Cách Huấn Luyện Một Nô Lệ

Chương 28: Chung nhà

Cậu đã gặp mặt thú vương tại cảng biển. Khoảnh khắc mà ông ta nói chuyện với Miho và liếc nhìn cậu. Cậu đã biết rằng cô ta đã nói gì đó liên quan đến mình. Nếu như thú vương biết những điều cậu từng làm với Miho, đó sẽ là kết thúc.

Cậu nhìn Miho, cô ta thì nhìn xuống đùi trong im lặng. Thú vương lúc này cất lên giọng mạnh mẽ.

"Ta đã nghe hết tất cả từ con gái ta."

Vậy là Miho đã nói. Những điều bẩn thỉu mà cậu làm, chẳng thể trách được nếu cô ta thù hận cậu. Trước đây cậu đã nghĩ rằng sẵn sàng để gánh chịu hậu quả, thế nhưng giờ đây lại run rẩy. Không phải là vì nỗi sợ, mà vì cậu còn có Milis.

"Về điều gì vậy thưa ngài..."

Khi tất cả đã kết thúc, cậu sẽ là kẻ có lỗi nếu bỏ lại Milis một lần nữa. Thế nhưng những gì mà thú vương nói lại khiến cậu không khỏi bất là ngờ.

"Chính ngươi là kẻ đã cứu nó trên hòn đảo đó phải không? Nếu như nói ra ngươi chắc chắn sẽ được ban thưởng, vậy tại sao lại giấu?"

Miho ngước lên nhìn cậu, đôi mắt của cô ta không hề có sự thù ghét, mà lại giống như có điều gì muốn nói. Vậy ra cô ta chỉ kể về những việc đã xảy ra trên hòn đảo hoang."

"Tôi không mong muốn những điều tầm thường đó thưa ngài. Việc tôi cứu con gái của ngài cũng chỉ là ngẫu nhiên và giờ cũng không muốn dính líu gì thêm nữa."

Sự chú ý của cậu về phía cô ta ngay lập tức bị thú vương lấn át.

"Ngươi không thể cứ nói như vậy là mọi việc có thể kết thúc."

"Ý ngài là...?"

"Chúng ta một khi đã mang ơn một ai đều phải trả hết nợ. Vậy nên con gái ta, phải trả món nợ đó cho ngươi."

Nhưng "trả nợ" mà ông ta muốn nói đến là gì?

"Giờ ta sẽ trao nó cho ngươi."

"Tôi xin từ chối."

Dù bất ngờ, nhưng cậu nhanh chóng từ chối. Bởi lẽ nếu chấp nhận Miho, đồng nghĩa với việc có lỗi với Milis. Lúc này, vì lí do nào đó, đôi mắt của Miho hơi ướt, trông như cô ta đang cố gắng để không rơi lệ.

Một người của hoàng tộc mà bị một tên dân thường từ chối như vậy là một điều thật nhục nhã. Nên có lẽ phản ứng của cô ta như vậy là điều hiển nhiên.

Khi nghĩ như vậy, đột nhiên không khí trong phòng bị bao bọc bởi một luồng uy áp mạnh.

"Ngươi nói gì ta nghe không rõ?"

Dù nhịp tim bị đẩy lên rất cao thế nhưng cậu vẫn giữ sự bình tĩnh nhất có thể, từ tốn trả lời lại thú vương.

"Thưa ngài. Có lẽ ngài đã quên rằng con gái ngài mang trong mình dòng máu của hoàng tộc. Theo lí lẽ thì đối với một người dân hèn mọn như tôi là không thể. Còn chưa nói về sự khác biệt giữa hai chủng loài. Nói cách khác, chuyện này không nên xảy ra thưa ngài.

Cậu run rẩy và nuốt nước bọt. Chợt uy áp bỗng biến mất nhanh như lúc xuất hiện, thú vương đan hai tay vào nhau và nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Thật ra một phần lí do ta muốn để lại nó ở lại đây không phải chỉ vì trả ơn nhà ngươi. Việc ta sắp nói có lẽ là một bí mật quốc gia."

"Thưa ngài...?"

Nếu như là bí mật quốc gia, tại sao lại cho cậu biết? Chẳng lẽ ông ta nói vậy chỉ để cậu không thể từ chối việc chấp nhận Miho?

"Khi ta thoái vị, một cuộc nội chiến sẽ nổ ra. Nếu như để nó về lại quê nhà, sẽ không thể biết hậu quả như thế nào. Bởi Miho sẽ là người thừa kế tiếp theo của vương quốc thú nhân tộc. Ta muốn một ai đó có khả năng để bảo vệ nó."

