Chương 54: Ta vẫn ở đây, bên nàng.
-Sư... vết thẹo này...Thúy Kiều đưa tay chạm vào vết thẹo dài trên lưng Giác Duyên, chị ta liền cúi đầu vội quay lưng đi, không phải một vết thẹo mà rất nhiều vết thẹo chằng chịt nối đuôi nhau, Sư Giác Duyên thân là ni cô, ăn chay niệm phật mà lại có những vết chém tàn phá thân thể như thế này sao?
-À, là lúc trước ta gặp nạn thôi, không sao.
Sư Giác Duyên quay người lại, chiếc yếm đào thấm nước ướt đẫm ẩn hiện thân thể tuyệt sắc. Giác Duyên cùng Thúy Kiều ngâm mình dưới dòng suối nước nóng, tận hưởng phong cảnh tuyệt đẹp ở đây. Bao nhiêu lạnh lẽo bên trong người vì ngâm nước của Thúy Kiều nhanh chóng vơi khỏi sự ấm áp nơi này. Chỉ có một chuyện khiến nàng khó chịu là Đạm Tiên, một thân y xanh lam bay bay xung quanh người của sư Giác Duyên, ánh mắt lại vạn phần săm soi vào cơ thể của chị ấy. Thúy Kiều đưa mắt trừng trừng ý bảo ả xuống. Ả quay sang nhìn Kiều chằm chằm rồi lại nhìn vào Giác Duyên, sau đó nhìn qua Thúy Kiều một chút, hành động của Đạm Tiên làm Kiều nổi giận. Ả ta đưa tay chỉ Giác Duyên, đưa tay lên ngực mình xoa xoa rồi chỉ vào Thúy Kiều, ý nói của bản thân bự nhất. Mất nết không một từ ngữ nào diễn tả nổi.
Kiều tóe nước vào Đạm Tiên, một lần bay vụt qua người ả ta, Đạm Tiên nở nụ cười sắc lang trêu ghẹo nàng. Giác Duyên thấy động liền quay sang thì thấy mặt Thúy Kiều đỏ ửng nhìn ngước mặt lên trần nhà, bản tính hiền lương, Giác Duyên lại gần đưa tay sờ trán Kiều, cự ly hai người càng gần, hai trái dưa của Thúy Kiều vờn trước mặt bức tường vĩnh cửu kia. Đại sắc lang đang lơ lửng liền làm hành động phun máu mũi rồi dần dần cáo từ chìm xuống nước. Thúy Kiều xua tay với Giác Duyên ý nói không sao, nhưng rồi lại nhớ ra cái con người đó vừa lặn xuống nước là mất tăm, ả ta lại là một con đại sắc lang, chắc chắn chả có gì tốt đẹp.
Thúy Kiều kéo Giác Duyên qua sau lưng, bản thân phòng ngự tuyệt đối nhìn trái nhìn phải thăm dò kẻ địch. Và tất nhiên nàng thấy được cái bóng xanh lam lấp ló dưới nước, liền lập tức lặn xuống đập ngay vào mặt Đạm Tiên một tát dù biết rằng tát chẳng được. Đúng như Thúy Kiều nghĩ, Đạm Tiên là đang soi "vườn hồng" ni cô này.
-Đến cả người tu hành mà ngươi còn không tha, ĐẠI SẮC LANG!!!
Sau trận hét toán như chốn không người, Thúy Kiều mới nhớ ra Giác Duyên còn sau lưng mình, một trận toát mồ hôi chầm chậm quay sang. Giác Duyên vẫn nở nụ cười hiền lành nhìn nàng, nhất định là nghĩ nàng bị vong nhập, nhưng nàng là đang bị vong theo thật sự. Nụ cười tỉnh bơ đó của chị ấy khiến Thúy Kiều có chút bất an.
-Vương cô nương, có lẽ nước quá nóng mà chúng ta cũng ngâm quá lâu rồi, ta cảm thấy hơi mệt nên là...
Rõ ràng là đang trốn tránh!!! Thúy kiều thế nào không biết được Giác Duyên một bụng sẽ nghĩ nàng khác người, thật sự xấu hổ đến đỏ mặt, Thúy Kiều cũng tìm đường cáo lui.
Sau khi tạm biệt Thúy Kiều ở phòng, Giác Duyên đưa ánh mắt nhẹ nhàng đưa quanh căn phòng của Kiều rồi lại quay sang không trung nhìn chằm chằm sau lưng Kiều nở nụ cười nhẹ nhàng.
-Ngủ ngon.
Rối Giác Duyên rời đi, Thúy Kiều quay vụt lại phía sau, rõ ràng Đạm Tiên là vong hồn chắc chắn Giác Duyên không thấy được, lúc nảy chắc là ngắm trượt nàng, chắc chị ấy bị lão mắt. Rồi đem nghi hoặc của mình nhất cái gối ném con người à vong người nằm nằm dài kia.
-Ngươi!!! Biếи ŧɦái!!! Đồϊ ҍạϊ !!!
"Ta đã làm gì đâu"
-Còn nói là không làm gì, ngươi là lúc nảy còn... ngươi ngươi...
