Trong dinh thự to lớn của đại công tước cai quản phía nam vương quốc Dajjin trở nên nhộn nhịp vào buổi tối, bởi toàn bộ các quý tộc trong vùng đều được mời đến. Hôm nay là một dịp trọng đại, lễ kỉ niệm mười tám năm ngày thành hôn của đại công tước và quý phu nhân.
Những người hầu liên tục di chuyển khắp mọi nơi trong sảnh để mời rượu và đồ ăn nhẹ bằng những chiếc khay bạc sáng loáng. Đa số những quý tộc ở đây đều đã có tuổi, chỉ một phần trong đó là những quý tộc vị thành niên, trong đó có những học viên và Jack, con trai cả của công tước trực tiếp mời đến.
Chúng đang tụm lại thành một nhóm nhỏ bàn tán với nhau một cách huyên náo, có vẻ như còn thiếu hai thành viên nữa. Cánh cửa lớn của sảnh bất chợt được mở ra. Ngay lúc đó toàn bộ sự chú ý đổ dồn về phía miêu nữ đang bước vào với vẻ đẹp lộng lẫy và quyến rũ. Đó chính là Miho, công chúa của vương quốc thú nhân.
Ai cũng đều biết rằng điểm đặc trưng của những miêu nữ luôn là sắc đẹp. Tuy nhiên vẻ đẹp của nàng công chúa thú nhân này lại ở một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt, khiến cho nhan sắc toàn bộ những người phụ nữ tại dinh thự này bị lu mờ.
Jack đang đứng tiếp những vị khách quý tại phía bàn tiệc cũng phải nín thở giống như toàn bộ những người khác. Thường ngày Miho đã đẹp, nhưng hôm nay cậu ta mới được chứng kiến hoàn toàn vẻ đẹp quyến rũ đó trong bộ váy ôm sát màu đen, làm nổi bật lên mái tóc bạch kim và đôi mắt đỏ.
"Được nói chuyện với ngài quả thực rất thú vị."
Jack vội vàng cúi đầu để ngắt cuộc nói chuyện với một người đàn quý tộc trung tuổi, vì sự chú ý của cậu ta hiện giờ đã hoàn toàn dồn về phía Miho. Ông ta mỉm cười và nói "Không có gì", rồi lắc nhẹ ly rượu vang trên tay.
Sau khi uống hết rượu vang trong ly của mình, Jack vội bước đến trước Miho với một nụ cười tỏa nắng.
"Ah… cậu đến rồi. Giờ thì theo tớ, tớ muốn giới thiệu cậu cho cha mẹ tớ. Nhanh nào."
"Được thôi."
Miho nhìn theo hướng của Jack chỉ. Đó là đại công tước và phu nhân đang mỉm cười chào chào đón các quý tộc.
Ngay khi đại công tước thấy Miho, ông ta ngay lập tức nhận ra thân thế của cô gái miêu nhân này. Đôi mắt của ông ta sáng lên như thể vớ được một khối tài sản và quyền lực vô cùng to lớn. Bà vợ thấy thế cũng không khỏi vui mừng và phấn khởi khi thấy cậu con trai dắt theo công chúa của vương quốc thú nhân.
"Chà, thật vinh hạnh cho ta khi được gặp công chúa. Ta đã nghe về sắc đẹp của cô nhưng đúng là trăm nghe không bằng một thấy, được nhìn thấy một vẻ đẹp của sự hoàn hảo…"
Bà vợ ông ngay lập tức chen vào trước khi đại công tước tiếp tục ca ngợi về vẻ đẹp đã làm lu mờ nhan sắc của bà ta.
"Con trai ta có vẻ rất thích công chúa. Cô thấy thế nào về con trai ta?"
Trong mắt bà ta, đứa con trai cưng của bà ta là độc nhất vô nhị, đủ hoàn hảo để sánh ngang với công chúa thú nhân. Vẻ ngoài khiến bao cô gái phải đổ và tính cách đầy hào phóng của một người đàn ông không thể bào không quyến rũ được cô công chúa thú nhân này.
"Cậu ấy rất quan tâm đến tôi."
Phải mất một lúc để suy nghĩ, Miho mới tìm ra một câu trả lời phù hợp. Thực ra thứ khiến cô ta có cảm tình với cậu ta chỉ là khuôn mặt ưu tú của jack mà thôi. Vào lúc đó toàn bộ lông trên đuôi của cô ta dựng đứng khi cánh cổng lớn tại đại sảnh được mở ra một lần nữa.
