Chương 11:
Doãn Thuần tỉnh dậy trong một l*иg ngực ấm áp. Cậu ngẩn người một chút. Khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc thì tâm tư đột nhiên có chút kích động. Nhưng rồi cậu nhận ra tình cảnh đáng xấu hổ của mình, cậu không có mặc quần áo, huống chi mình cùng người này còn từng làm những chuyện thân mật như vậy.
Đầu đau quá, cổ họng bỏng rát, xương cốt rã rời. Mệt mỏi, nhưng không có bất an, không có lo sợ.
Luân Tịnh thấy động liền tỉnh. Mở mắt liền thấy Doãn Thuần đang bối rối muốn cựa quậy khỏi vòng tay hắn. Kiềm chế cảm giác mất mát một chút, Luân Tịnh kéo con sâu nhỏ này vào lòng. Như có như không mà hôn qua gáy cậu.
"Chú Luân Tịnh?"
"Ừm..."
Làn da mịn màng quét qua mu bàn tay. Luân Tịnh đột ngột trừng mắt. Doãn Thuần không có mặc quần áo!
(Tâm tình kích động thế là sao hả?!!!!!)
Hắn nhìn nhìn một chút. Bả vai tròn tròn trắng trắng, xương quai xanh tinh xảo, hai điểm nhỏ nhỏ hồng hồng trước ngực...muốn xuống nữa, nhưng cái gì cũng không thấy.
Doãn Thuần đột ngột quay đầu muốn trừng hắn. Luân Tịnh sợ cậu sẽ đem chuyện tối qua ra hỏi, vội vàng ngậm lấy đôi môi nhợt nhạt của cậu. Cuối cùng liền không dứt ra được.
Doãn Thuần sợ hãi muốn giãy ra. Nhưng tư thế này thật sự không thể, nhất là khi mà bàn tay Luân Tịnh đang giữ chặt lấy cằm cậu. Đầu phải quay về đằng sau, vô pháp chống cự. Lưỡi đối phương đột ngột lôi kéo lấy lưỡi cậu, Doãn Thuần cảm thấy cơ thể muốn nhũn ra, càng ngày càng khó thở. Một ngọn lửa vô hình thiêu đốt nơi hạ thân.
Người trong lòng phát ra tiếng rêи ɾỉ nhẹ nhàng không thể nghi ngờ là một liều kí©ɧ ŧɧí©ɧ đối với Luân Tịnh. Đầu lưỡi mang theo một chút điên cuồng, môi mỏng liên tục chà đạp, răng nanh đôi khi sẽ cắn một cái làm cho Doãn Thuần sợ hãi rụt vào một chút rồi lại vô thức mà bị cuốn theo từng nhịp triền miên.
Hai người quấn quýt nhau trên giường nệm xa hoa. Sa trướng khẽ đong đưa, đem ánh nắng chiếu rọi lúc được lúc không vào hai thân ảnh đang gắn liền.
Rốt cuộc vẫn là Doãn Thuần mang nặng tâm tư đem người đẩy ra. Xúc cảm thật tốt, phải làm sao đây? Doãn Thuần cư nhiên không muốn chuyện "ấy" phát sinh thêm lần nữa. Cậu đã có tư duy của một người trưởng thành, cũng biết hai nam nhân kết hợp thật là kỳ quái. Vội vàng tránh né ánh mắt người nọ.
"Chú Luân Tịnh...chuyện gì đã xảy ra...tối hôm qua?"
Luân Tịnh trái tim hẫng một nhịp. Không khí xung quanh hai người đột ngột lặng thinh. Doãn Thuần nhạy bén phát giác không thích hợp.
Luân Tịnh đang che giấu cậu.
Thì ra Doãn Thuần vẫn luôn để ý Luân Tịnh như vậy. Cậu đang cảm thấy sợ hãi. Việc Luân Tịnh giấu giếm sẽ khiến suy nghĩ về mối quan hệ giữa hai người của Doãn Thuần bị sai lệch. Doãn Thuần đang mong chờ một cam kết từ đối phương, vì cậu phát hiện mình yêu thích Luân Tịnh. Từ trong tiềm thức, cậu đối với Luân Tịnh đều luôn tồn tại sự thăm dò. Rất sợ đối phương thực ra không có thích mình, chỉ ở bên cạnh mình, làm những chuyện thoải mái.
Doãn Thuần muốn gặng hỏi, nhưng thay vì như vậy, cậu lại nói.
"Luân Tịnh...tôi muốn về nhà."
_____________________________
Luân Tịnh cứng ngắc, gương mặt tràn ngập không thể tin được, thống khổ, điên cuồng, ác ý,...
Rốt cuộc chỉ còn lại ngổn ngang.
Doãn Thuần vừa nói gì? Em ấy muốn rời xa mình?
Trong Luân Tịnh tồn tại điên cuồng, chiếm hữu tiêu cực mà hắn không hề hay biết. Con người hắn khi yêu liền sâu đậm. Hắn đã nhận định Doãn Thuần và thậm chí có cả ý định nhốt cậu mãi mãi bên mình. Hắn sẽ mất đi sự suy luận đối với việc Doãn Thuần rời khỏi hắn. Con sói này đã cô độc mấy trăm năm. Trái tim của Luân Tịnh nhạy cảm dễ vỡ hơn nhiều so với Doãn Thuần. Hắn tuy có điên loạn, nhưng rốt cuộc vẫn phải buông tay, bởi vì hắn thực sự yêu cậu. Tình yêu lớn hơn cả ham muốn của hắn. Hắn sẽ không làm Doãn Thuần đau khổ.
Vì vậy, hắn đồng ý.
Nhưng khi đó Doãn Thuần sẽ suy nghĩ thế nào? Trong vô thức, cậu luôn mong chờ sự níu kéo của đối phương. Cậu thực sự quyến luyến hắn. Nếu Luân Tịnh cương quyết giữ lại cậu, có lẽ Doãn Thuần có thể thực sự không đi. Nhưng Luân Tịnh đã rất dứt khoát, điều này càng khiến Doãn Thuần cho rằng hắn vốn không yêu mình. Lúc này, cậu không yêu đối phương nhiều bằng hắn. Vì vậy cậu cũng cứ đau khổ như vậy mà rời đi.
Hai người lựa chọn cách thức dễ dàng như vậy mà tan vỡ.
______________________________
Phần này khá là khó nói. Thực sự mình không có muốn đau khổ hai người như vậy. Nhưng bất chấp bên nhau không phải hay ho mà là ích kỷ. Nếu mình không khiến Luân Tịnh cho Doãn Thuần trở về, cậu ấy sẽ trở thành một người con bất hiếu. Những chương đầu dù sao cũng đã thể hiện sự bao dung không có giới hạn của mẹ Doãn Thuần đối với cậu rồi. Dù cho cả đời phải chăm sóc cậu như vậy, bà ấy cũng nguyện ý. Mới cả, nếu không có sự xuất hiện lần nữa của cha mẹ Doãn Thuần, có lẽ cuộc tình của hai người sẽ không được trọn vẹn, Doãn Thuần sẽ thoải mái bỏ lại cha mẹ để sống cùng người yêu sao?
Và đương nhiên, cũng là để tạo tí spoil cho truyện hê hê hê :))