Chương 9
Vốn dĩ nó đã nghĩ là việc không hay sẽ đến với nó nhưng chưa một tâm lý hay một sự chuẩn bị kĩ càng trước sóng gió lớn và việc này có thể làm gục ngã từ đó nó sẽ suy sụp và mất hết niềm tin vào cuộc sốngBuổi chiều....
-Như cuộc đời dẫu chìm trong bóng tối, ta vẫn cười vì đời không còn ai ở bên ta -Nó hát lởn vởn với một chai nước ngọt
Cô ấy bây giờ chưa về nhà đã 7h hơn rồi,sao mà lâu thế chẳng lẽ cô ấy đã dành tình yêu cho nó....con Lưu Ly đó
-Hức hức....cuộc đời sao lắm trớ trêu như thế này....-Mặt rầu rĩ
Bài tập nó không làm gì hết,quăng ra một góc cái phòng nó giờ như một mớ hỗn độn thật sự tâm trí nó đang rối loạn vì lòng thay đổi cô ấy...
-Cô ấy chắc chưa phải người bên mình suốt đời...
Tờ giấy cảm kết kia vài tháng trước thì vẫn còn có thể nối trái tim của hai cô trò với nhau nhưng giờ thì thật vô nghĩa một tờ giấy không còn giá trị nói cách khác giờ thành rác rưởi trong mắt Ngô Tử....
-Bản cam kết dối trá,...con người thật là mau thay lòng.
Nó xé toạc tờ giấy trở thành một đống rác,nó gục xuống khóc cho tình yêu kết thúc sớm của mình....
Hôm sau,...
-Ngô Tử dậy đi học mày!!!!-Hưng gọi cửa
Mãi lâu,Hưng gọi lại
-Ê con kia,tao gọi mày rồi sao còn chưa dậy
Nó vặn thử các chốt cửa,không khoá Hưng bước vào căn nhà thật u ám
Khi vào đến Phòng Ngô Tử thì...
-*Cạch*Ngô Tử...mày....bị....gì...
-C....ứ....u....t....a....o!!
Ngô Tử đã ngã khuỵ,Hưng hốt hoảng bấm chiếc điện thoại gọi cho bệnh viện....
-Alo 115 hả?Cho tôi một chiếc xe cứu thương đến khu phố X
10" sau một chiếc xe cứu thương chợt tới...Một vài nhân viên chữa trị đã xông vào và bế nó
-Bệnh nhân trong tình trạng khó thở,sắp chết ngạt
-Xin chú hãy nhanh lên
Đã 9h...
-Xin lỗi,cho tôi hỏi bệnh nhân nào tên Ngô Tử không?-Nguyệt Phương sợ sệt
-Có xin mời cô lên căn phòng 213...-Y tá chỉ lối
-Cảm ơn cô
-Không có gì....
Nguyệt Phương bước đi thật nhanh,khuôn mặt cô như chứa một sự lo lắng đến tột cùng,cô nghĩ thật sai khi lại để nó ở nhà...Cô đã bước vào vết xe đổ...cô cảm thấy ân hận để nó bị như vậy.Bước lên phòng,cô đang chuẩn bị mở cửa....
-Sao mày không nói tao biết là Cô Phương đã yêu Lưu Ly?-Hưng hỏi
-Tao không muốn nói sợ mất danh dự cô ấy với lại tao chưa muốn làm cô ấy ghét tao...
-Mày ngốc quá?Cô ấy đã hết yêu thương thì mày còn ngó ngàng làm gì?
-Tuy cô ấy không thương tao nhưng tình cảm của tao dành cho cô ấy vẫn như vậy!
Nguyệt Phương nghe vậy trong lòng cảm thấy trái tim cô ấy thật sự nhói đau....
-Giời ơi,tôi đã làm gì thế này?
Nữ nhân đã gục xuống,giọt nước mắt vẫn cứ tràn trên mí mắt......
*hồi tưởng* 6h30 tối,tại trường
-Cuối cùng cũng xong việc....thôi đi về!-Phương thở dài..Cô nàng bước ra,bỗng
-Con chào cô!
-Lưu Ly ,con làm gì ở đây?
-Con ở lại vì có công việc hội trại....
-Thế à?-Nguyệt Phương hỏi một cách cộc lốc
-Dạ!!
-Thế thì con về đi!
-Cô ơi,đừng về sớm quá!Muốn ăn tối cùng con không?
-*suy nghĩ* mình đi ăn tối với cô bé thì sao về nấu cơm cho Ngô Tử đây?
-Được không cô??
-Cô xin lỗi,hôm khác nhé!