Chưa để Thúy Kiều phơi bày rõ ràng, Đạm Tiên đã bò bò lên người Thúy kiều trêu chọc nàng, dù không cảm nhận được nhiều nhưng cái tức khí lạnh lẽo khiến Thúy Kiều thấy nổi da gà, đúng là vong ám, nàng có chút khó thở khi Đạm Tiên đặt tay trên người mình, ra lý do mỗi lần Đạm Tiên mượn xác là sáng hôm sau Thúy Kiều liền nhất lưng lên không nổi.
-Ngươi, Cút!
Thúy Kiều huơ tay múa chân trong không khí, Đạm Tiên một nụ cười khanh khách bay vòng vòng xung quanh.
Bên ngoài cửa, một nữ nhân im lặng nuốt nước bọt. Nữ nhân mà chị ấy cứu hôm qua quả thật não bị nhúng nước nên có chút bất thường, kẻ nào xinh đẹp đều thật không bình thường. Nhắc đến xinh đẹp, chợt gương mặt Giác Duyên co rúm lại, dòng nước mắt chưa tràn khỏi khóe liền bị chùi vội đi, nàng nở nụ cười rồi bỏ đi về phòng.
Căn phòng nhỏ mở ra, bên trong treo một bức họa người nửa thân, và đó là Đạm Tiên, người nàng yêu thương đến cuồng si. Rồi thắp một nén nhang lên khay hương, đưa nụ cười nhẹ.
-Đạm Tiên, ngày này hai mươi năm trước là ngày nàng bỏ ta mà đi, ít nhiều gì... gần hai mươi năm rồi, cũng nên... đến chào ta một tiếng chứ.
Nói đến đây, nước mắt chị ấy nghẹn ứ trong khóe mắt, mắt cay cay, mũi đỏ hoe, nụ cười nhẹ trên môi giật lên từng cơn chuyển sang gượng gạo mà co rúm, nước mắt không tự chủ mà trào ra, Giác Duyên ôm chặt vạt áo nấc lên từng cơn trong cuống cổ, gương mặt nàng đau đớn mỗi năm đến ngày này. Ngày giỗ của Đạm Tiên, ngày mà Đạm Tiên rời nàng mà đi, nàng không hề muốn khóc, nhưng bản thân nàng lại không thể cứu được người yêu mình khi nàng rời xa, nàng là vì mình mà bỏ mạng, chị ấy thầm trách Đạm Tiên ngu muội, bỏ chị ta mà đi. Nếu lúc đó đừng nói gì mà cùng Giác Duyên đến tìm đại phu thì may ra... may ra...
Giác Duyên không phải nữ nhân dễ khóc, chị chỉ rơi nước mắt với một người và hôm nay cũng vậy, chị ta ngẫn gương mặt đầm đìa nước mắt nhìn bức họa trên tường.
-Vương Thúy Kiều, nàng ta có tức khí giống nàng, nàng ta... thật sự có mùi của nàng, Đạm Tiên, ta không muốn nghĩ đến, nàng ở đó đúng không, ở đâu đó gần nàng ấy. Nhưng tại sao Đạm Tiên? Tại sao ta không thể... Tại sao ta không thể nhìn thấy nàng... Tại sao... nàng lại bỏ ta...
Giác Duyên khóc nấc lên tức tưởi, Tay đập điên cuồng xuống đất. Chưa bao giờ đến ngày giỗ của Đạm Tiên mà chị ấy lại khóc nhiều như vậy, vì nữ nhân nàng cứu có tức khí của ái nhân hay sao? Giác Duyên quỳ đó khóc đến nửa đêm và "người ta" vẫn ngồi im một chỗ nhìn nàng.
Đạm Tiên ngồi trong góc nhìn về hướng nữ nhân đó, nhìn ái nhân của mình đau khổ, biết bao lần về thăm nàng, chúng ta chỉ lướt qua nhau như làn khói trắng mờ ảo. Lần đầu tiên Đạm Tiên biết được sự Giác Duyên nghe lời mình rửa tay gác kiếm, không sát sanh. Đạm Tiên năm lần bảy lượt ghé thăm nàng, ả ta rất muốn đưa tay quẹt lấy dòng nước mắt đó, ả muốn ôm nàng vào lòng ngàn vạn lần nói câu xin lỗi. Nhưng mọi thứ đều lướt ngang. Hai nữ nhân bên cạnh nhau, chẳng thể nào nhìn thấy được đối phương, cảm nhận một chút cũng không được. Muốn chạm, muốn hôn, muốn trao tất cả. Muốn được ái ân cùng người, muốn được quan tâm lo lắng, muốn nói những câu yêu thương đơn thuần giản dị, muốn yêu. Đôi khi hành động đơn giản là vén chăn đắp cho nàng thì Đạm Tiên lại không làm được. Đôi khi dùng hết tức khí của mình để hất đi cánh hoa vương trên mái tóc đen dài của Giác Duyên lại khiến linh hồn của Đạm Tiên tan biến tam tuần. Nàng ở lại đây, đơn giản chỉ vì vấn vương tình yêu nhỏ bé này, Chỉ đơn giản là ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp kia và chỉ muốn cùng đối mặt Giác Duyên thốt ra hai từ "Xin lỗi"