Dù đã cùng nhà với nhau trong một khoảng thời gian dài, thế nhưng sự tương tác giữa cậu và Miho gần như không hề có. Đôi mắt luôn lặng lẽ nhìn theo cậu khiến cậu không khỏi suy nghĩ. Rằng cô ta đang muốn điều gì? Thế nhưng mỗi khi hỏi vậy, cô ta chỉ giữ im lặng.
Mãi cho đến khi cùng lên xe để đi tới học viện cậu mới có cơ hội để nói chuyện với Miho thêm một lần nữa.
"Dạo này trông cô luôn mệt mỏi. Có chuyện gì xảy ra sao?"
"Ta có làm sao cũng đâu phải cho ngươi biết?"
Nói rồi Miho ngoảnh mặt đi.
"Đừng có giả vờ quan tâm đến ta đồ giả tạo…"
Cậu thậm chí còn không hiểu cô ta đang tỏ ra giận dỗi vì vấn đề gì.
(Tác: Miho trách main giả tạo là bởi vì đã từng được main quan tâm khi còn trên đảo, thế nhưng khi về sống chung thì lại trở nên lạnh nhạt đó :3)
"Tôi không biết mình đã làm gì sai. Thế nhưng lỡ có chuyện gì thì sao tôi có thể ăn nói với thú vương đây? Ông ta sẽ chặt đầu tôi mất."
"Thì đó là lỗi của ngươi, ta không quan tâm."
"Cô thực sự vẫn tàn nhẫn như mọi khi Miho à."
Dù cuộc nói chuyện diễn ra theo chiều hướng không được suôn sẻ cho mấy, thế nhưng rốt cuộc đã có thể nói chuyện được với Miho. Điều đó khiến cậu cảm thấy nhẹ lòng.
"Mà những gì tôi hỏi là thật đấy. Nếu như thực sự có chuyện gì không ổn thì hãy nói với tôi ngay."
Miho không đáp lại lời cậu nữa và tiếp tục giữ im lặng.
Sau sự kiện đắm tàu bởi thủy quái, không khí trong học viện hoàng gia trở nên u ám khi khiến ba phần tư số con cháu quý tộc thiệt mạng. Thế nhưng những kẻ quý tộc vốn chỉ biết quan tâm tới bản thân mình, vậy nên những học viên sống sót vẫn vui vẻ và đổ lỗi cho vận rủi của những kẻ còn lại.
"Này Miho, cô xuống trước đi."
"Tại sao?"
"Cô không muốn bị thấy khi đi cùng tôi mà."
Nghe cậu nói vậy, Miho nhíu đôi mày tỏ ra khó chịu.
"Ta đi cùng người hay không chẳng liên quan gì tới bọn chúng. Bọn chúng muốn nhìn bao nhiêu thì mặc xác. Xuống ngay đi đồ dần."
Sau một quãng thời gian không quá dài, Miho dường như đã thay đổi rất nhiều. Nhưng lí do mà cô ta lại thay đổi như vậy, cậu không tài nào có thể biết.
Cậu bước xuống xe cùng Miho trong cái nhìn ngạc nhiên của những học viên khác, đặc biệt là những kẻ cùng lớp còn sót lại.
"Tại sao Miho lại đi cùng nó vậy?"
"Chẳng phải Miho ghét nó lắm sao? Vậy mà giờ lại còn đi cùng xe nữa?"
Cô ta dường như không quan tâm đến chúng. Thậm chí còn dần thu hẹp khoảng cách với cậu hơn. Điều đó khiến cậu bối rối cố tránh ra xa, thế nhưng lại bị cô ta kéo tay áo lại.
"Ngươi làm cái gì đấy?"
"Câu đó hỏi cô mới phải. Làm ơn đừng có tạo thêm sự chú ý nữa, xin cô đấy."
"Vì biết ngươi sợ điều đó nên ta càng làm đấy thì sao?"
Miho ngẩng mặt lên kiêu ngạo, bơ đi lời van xin của cậu. Thật kì lạ, quá sức kì lạ, không thể hiểu nổi cô ta được nữa.
Trong giờ học cậu đã không thể ngừng để ý khuôn mặt xinh đẹp đang lơ đãng, luôn hiện lên vẻ phiền não.
"Này Akashi em có để ý những gì tôi đang nói không đấy?"
Thầy giáo nhắc nhở cậu rồi tiếp tục câu chuyện.