Yuko đang bước vào đại sảnh với những bược đi lặng lẽ, dường như sự hiện diện của cậu ta thật mờ nhạt. Nhưng sự mờ nhạt đó luôn ẩn giấu cảm giác nguy hiểm, khiến cho Miho phải run rẩy và sợ hãi. Ánh mắt của cô ta và Yuko cuối cùng cũng chạm nhau.
"Có chuyện gì sao?"
Jack cảm thấy kì lạ khi khuôn mặt của Miho chợt tái nhợt. Cô ta lắc đầu rồi tìm kiếm một cái cớ để thoát khỏi cuộc nói chuyện với gia đình Jack.
"Không… không có gì đâu. Tớ cần đi vệ sinh một chút."
___________________________________
Cậu bước vào trong đại sảnh với một tâm trạng thực sự tồi tệ. Tuy nhiên Miho có lẽ sẽ giúp cậu cảm thấy khá hơn. Khi dùng suy nghĩ ấy chạy qua trong đầu, cậu chạm mắt với cô ta.
"Thật đúng lúc..."
Cậu lẩm bẩm như vậy trong khi nhìn Miho đang sợ hãi khi bắt gặp cậu. Cô ta nói điều gì đó với đại công tước và Jack rồi rời đi.
"Nhìn kìa, nó đến thật. Tao nghĩ nó chẳng chút xấu hổ nào nữa rồi."
"Nó đã nghĩ rằng Jack đã thật sự mời nó đến đây."
"Nhìn bộ dạng của nó kìa, thật thảm hại."
Những lời châm chọc của lũ học viên cùng lớp chỉ như gió thổi qua tai. Cậu tiếp tục bước đi lặng lẽ thẳng hướng tới Miho.
Cô ta đã rẽ vào hành lang bên trái ở cuối đại sảnh.
"Đứng lại."
Miho sững lại ngay khi được cậu gọi tên. Cậu tiến một cách chậm rãi từ phía đằng sau, đưa tay vuốt lấy bờ má mềm mịn của cô ta. Ở nơi này không còn một bóng người qua lại nên chẳng ai có thể chứng kiến những hành động của cậu.
"Ngươi… ngươi muốn gì!"
"Chẳng phải cô đã quá rõ rồi sao?."
Cậu có thể cảm nhận được sự bất thường trong từng nhịp thở của Miho khi nghe lời thì thầm đó. Khi tay cậu chuẩn lần mò từng phần một trên cơ thể cô ta, thật bất ngờ khi cô ta lại là kẻ mở lời trước.
"Nhà… nhà… vệ sinh…"
Lần này cậu cảm thấy kì lạ khi không phải nghe bất cứ lời chửi rủa nào từ Miho. Cậu cảm tưởng như mình nghe nhầm gì đó và xác nhận lại.
"Cô vừa nói gì cơ?"
"Ở gần đây… có… nhà vệ sinh…"
Cậu không thể nhìn thấy khuôn mặt Miho lúc này nhưng một điều chắc chắn hơi thở của cô ta đang dần trở nên gấp gáp. Cậu mỉm cười.
"Thật sao?"
Cô ta khẽ gật đầu trong khi run rẩy. Đúng là cô ta chưa bao giờ khiến cậu thất vọng.
Cả hai cùng bước vào phòng vệ sinh khi chắc rằng không còn ai vào trong và khóa cửa lại. Miho đứng trong tư thế quay lưng về phía cậu. Chỉ với việc trao đổi bằng ánh mắt, cô ta biết mình cần phải làm gì.
Miho vén chiếc váy bó sát ngắn ngủn lên với sự xấu hổ, sau đó tụt chiếc qυầи ɭóŧ xuống trong khi nhắm mắt lại.
"Nếu ta thỏa mãn được ngươi… thì tối nay xin hãy tha cho ta…"
Có vẻ như cô ta không muốn bị cậu làm phiền với thời gian bên cạnh Jack. Cậu nở một nụ cười xảo trá.
"Được thôi."
Chắc chắn Miho sẽ không thể rời khỏi đây trong đêm nay.
Cô ta chống tay lên tường, chổng mông về phía cậu rồi dạng chân ra. Có vẻ như âʍ đa͙σ của cô ta đã ướt từ trước, có nghĩa rằng cậu có thể ngay lập tức đút cây gậy vào mà không gặp trở ngại. Với tư thế này cùng góc nhìn từ phía sau, cậu có thể thấy được những đường cong chết người được phơi bày một cách trần trụi.
Nhưng như thế chưa đủ để có thể khiến cậu cảm thấy hưng phấn. Có lẽ là vì tâm trạng cậu không được tốt kể từ khi rời nhà.