Dù thế nào thì việc chính sự cũng không liên quan tới cậu. Dù rất khó khăn, thế nhưng quyết định của cậu vẫn sẽ không thay đổi.

"Tôi..."

Khi chưa kịp nói hết. Cửa chính bỗng bị mở toang. Dì Nana ngay lập tức át lời cậu.

"Là người bảo hộ của đứa cháu cứng đầu kia, tôi sẽ thay nó đồng ý!"

Trước sự ngạc nhiên của Miho, cậu và Milis, thú vương nhanh chóng chốt hạ bằng một cái đập tay mạnh lên mặt bàn.

"Đem con dấu hoàng tộc ra đây. Chúng ta sẽ kí một khế ước."

Vì tham vọng của cải và quyền lực mà người dì đáng kính đã mờ hai con mắt. Cổ họng cậu cứng lại không thể biết nói gì hơn được nữa...

____________________________________

Khế ước đã ở trên bàn, Milis đã trở vào trong nhà để nấu bữa tối, thú vương cũng đã rời đi sau khi bàn bạc xong những thủ tục cuối cùng. Chỉ còn ba người đó là cậu, dì Nana và Miho đang nhìn nhau.

"Tại sao dì lại luôn làm theo ý mình vậy?"

"Cũng như con thôi. Con tự ý mang Milis về đó còn gì?"

Cảm giác thật tệ khi bị chính câu nói của mình phản bội.

"Tại sao gì lại cứ khăng khăng để Miho ở đây? Dính dáng đến hoàng tộc là một việc nguy hiểm. Chưa kể chúng ta sẽ bị nhắm đến bởi nhiều thứ chúng ta không thể biết."

Nghe vậy người dì đáng kính chỉ mỉm cười một cách xảo quyệt.

"Con hiểu tại sao ta làm vậy mà không? Với lại công chúa Miho thực sự rất xinh đẹp."

"Vậy còn vấn đề về giống loài thì sao? Con và Miho hoàn toàn khác nhau."

"Điều đó không quan trọng. Vậy nhé, chúng ta nên cùng đi ăn thôi."

Dì Nana rời khỏi phòng khách, giờ chỉ còn cậu và Miho. Cậu thở dài còn cô ta vì lí do nào đó mà chỉ cúi đầu xuống.

"Thật không ngờ cuối cùng chuyện này lại xảy ra. Tại sao cô lại không từ chối thú vương vậy? Nếu lúc đó cô chỉ cần nói một vài câu thôi mọi chuyện đã có thể khác. Này, trả lời tôi đi, đừng có im lặng như vậy."

Cô ta đáp lại cậu với cái giọng chỉ như đang thì thầm với chính mình.

"Tên ngu ngốc nhà ngươi câm miệng lại đi... Ta không biết... đừng hỏi nữa..."

Nếu Miho không biết thì còn ai biết nữa? Dù nghĩ lại thế nào đi chăng nữa, nhưng thật kì lạ khi cô ta hoàn toàn không hề có ý kiến gì về chuyện này. Nhưng có vẻ như cô ta sẽ không bao giờ chịu nói ra lí do. Cậu thở dài một lần nữa.

"Thôi được rồi, giờ có nói gì cũng chẳng thay đổi được nữa. Giờ thì bữa tối cũng đã được Milis nấu rồi vào ăn đi."

Xung quanh bàn ăn, cậu và Milis ngồi cạnh nhau, còn dì Nana đã kéo Miho ngồi bên cạnh mình.

Dì mỉm cười lấy thức ăn cho Miho rồi liếc nhìn sang cậu.

"Yên tâm đi con, sau này Akashi cũng sẽ chấp nhận con thôi. Ăn nhiều vào nhé."

Milis ngồi cạnh cậu, mặc dù không nói điều gì kể từ khi ngôi nhà có thêm Miho, nhưng có lẽ chị ấy đang cảm thấy khó chịu.

__________________________________

Ngu ngốc! Ngu ngốc! Ngu ngốc! Tại sao ngươi lại có thể làm vậy với ta? Ngươi là một kẻ lạnh lùng và vô cảm!

Khi chính cha là người tạo điều kiện để cô và Akashi được lại gần nhau. Cô thực sự đã rất vui mừng khi trong vô vàn những lựa chọn, sự trùng hợp của số phận đã xảy ra.