"Đã có nhiều biến cố xảy ra trong thời gian qua. Học viện này đã mất đi gần ba phần tư số học sinh. Một mất mát quá lớn với chúng ta. Thế nhưng việc tiếp tục duy trì việc học luôn là điều quan trọng nhất. Ở đây mỗi cô cậu đều là quý tộc, vậy nên kiến thức là cần thiết để…"
Khi Miho quay xuống, ánh mắt của hai người đã chạm nhau trong lặng lẽ. Đôi mắt và bờ môi căng mọng của cô ta đó thật quyến rũ, khiến cậu nhớ lại những đêm nóng bỏng cùng quấn lấy nhau như những con thú hoang dại.
Không, cậu không nên nghĩ về những thứ này nữa. Giờ cậu đã có Milis, tất cả mọi thứ với Miho giờ chỉ còn là quá khứ. Miho và cậu đã không còn mối nợ nào với nhau nữa, vậy nên thứ quan hệ kỳ lạ đó đã chấm dứt. Nghĩ vậy cậu chuyển ánh nhìn lên bảng.
Nhưng cả ngày, ánh mắt lặng lẽ của Miho luôn dõi theo cậu thầm lặng. Khiến cậu luôn có cảm giác như cô ta có điều gì muốn nói vậy.
Giờ ăn trưa, tất cả học viên tập trung tại khu vực ăn. Như đã từng, cậu lại ngồi một mình tại một góc bàn ăn. Và rồi Miho đã ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Tại sao cô lại ngồi đây…?"
"Ý ngươi là ta cần có lí do nào để ngồi đây sao?"
Cậu lắc đầu. Cuộc nói chuyện kết thúc trong sự im lặng từ cả hai phía. Có lẽ sẽ là như vậy nếu như không có một kẻ phá bĩnh đến.
Hình như đó là một học viên năm hai. Không rõ ý định của hắn gì khi đang tiếp cận lại gần Miho, nhưng chắc chắn không phải là một điều tốt.
"Này, có phải em là người đã cùng chơi đùa với hai đàn anh khóa trên trong rừng phải không? Cảm giác thế nào, có sướиɠ không?"
Hắn nở một nụ cười đê tiện. Dường như tên đần này đã quên rằng hắn đang gây chuyện với một công chúa.
"Dừng lại đi."
Vì lí do nào đó cơ thể cậu tự cử động, chắn giữa hắn và Miho.
"Hả? Mày có phải thằng nhãi dân đen mà lũ lớp dưới hay bàn đến không? Có phải không?"
Tên này cao hơn cậu cả cái đầu với cơ thể to lớn mập mạp. Ánh mắt đe dọa của hắn khiến cậu cảm thấy run sợ. Thế nhưng cậu không thể để hắn động tới Miho dù chỉ là những lời nói. Lúc này, cậu nhận ra mình thật kì lạ khi lại không thể bỏ mặc cô ta.
"Này, con nhỏ đó tao từng nhớ có một lần đã ấn đầu mày vào bát súp ngay tại cái nhà ăn này mà. Sao giờ mày lại đi bảo vệ cho nó? Mà giờ chúng mày lại còn ngồi cùng nhau nữa. Chẳng có lẽ chúng mày đã gian da^ʍ với nhau trên hòn đảo đó rồi hả?"
Lại là nụ cười đê tiện đó, hắn dí sát mặt vào cậu, phả ra thứ hơi thở hôi thối.
"Vậy thì tao phải trừng phạt mày thôi nhỉ?"
Hắn vẫy ngón tay, gọi hai tên đàn phía sau lại.
"Đánh nó."
Thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi bọn chúng xong đến cậu, thì bỗng dưng bị đánh bay xa cả mét. Miho, người đang đứng bên cạnh cậu đã đánh bay chúng bằng một cước chân.
"C-chuyện gì xảy ra vậy!?"
Hắn ta ngạc nhiên khi lần đầu nhìn thấy sức mạnh thực sự của Miho. Cô ta túm tóc và kéo đầu hắn xuống cho bằng với chiều cao của mình.
"Con lợn này, tao đã gian da^ʍ với cậu ta đấy thì sao? Điều đó khiến mày ghen tức à đồ con lợn?"
Miho không ngại ngùng mà tiết lộ mối quan hệ với cậu. Nếu là trước đây, cô ta sẽ giấu nó đi bằng mọi giá vì danh dự và sự kiêu ngạo của mình.
