Có lẽ Jack đã cảm thấy kì lạ khi hắn luôn không thể tìm thấy Miho trong kí túc xá của học viện. Cậu ta trông có vẻ lo lắng trong khi nắm chặt lấy cổ tay Miho.
"Cậu đã ở đâu vậy Miho?", Jack hỏi lại lần hai.
Cậu đã nghĩ rằng Miho không đời nào có thể nghĩ ra một lời giải thích thoả đáng, cô ta sẽ đứng hình tại đó mà thôi. Tuy nhiên nhanh chóng, cô ta trưng ra một nụ cười ngây thơ đầy giả tạo.
"Không có gì đâu Jack. Trong kí túc xá quá chật chội, tớ không thể suốt ngày sống chung với lũ sâu bọ hôi hám đó được nên đã thuê một căn nhà trọ đắt tiền nhất bên ngoài."
"Ra là vậy. Tớ chỉ hỏi vì cảm thấy lo lắng thôi."
Jack gãi đầu bối rối khi nghĩ rằng đó là sự thật. Sau đó cậu ta trở lại trạng thái toả ra thứ hào quang kỳ lạ của lũ trai đẹp.
"Vậy cậu có thể cho tớ biết địa chỉ nơi đó có được không?"
Dường như Jack đang tìm cách để có thể tiếp cận Miho tại một nơi riêng tư. Tuy nhiên sự ngu ngốc đó của cậu ta đã bị cậu đọc thấu và ngay cả cô ta cũng nhận ra. Tuy nhiên thì cô ta có mong muốn điều đó không lại là một chuyện khác. Dù thế nào đi chăng nữa thì cậu ta sẽ chẳng bao giờ có địa chỉ từ Miho.
"Tớ không nghĩ cậu nên làm phiền tớ khi tớ nghỉ ngơi… Ah, có lẽ điều đó nghe có vẻ kì lạ nhưng tớ cảm thấy căng thẳng nếu không được nghỉ ngơi một mình."
Miệng lưỡi của Miho thật xảo quyệt. Cô ta đang đánh lừa trắng trợn Jack, người yêu của cô ta với một nụ cười ngay thơ thánh thiện. Dám cá rằng Jack sẽ cắn lưỡi tự tử khi mà hắn nhìn thấy bộ dạng dâʍ ɖu͙© của cô ta khi bị cậu dẫm lên, tiếng thét khi tử ©υиɠ thậm chí là cả âʍ đa͙σ của cô ta phải nuốt trọn cả một chiếc dươиɠ ѵậŧ giả cỡ lớn.
"Huh… vậy hả. Thế thì tối nay, tớ muốn đưa cậu dự lễ kỉ niệm ngày cưới của cha mẹ tớ. Cả lớp cũng sẽ đều được mời, nhưng cậu sẽ là khách mời đặc biệt của buổi tiệc. Cậu sẽ đi chứ?"
Trông Miho có vẻ lưỡng lự, tuy nhiên nhanh chóng gật đầu đồng ý. Jack ngửa lòng bàn tay Miho và đặt vào một tấm thiệp màu vàng. Đó là màu cho những khách mời đặc biệt.
Khi Jack phát những tấm thiệp trắng cho những học viên trong lớp cuối giờ học, cậu đã nghĩ rằng sẽ không phải đến nhà cậu ta. Nhưng có lẽ mọi thứ đã không đi theo dự đoán.
Jack đến trước mặt cậu, hắn thả tờ thiệp xuống bàn với ánh mắt khinh bỉ giống như khi phải nhìn thấy lũ sâu bọ vậy.
"Suýt chút nữa thì tao quên mất mày rồi đấy. Dù sao thì tao, Astris Garybel Jack này cũng luôn rộng lượng. Nhất là với lũ dân thường hạ đẳng đấy."