-Đi mà cô??-*tỏ vẻ đáng thương*
-*suy nghĩ*Thôi chắc con bé tự nấu được không nấu một bữa cũng không sao!
-Cũng được ,vậy thì đi....
-Yayyy!!!-nó hô lên như gặp được may mắn....*trong lòng nó* dụ dỗ bà này dễ như ăn cháo,một chút là nằm trong lòng bàn tay rồi....
*Đi ăn*.....
-Cảm ơn con vì bữa ăn...rất ngon (vì ăn chùa mà :D)
-Không có gì đâu cô?Cô vui là được..
-Con thật là biết lấy lòng người khác...
-Chứ con đâu có thể bằng Ngô Tử lấy lòng cô?
-Ngô Tử?Thì....thì....
-Cô bỏ Ngô Tử đi,nó chẳng được tích sự gì đâu ,hãy làm người tình của con.Có thể chúng ta sẽ sống với nhau suốt quãng đời còn lại-Cầm chắc đôi tay Nguyệt Phương...
-Cô cần thời gian.....!
-Cô không có thời gian trong chuyện này!
-Cô xin lỗi,cô cần chút thời gian riêng...-nói xong cô nàng bước vào toilet
Vừa bước đi thì,....
-Đúng là bà già ngốc,bà chỉ là bình phong để tôi trục lợi Ngô Tử thôi!!Ráng đêm nay bà ở bên tôi mọi việc sẽ suôn sẽ....
Nó đổ một gói bột trắng vào ly nước của Nguyệt Phương....Cô ấy vừa bước ra...
-Chúng ta hãy nói chuyện này sau được không?Cô cần thời gian suy nghĩ....
-Cũng được cô ạ,thôi cô uống hết ly nước đi rồi chúng ta về.....*giả bộ hiền như nai tơ*
-Ukm
-Đi thôi cô....
-*choáng váng* Con đỡ cô dậy được không?cô cảm thấy nhức đầu quá......
-Dạ.....
-Buồn ngủ quá....oáp...*cô ấy đã ngất*
-Thành công rồi giờ thì đưa cô ấy đi thôi....Ngô Tử tao sẽ làm cho cuộc đời mày sẽ sống không bằng chết....
.
.
.
.
.
Ngày hôm sau
-Ôi sao đau đầu thế này?mình đang ở đâu đây?Lưu Ly???
-Cô đang ở nhà con đấy!-Lưu Ly bước vào
Nữ nhân cảm thấy thân thể bỗng trở nên buốt lạnh liền nhìn trong tấm chăn quả thật cô ấy trần như nhộng....
-Sao con dám....?
-Con yêu cô mà-Lưu Ly đáp trả
Nó tấn công cô ấy bằng một nụ hôn mạnh mẽ,trong lúc nửa tỉnh nửa mơ...
*Reng reng*
-Điện thoại của cô nè!
-Alo....cho hỏi ai đấy?
-Con,Hưng đây!Ngô Tử nhập viện rồi...
-Cái gì?Nhập viện ?-Cô ấy hoảng loạn
Cô ấy tắt cụp cái máy,vội vàng mặc áo xộc xệch chạy đến bệnh viện....bây giờ chính cô đã tự gây một vết thương lớn cho Ngô Tử
*hết giờ hồi tưởng*
-Mình thật đáng trách!
Cô ấy buồn bã đi về,không dám vào thăm Ngô Tử....
Sáng hôm sau...
-Chị sao vậy??-Hạ Thủy tiến gần hỏi han
-Xin lỗi chị hôm nay không được khoẻ!
-Hãy kể em nghe...
-Chị đã làm tan vỡ trái tim một đứa trẻ giờ chị chẳng còn mặt mũi nào đến gặp nó,chị nhớ nó quá.....
-Chị đừng thất vọng quá,chả qua là con bé chắc chưa hiểu gì nên mới vậy thôi!
-Chính chị đã sai,chị hối hận quá.Chị muốn thăm con bé quá nhưng chị không thể..
-Em sẽ đi thay chị....
-Cảm ơn em,xin em hãy ghé qua nhà để cầm thức ăn cho nó.....
-Vâng
Buổi trưa cô ấy bước qua cầm thức ăn cho Ngô Tử,trên đường đi ghé một cửa hàng hoa
-Chị ơi bán tôi một bó hoa bách hợp đi...
-Đây của chị...100k
-Dạ vần tôi gửi tiền...
Bước đến bệnh viện cô ấy hỏi số phòng nơi Ngô Tử dưỡng bệnh,cô bước đến mở vào
-Cô Hạ Thủy!!!!!!