Nhà ăn nơi toàn bộ những học viên toàn học viên tụ tập đông đủ bắt đầu trở nên ồn ào trước vô vàn những lời bàn tán.
Miho dúi đầu gắn xuống sàn rồi đạp lên, mỉm cười một cách khinh bỉ.
"Mày thì chẳng có tư cách được đυ.ng vào người tao đâu thằng lợn bẩn thỉu."
Cậu đã nghĩ rằng Miho đã thay đổi, nhưng có vẻ như cô ta vẫn độc ác và tàn bạo như mọi khi. Nghĩ vậy, cậu cảm thấy an tâm hơn và giữ lấy vai cô ta.
"Thế là đủ để dạy cho hắn một bài học rồi, chúng ta không nên tạo ra thêm sự chú ý nào nữa."
Khi cậu kéo Miho lại, có chuyện gì đó không ổn đã xảy ra. Cô ta lảo đảo và ngã vào người cậu sau đó.
Ngay lập tức Miho được đưa vào phòng y tế đặc biệt của trường, nơi dành cho những quý tộc có thứ bậc cao nhất.
"Cậu là người thân của cô gái này hả?"
Vị y sĩ già hỏi.
"Có thể nói là vậy. Xin cho tôi vào cùng."
Nhìn Miho đang nằm trên chiếc giường trắng với hơi thở yếu ớt và đôi môi tái nhợt, cậu dần trở nên lo lắng.
"Cô ấy bị làm sao vậy thưa ông?"
Vị y sĩ bắt mạnh cho Miho sau đó mở quyển sổ ghi chép cũ, lật qua lại để tìm gì đó rồi khẽ lẩm bẩm.
"Việc này nghiêm trọng rồi đây."
Lời của ông ta khiến cậu càng thêm lo lắng, bởi Miho chưa bao giờ bị như vậy cả.
"Ý ông là sao khi nói nghiêm trọng vậy? Xin hãy cho tôi biết rõ hơn!"
"Có vẻ như cô gái này đã mang thai được một tháng rồi. Tình trạng của cô gái hiện giờ là suy nhược cơ thể, hậu quả có lẽ là do tâm lý bất ổn định và luôn phiền não trong thời gian dài. Nếu như cứ tiếp tục tình trạng như vậy e rằng tình trạng sẽ nặng hơn."
Cậu cảm thấy choáng váng trong giây lát khi biết rằng Miho đã có thai. Dù lúc ở trên đảo cậu và cô ta đã quan hệ rất nhiều lần, thế nhưng tỉ lệ thụ thai giữa loài người và thú nhân thực sự rất thấp, nên gần như chuyện này khó có thể xảy ra.
"Nhưng điều quan trọng hơn mà ta muốn hỏi cậu đây."
"Vâng thưa ông...?"
"Về tình trạng tâm lí của cô gái. Phải có lí do nào đó mà lại như vậy. Vì cậu là người nhà cô gái vậy nên phải biết rõ lý do hơn ai hết chứ?"
Cậu cố gắng suy nghĩ xem điều gì khiến Miho buồn phiền, thế nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể tìm ra. Bởi Miho chưa từng tỏ ra như vậy trước mặt cậu.
"Chuyện này tôi cần thời gian để tìm hiểu thêm… Vì giờ tôi cũng chưa thể rõ…"
"Được thôi, vậy thì dành thời gian nói chuyện với con bé đi. Ta cần ra ngoài có việc một chút."
Vị y sĩ rời đi, để lại cậu và Miho đang nằm trên giường bệnh. Sau một lúc lâu, hai hàng mi của Miho dần ướt đẫm trong lúc ngủ, bắt đầu nói mơ trong vô thức.
"Tại sao ngươi không giữ lời hứa… Ngươi đã hứa sẽ không bỏ rơi ta mà… Làm ơn đừng bỏ rơi ta… xin ngươi đấy…"
Những giọt lệ đọng thành giọt lăn xuống khỏi khóe mi.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng đang đau khổ của Miho, cậu đã hiểu ra tất cả, đôi tay nắm chặt không ngừng run rẩy. Nếu như không gặp cậu một lần nữa, có lẽ Miho sẽ phải một mình chịu đựng những gì cậu đã gây ra.
"Tôi là một thằng khốn khi đã phá vỡ lời hứa mà cô đã tin vào Miho..."
Khi Miho mở mắt, cậu đã quỳ xuống trước giường.