Thấy cậu tiếp tục đứng im mà không làm gì khiến Miho bắt đầu cảm thấy bồn chồn. Cô ta quay lại nhìn cậu với khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ trong khi giữ nguyên tư thế đầy dâʍ đãиɠ.
"Nhanh lên… cho vào đi…"
Cậu vẫn không nhúc nhích một chút.
"Cô đang ra lệnh cho tôi phải không?"
Miho run rẩy trong khi lắc đầu lia lịa.
"Không, ý ta không phải thế! Chỉ là… xin hãy làm nhanh lên… ta muốn ra khỏi đây…"
"Không."
"Tại… tại… sao!?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Miho rơi vào tuyệt vọng khi cậu nói như vậy. Có lẽ cậu nên cho cô ta một chút đáp án.
"Làm tôi cảm thấy hứng thú đi. Như tự thủ da^ʍ trước mặt tôi chẳng hạn."
Cô ta ngã khuỵu xuống sàn trong với đôi mắt thất thần ngước lên nhìn cậu.
"Đây chỉ là đùa thôi đúng không…?"
"Không. Nếu cô không làm thì đừng hòng thỏa mãn được tôi và rời khỏi đây."
Có vẻ như đó là quyết định khó khăn với Miho, cô ta đang nghĩ xem có nên bỏ đi lòng tự trọng của bản thân hay không. Nhưng tin đang buồn là cô ta đã mất nó từ lâu rồi.
"Ta… sẽ... làm…"
"Vậy làm nó trong khi đang ngồi xổm đi."
Cô ta hít một hơi dài dường như là để lấy lại dù chỉ là một chút bình tĩnh trong khi đưa tay xuống phía dưới.
Trông gương mặt xấu hổ tột độ của cô ta khi bắt đầu sử dụng tay để tự kí©ɧ ŧɧí©ɧ âʍ ѵậŧ thật dễ thương.
"Ahh…"
Đôi môi nhỏ nhắn dần bật ra những tiếng rêи ɾỉ trong vô thức. Sự xấu hổ ban đầu dần biến mất. Kɧoáı ©ảʍ đang khiến cô ta quên đi sự hiện diện của cậu.
Tiếng rên của Miho to dần tỉ lệ thuận với tốc độ ngón tay cô ta chuyển động. Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy từng giọt xuống sàn nhà một cách đều đặn. Trong lúc đó một điều bất ngờ đã xảy ra khiến cậu phải mở to mắt.
Ngón tay giữa của Miho thôi kí©ɧ ŧɧí©ɧ âʍ ѵậŧ. Thay vào đó nó đã di chuyển xuống phía dưới một chút. Cô ta đã đưa một ngón tay vào lỗ tiểu của mình.
"Wah… cô có sở thích thật quái dị…"
Trông Miho có vẻ rất sung sướиɠ khi làm vậy. Cô ta đưa ngón tay sâu vào phía trong lỗ tiêu cho đến đốt cuối cùng đồng thời ưỡn cả cơ thể về phía trước. Dường như cô ta đã có nhiều kinh nghiệm với việc này trước đây, thủ da^ʍ bằng lỗ tiểu của mình.
Miho nghiến răng trong khi cơ thể chợt giật mạnh.
"Sướиɠ… sướиɠ quá… sướиɠ chết mất! ahh!!!"
Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra ồ ạt. Cậu dự rằng người lau dọn chắc sẽ phát cáu vì đám dịch nhớp nháp bám đầy trên sàn nhà vệ sinh mất.
Cô ta thở hổn hển sau cơn khoái lạc với ngón tay run rẩy dần rút ra khỏi lỗ tiểu. Cô ta đã khiến nó giãn quá mức và chưa thể co lại. Điều đó chắc chắn sẽ khiến cô ta không thể kiểm soát được khả năng tiểu tiện nữa.
"Không!"
Miho cố kìm nén nhưng dường như điều đó không thể thành công nếu lỗ tiểu của cô ta chưa thể khép lại. Cô ta đã tiểu ra sàn nhà vệ sinh một cách khiếm nhã và dâʍ đãиɠ.
Từ lúc nào, con quái thú trong quần cậu đã trỗi dậy. Có vẻ như nỗ lực của cô ta đã được đền đáp. Cậu mỉm cười trong khi dùng tay vén những sợi tóc che đi khuôn mặt xinh đẹp đang mệt mỏi của cô ta.
"Thật không ngờ cô đã thực sự vượt qua kì vọng của tôi rồi đấy."