Toàn bộ học viên, không, tất cả lũ quý tộc đang cười ồ lên tạo thành một thứ thanh âm thật khó chịu. Duy chỉ có Miho là không cười, nhưng có lẽ trong lòng cô ta đang rất thỏa mãn. Dù cho đang bị tất cả chúng chế giễu, cảm xúc của cậu vẫn không hề bị lung lay. Đúng vậy, cậu trở mạnh mẽ hơn khi từ bỏ đi cảm xúc của bản thân.
"Cảm ơn vì đã rộng lượng."
Cậu nở một nụ cười bình thản đáp lại. Điều đó biến biểu khuôn mặt của Jack trở nên không hài lòng.
"Thứ rác rưởi."
Jack tặc lưỡi một tiếng, hất lọn tóc đỏ trễ xuống trán rồi quay đi một cách kiêu ngạo khi mọi thứ không diễn ra như cách mà cậu ta mong muốn.
Bỏ qua chuyện đó, dường như lời đồn về cặp đôi Miho và Jack bắt đầu được lan truyền thêm khi những học viên biết rằng cô ta đã nhận một tấm thiệp mời đặc biệt từ Jack. Một vài trong số chúng đã tò mò hỏi về thời gian đính hôn trong tương lai nhưng đều không có một câu trả lời nào từ Miho, mặc dù Jack đã khẳng định điều đó sẽ xảy ra.
Cậu đã không định tham dự kỉ niệm ngày cưới của cha mẹ Jack, đại công tước cai quản phần lãnh thổ phía nam Dajjin. Tuy nhiên cậu lại có lí do khác để phải đến đó.
Miho cần được huấn luyện hàng ngày để cơ thể và tâm trí cô ta trở nên nghiện tìиɧ ɖu͙©. Cậu sẽ không bỏ bất kì một buổi huấn luyện nào cả, dù đó là ở nơi nào đi chăng nữa.
Buổi học kết thúc. Khi chắc chắn toàn bộ học viên đã về hết cậu tiến về phía Miho trong lặng lẽ. Cô ta biết được sự hiện diện của cậu từ phía sau, tuy nhiên chỉ im lặng và chờ đợi như một lẽ thường tình.
"Miho."
Cậu vòng tay đỡ lấy cằm cô ta một cách nhẹ nhàng. Bị gọi tên khiến toàn bộ cơ thể cô ta run rẩy, lông đuôi dựng đứng lên. Cô ta tiếp tục giữ im lặng.
"Hôm qua tôi lỡ tay. Bên dưới của cô ổn chứ?"
Mặc dù sáng nay cậu đã thấp thoáng thấy tình trạng bình thường của âʍ đa͙σ Miho, tuy nhiên cậu vẫn muốn xác thực lại một lần nữa.
"Thằng khốn."
Cô ta nhìn cậu với ánh mắt căm thù. Nhưng điều đó lại khiến cô ta trở nên dễ thương hơn ngàn vạn lần vẻ kiêu ngạo thường ngày. Nếu cậu nhớ không lầm thì cô ta đã chửi cậu là thằng khốn đến tận hai lần trong ngày hôm nay.
"Ngươi! Ngươi đang làm cái gì thế?"
Cậu vòng ra đằng trước Miho, đồng thời ngồi xuống trước cái váy thiếu vải.
"Im miệng."
Giống như bị cưỡng chế, câu nói của cậu ngay lập tức khiến cô ta á khẩu. Hai tay cậu thò vào bên trong váy cô ta và kéo chiếc qυầи ɭóŧ ren đen xuống. Đồng thời cậu banh rộng cặp đùi trắng trẻo đang khéo chặt, khiến háng cô ta dạng ra khoảng một trăm bốn mươi độ.
Giờ thì cậu có thể chiêm ngưỡng toàn bộ mọi thứ ở khoảng cách cực gần. Cậu đưa mũi vào đó rồi ngửi, âʍ đa͙σ của cô ta dường như đã được vệ sinh rất sạch sẽ với mùi thơm thuần khiết.