Thế nhưng kể từ lúc gặp Akashi ở nơi này lại khiến cô không ngừng cảm thấy hụt hẫng. Cô muốn được quan tâm giống như khi còn ở trên hòn đảo hoang đó. Cô muốn cái xoa đầu an ủi đó. Nhưng tại sao, tất cả những gì nhận lại giờ đây chỉ là sự lạnh nhạt?

Ta không hiểu được ngươi Akashi và ta cũng chẳng thể hiểu chính bản thân ta nữa. Ngươi khiến ta không ngừng nghĩ về ngươi, rồi lại bỏ mặc ta như vậy. Có phải ngươi muốn trả thù vì ta đã từng đối xử tồi tệ với ngươi đúng không?

Cô kết thúc bữa tối sớm vì đã cảm nhận được một cơn buồn nôn nhẹ thoáng qua. Sau đó cô trở về căn phòng riêng của mình.

Trong bóng tối, cô nhắm mắt và cố gắng tượng tượng lại những ngày đã trải qua trên hòn đảo hoang. Nỗi cô đơn tràn ngập trái tim cô.

Giá như chỉ ta và ngươi mãi mãi kẹt lại trên hòn đảo đó...

Vào buổi sáng, ai đó đã gõ cửa gọi cô dậy.

"Chuyện gì vậy...?"

Khi mở cửa, người đứng ngoài là Milis.

"Tôi chỉ đánh thức mọi người trong nhà dậy đúng giờ."

"Được rồi, ngươi đi ra đi."

Thế nhưng cô ta lại không rời đi, đứng đó và nhìn thẳng vào mắt cô với biểu cảm phức tạp.

"Có phải cô là người đã luôn gây tổn thương cho cơ thể em ấy trong học viện? Tôi đã từng đến đó và tận mắt nhìn thấy tất cả."

Cô đã không phủ nhận điều đó.

"Đúng như vậy."

"Và giờ cô lại có tình cảm với em ấy?"

"Không sai."

Những người phụ nữ luôn có thể nhìn thấu tâm can của nhau.

"Cô có nghĩ mình xứng đáng?"

"Ngươi...!"

Câu hỏi của Milis khiến miệng cô đắng ngắt. Bởi đó chính là bức tường đã ngăn cô nói ra cảm xúc thật của mình với Akashi. Nhưng rồi Milis bất chợt cúi đầu xuống.

"Xin thứ lỗi vì tôi đã nói những điều không nên. Hãy mau chóng xuống phòng ăn, bữa sáng đang chờ thưa cô."

__________________________________

"Cha! Tại sao lại rút lại lệnh triệu tập bọn chúng? Cha đã biết bọn chúng làm nhục con thế nào mà!?"

Jack nổi cơn thịnh nộ lật đổ chiếc bàn uống trà tại phòng khách trước sự sợ hãi của người hầu.

"Tất cả đều có lí do của nó Jack. Ta không thể động đến một kẻ đã kết thân với công chúa vương quốc thú nhân. Không thể chỉ vì con mà toàn bộ những gì mà ta tạo dựng lên bị sụp đổ. Đó là quy luật của thế giới này, kẻ mạnh nuốt chửng kẻ yếu. Là một công tước, không cách nào có thể đối đầu được với một vương quốc."

"Không! Không thể nào! Tại sao! Tại sao chứ? Con công chúa đó chỉ là một con điếm! Con điếm đó đã phản bội con!"

Jack đạp lên chiếc bàn trà đã đổ, thế nhưng người cha của hắn chỉ im lặng và rời khỏi đó. Khuôn mặt đẹp mã của hắn trở nên méo mó một cách kì dị.

___________________________________

Thời gian cứ thế tiếp tục trôi. Miho đã chuyển đến đây được hai tuần. Học viện đã bắt đầu sắp xếp lại các học viên năm nhất còn lại vào chung một lớp. Cô và Akashi cũng sẽ tiếp tục đi học trong thời gian tới.

Nhưng điều quan trọng hơn, dạo gần đây những cơn buồn nôn dần nặng hơn khiến Miho cảm thấy không khỏe.

"Hình như dạo này mình bị tăng cân thì phải...?

Vào buổi sáng đầu tiên đi học, khi đứng trước gương cô nhận ra rằng chiếc áo đồng phục khi trước đã trở nên chật chội ở vùng bụng. Có lẽ cô nên ăn ít hơn để giảm cân.

(Tác: Mày không thoát được đâu con trai. Tu bi con ti niu .-.)