Cậu Bé Choàng Khăn Đỏ

Chương 12

Chương 12:
Doãn Thuần im lặng ngồi trên xe ngựa, trong lòng không hiểu là tư vị gì. Xe ngựa xa hoa chạy giữa rừng ma, vị quản gia trầm tĩnh đang đánh xe ngồi bên ngoài.

Không có Luân Tịnh.

Cậu tựa đầu vào khung cửa nhỏ. Sáng sớm, khu rừng này lại có thể đẹp đẽ như chốn thần tiên. Chỉ là Doãn Thuần đã không còn là một đứa trẻ hay háo hức nữa rồi...

Bây giờ cậu sắp gặp được cha mẹ rồi, không phải sao? Đã hai năm khiến họ phải phiền lòng, Doãn Thuần biết mình không phải là một đứa con tốt.

Trong lòng vui sướиɠ. Nhưng lại có cảm giác hụt hẫng vô cùng. Kìm nén khó chịu Doãn Thuần xiết lấy vạt áo choàng đỏ, mỉm cười nhẹ nhàng. Cái áo này cũng thật quá đáng yêu, lại còn màu đỏ. Không sao, cậu rất thích. Khi đến là mẹ cậu quàng cho, khi về, là Luân Tịnh tự tay quàng.

___________________________

Xe ngựa dừng lại, Doãn Thuần vội vàng bước ra ngoài. Trái với ký ức của cậu, cửa hàng phô mai đang đóng cửa. Bảng hiệu cũ phủ bụi dày, phảng phất như một căn nhà hoang. Kìm nén cảm giác bất an, cậu vội vàng lao tới.

Đúng lúc này, một người đàn ông từ trong nhà đột ngột mở cửa.

Nhìn thấy cha mình như đã già đi cả chục tuổi, Doãn Thuần không kìm nén được, cất tiếng khóc.

Người đàn ông râu ria ánh mắt bàng hoàng, ly sắt đựng sữa đánh rơi xuống sàn gỗ, nhưng không ai để ý tới nó cả.

"Thuần Thuần..."

"Cha..."

Nhận được vòng ôm cùng mùi hương thân thuộc, trái tim yếu đuối rốt cuộc được xoa dịu.

"Thuần Thuần của ta. Mau! Mau vào với mẹ con!"

Dường như nghe thấy động tĩnh, người phụ nữ trên giường gắng gượng ngồi dậy. Như thể không tin vào mắt mình, bà cất tiếng hỏi.

" Thuần Thuần? Là Thuần Thuần sao?"

Doãn Thuần lao đến bên cạnh bà, quỳ bên cạnh giường, dụi đầu vào bụng mẹ như cậu đã từng làm rất nhiều lần trước đây.

"Mẹ, con xin lỗi, đã khiến mẹ phải lo lắng."

Người phụ nữ nâng lên khuôn mặt đẫm nước mắt của đứa con yêu dấu, chính mình cũng không tự chủ được mà khóc lớn. Bàn tay vuốt ve từng đường nét quen thuộc vô cùng. Con trai bà, nó đã trở về.

"Ngày ấy đàn sói mang con đi...mẹ cứ nghĩ không thể tìm được con nữa..."

Doãn Thuần sững sờ.

"Mẹ nói gì? Sói ư?"

"Đúng vậy, ngày ấy xe ngựa bị đàn sói tấn công. Con sói lớn...cứ như vậy mang con đi... Cha mẹ đã tìm Thuần Thuần thật là lâu..."

"...nhưng mà cái gì cũng không thấy. Thuần Thuần à, kể cho mẹ nghe đã xảy ra chuyện gì được không con?"

Doãn Thuần ngây ngốc một lúc.

Con sói đó rốt cuộc là sao?

Đúng lúc này, vị quản gia đang đứng ở cửa đột ngột cất tiếng.

"Gia chủ tìm được cậu Doãn Thuần ở trong rừng. Có lẽ là đàn sói đã bỏ cậu ấy lại..."

Doãn Thuần trầm mặc không nói. Cha mẹ cậu rất cảm kích người đàn ông nọ, tỏ ý muốn báo đáp. Quản gia trẻ tuổi khéo léo từ chối rồi nhanh chóng rời đi. Cậu cũng không kể cụ thể những chuyện đã xảy ra với hai người, tìm lý do đói bụng để khoái thác.

Mẹ Doãn Thuần cao hứng liền đi làm một vài món ăn. Cha cậu ngồi cạnh, hơi nhíu mày nhìn cậu.

Ông cảm thấy con trai không còn hoạt bát như trước. Ánh mắt, lời nói cùng hành động đều thu liễm hơn thật nhiều. Liệu đây có phải ảo giác hay không?

"Doãn Thuần."

"Cha?"

"Con có điều gì để nói với ta hay không?"

Doãn Thuần chột dạ, còn tưởng che giấu của mình bị phát hiện thì ông đã nói tiếp.

"Doãn Thuần, năm nay con bao nhiêu tuổi?" - Lời nói vừa dè dặt, vừa căng thẳng, phảng phất như đang chờ đợi một điều gì.

Doãn Thuần vỡ lẽ, đuôi mắt cong lên xinh đẹp.

"Cha. Con đã khôi phục trí nhớ rồi."