Khi ngước lên, cậu có thể thấy khuôn mặt của Miho đang đỏ lên cùng ánh mắt phẫn nộ. Cô ta vẫn còn xấu hổ dù đã làʍ t̠ìиɦ nhiều đến thế.
"Aah…"
Thái độ cô ta dần thay đổi khi âʍ đa͙σ được cậu thụt ngón tay vào bên trong. Cậu nhẹ nhàng banh nó ra để kiểm tra độ đàn hồi. Bên trong cô ta siết chặt lấy ngón tay cậu. Có vẻ như sự thực việc bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của thú nhân có độ đàn hồi rất lớn quả không sai, nó đã hoàn toàn trở lại bình thường. Âʍ đa͙σ cô ta khít đến mức như muốn nuốt chặt ba ngón tay của cậu vậy.
Cậu mỉm cười rồi nhìn lên Miho.
"Tôi tự hỏi Jack sẽ cảm thấy thế nào khi thấy cảnh này."
Trong khi đang vô thức tận hưởng kɧoáı ©ảʍ, nghe thấy cái tên Jack khiến cô ta giật mình. Âʍ đa͙σ cô ta ngay lập tức thít chặt những ngón tay của cậu hơn trong khi hốt hoảng nhìn xung quanh.
"Yên tâm đi, cậu ta không có ở đây đâu. Cô đang khiến tôi không thể rút ngón tay ra đây này."
Khi thấy âʍ đa͙σ cô ta bắt đầu trở nên ẩm ướt, cậu ngưng nghịch ngợm nó. Cậu lau những ngón tay đã bị thấm đã bởi dâʍ ŧᏂủy̠ của cô ta bằng khăn mùi xoa.
"Hôm nay cô sẽ không phải về nhà tôi."
Nói vậy, cậu kéo váy Miho xuống, đưa mọi thứ trở lại vị trí cũ, rồi lấy ra lọ thuốc từ trong cặp. Cậu đặt nó lên bàn một cách nhẹ nhàng, rời khỏi phòng, để lại cô ta ngồi trên ghế với vẻ mặt ngơ ngác.
________________________________
Như mọi lần, Milis đợi cậu trở về trước cửa. Chị ta cúi đầu xuống chào cậu.
"Cậu chủ đã về."
Cậu treo áo khoác lên móc rồi bước thẳng một mạch lên phòng, tiếp tục bỏ qua sự tồn tại của chị ta một cách tàn nhẫn. Sự tàn nhẫn này là xứng đáng, chị ta đáng bị như vậy.
Cậu bắt đầu lục tủ để tìm quần áo mặc. Sau cả giờ loay hoay, cậu chẳng thể tìm ra bất cứ bộ nào thích hợp. Lí do là bởi cậu là kẻ có gu thẩm mĩ thực sự kém cỏi. Trong vô thức, cậu đã gọi tên người luôn luôn chọn trang phục giúp cậu mỗi khi cần. Tuy nhiên cậu đã ngưng lại trước khi âm có thể bật thành tiếng. Cậu tiếp tục tìm và tìm thêm nửa tiếng nữa…
Trong khi vẫn đang chìm đắm tâm trí vào việc tìm trang phục, cậu chợt nhận ra một sự hiện diện sau lưng và quay đầu lại.
"Sao chị có thể vào được phòng tôi?"
Milis đang đứng đó, trên tay cầm tờ thiệp mời của cậu.
"Xin thứ lỗi, nhưng cậu chủ đã quên không không khóa cửa phòng. Dường như cậu chủ đang cần trang phục để đi dự buổi lễ nào đó."
"Tôi không cần chị quan tâm. Làm ơn đi ra khỏi phòng tôi ngay."
Milis đưa ra một bộ trang phục áo đuôi tôm màu đen cùng chiếc nơ cổ đồng màu.
"Tôi đã chuẩn bị xong cho cậu chủ rồi."
Có lẽ chị ta bằng cách nào đó đã chọn được bộ trang phục từ đống mà cậu bới ra từ trong tủ rồi ném ra phía sau. Việc làm của chị ta khiến cậu trở nên ngập ngừng trong giây lát tuy nhiên điều đó không có nghĩa rằng quyết định của cậu đã thay đổi.
