục Chiết rót ly trà, đưa tới tay của Tô Từ: "No rồi sao?"
Đôi mắt Tô Từ sáng sáng: "No rồi ạ."
Lục Chiết lấy một tờ một trăm đồng ra đưa cho Tô Từ: "Đợi lát nữa tự cô gọi xe về, biết địa chỉ tiểu khu không?"
"Biết ạ." Lần đầu tiên cô biến thành người chạy ra, cô cũng có chú ý những biển báo trên đường.
"Sau khi tan học tôi còn đến cửa hàng máy tính làm việc, cơm chiều cô có thể tự làm, hoặc là ra ngoài ăn." Lục Chiết lại cho Tô Từ một trăm đồng nữa.
Tô Từ nhìn tiền trong tay mình, cô đột nhiên có phần đồng tình với Lục Chiết.
Người khác tuổi giống hắn vẫn còn được trong nhà nuông chiều, chỉ cần tập trung học tập là được. Nhưng Lục Chiết đã sớm đi ra xã hội, một bên đi học, một bên đi làm.
Hiện tại, hắn còn phải tốn thêm sức lực để nuôi thêm cô nữa.
Thật là một tiểu đáng thương.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, lúc Lục Chiết chuẩn bị rời đi, Tô Từ nhanh chóng giữ chặt hắn: "Lục Chiết, anh chưa thể đi! Anh còn quên một chuyện rất quan trọng."
Lục Chiết nhìn về phía cô.
"Anh quên hôn em."
Tối hôm qua lúc cô tỉnh lại là hơn một giờ, Lục Chiết hôn cô một lần, so với lần trước là sáu tiếng đồng hồ thì được cộng thêm một giờ, là bảy tiếng đồng hồ. Thời điểm cô mơ màng tỉnh dậy lại hôn Lục Chiết thêm một lần nữa, đó chính là tám tiếng đồng hồ. Tổng cộng lại chính là mười lăm tiếng đồng hồ.
Cô xòe ngón tay xinh đẹp đếm đếm trước mặt Lục Chiết: "Tính từ một giờ sáng thì đến tầm bốn giờ chiều em phải biến trở về con thỏ. Như vậy không được, Lục Chiết, anh phải hôn em nhiều hơn."
Lục Chiết nhớ rõ tối hôm qua cô có nói với hắn, bởi vì hắn hôn cô, nên cô mới biến trở về thành người.
Vạt áo bị Tô Từ lôi kéo, cô kéo hắn đi tới một góc của toilet. Thời điểm này, hành lang không có ai cả.
Sau đó, hắn thấy Tô Từ chớp mắt hỏi hắn: "Là anh hôn em, hay vẫn là em hôn anh? Dù sao thì hiệu quả đều giống nhau."
Cô gái dùng đôi mắt lấp lánh mà nhìn hắn, một chút ngượng ngùng cũng không có.
Lục Chiết không cử động.
"Nhanh lên, nhanh lên, nhân lúc hiện tại không có người, nếu không đợi lát nữa sẽ có người tới đấy." Tô Từ thúc giục hắn, lo sợ hắn sẽ cự tuyệt hôn cô.
Tô Từ biết Lục Chiết khó gần bao nhiêu. Rõ ràng cô lớn lên so với yêu tinh còn muốn xinh đẹp hơn, thế mà cô còn phải lo lắng thiếu niên trước mặt sẽ không hôn cô. Ô, cô thật quá thảm!
Một hồi lâu, Lục Chiết thở dài.
Hắn vươn bàn tay to ra, bàn tay lạnh băng đột ngột dừng trên đôi mắt của Tô Từ, hắn che kín đôi mắt quá mức sáng chói của cô.
Tô Từ sửng sốt, phối hợp nhắm mắt lại.
Cô cảm thấy một mảnh lạnh lẽo trên mí mắt của mình.
Giây tiếp theo, có cái gì điểm nhẹ trên môi cô một chút.
Mềm mại, lạnh lẽo.
Chỉ là nhẹ nhàng chạm vào một cái.
Tiếp theo, thanh âm của Lục Chiết vang lên bên tai cô: "Được rồi sao?"
Tô Từ nhanh chóng lắc đầu, cô rất tham lam: "Không đủ nha, anh lại hôn thêm vài lần nữa đi."
Lục Chiết giữ tay Tô Từ, hơi run lên.
Đôi môi lạnh lẽo của hắn lại lần nữa dừng trên môi đỏ mọng của Tô Từ, vẫn như cũ là nhẹ nhàng chạm vào một cái liền rút lui.
Hết sức thân sĩ.