"Tôi đã nói chị ra khỏi phòng tôi ngay."
Milis cúi đầu, đặt nó lên giường rồi nhẹ nhàng lui ra phía ngoài. Cậu thở dài trong khi nhìn bộ trang phục. Dù thế nào đi chăng nữa cậu biết rằng đó là thứ phù hợp nhất để mặc.
"Chết tiệt."
Cậu chửi thề, đóng cửa phòng lại rồi cầm bộ quần áo lên. Cậu soi mình trước gương và rồi nhận ra bộ dạng của mình đã thay đổi nhiều. Bộ mặt cậu mệt mỏi, đầu tóc trở nên rối bù, đôi mắt bơ phờ như chưa tỉnh ngủ. Nhưng cậu chẳng thèm quan tâm đến điều đó, chỉ cầm chiếc lược lên chải lại mái tóc rồi cố gắng buộc chiếc nơ đen trên cổ.
Không biết vô tình hay cố ý, khi rời khỏi phòng, cậu lập tức đυ.ng mặt với Milis phía bên ngoài. Chị ta với tay tới chiếc nơ buộc qua loa trên cổ cậu, nhưng cậu lập tức giữ lấy tay chị ta.
"Chị đang làm cái gì vậy!?"
"Tôi chỉ muốn chỉnh lại nó một chút. Cậu chủ đã buộc nó sai cách."
Cậu chưa bao giờ biết cách thắt chúng, bởi mọi lần đều là do Milis cả. Nhưng đó không phải là điều khiến cậu bất chợt trở nên tức giận.
"Tôi không hiểu!? Thực sự thì chị muốn cái gì từ tôi!?"
Cậu đẩy Milis vào bức tường rồi ghìm chặt hai tay chị ta. Milis rêи ɾỉ vì đau khi đột ngột va vào tường, tuy nhiên vẫn nhìn thẳng vào mắt cậu.
"Xin thứ lỗi nếu điều đó khiến cậu chủ không vừa lòng… Nhưng phục vụ cậu chủ là nghĩa vụ của tôi…"
Nghĩa vụ? Liệu đó có thực sự là vậy? Phải chăng Milis chỉ muốn chơi đùa với cảm xúc của cậu hết lần này đến lần khác? Điều đó khiến chị ta cảm thấy thú vị lắm sao?
"Dối trá!!! Toàn bộ các người luôn dối trá! Các người khinh bỉ tôi! Các người lợi dụng tôi!"
Toàn bộ cơ thể cậu run rẩy vì sự giận dữ bộc phát. Nhưng giọt lệ dần trào lên trên khóe mi của Milis, chị ta đang sợ hãi.
"Cậu chủ… tôi…"
"Chị biết tôi đau đớn thế nào khi người mà tôi nghĩ rằng sẽ luôn đứng về phía tôi dù cả thế giới ngoài kia có ghét bỏ tôi như thế nào đi chăng nữa, lại là kẻ phản bội tôi không hả…? Chị thậm chí còn độc ác, dối trá hơn bọn chúng nữa…"
Miệng cậu đắng chát, hòa với vị mặn của nước mắt.
"TÔI HẬN CHỊ! TÔI KHÔNG MUỐN THẤY CHỊ TRONG CÁI CĂN NHÀ NÀY NỮA! HÃY CÚT ĐI! NHƯ THẾ NÀY LÀ QUÁ ĐỦ RỒI."
Milis nhìn xuống, những giọt lệ chảy dài trên trên gò má. Mái tóc xõa xuống đã che đi biểu cảm của chị ta lúc này. Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến đây chị ta khóc.
Trái tim cậu đau đớn quặn xoắn lại như thể bị nghiền nát. Milis ngã xuống khi cậu không còn ghì chặt chị ta vào tường nữa.
"Nếu như… đó là… điều cậu chủ muốn…"