Chương 55: Đừng.
Giác Duyên khóc đến khi gà gáy tiếng thứ ba. Mặt trời cũng chào ngày mới mà lấp ló trên đỉnh núi. Giác Duyên đưa tay lau vội dòng nước mắt của bản thân nhưng cảm nhận được gương mặt mình khô thoáng từ lúc nào rồi, soi vào gương thì chỉ thấy khóe mắt đỏ ửng sưng một chút, Nàng biết tối qua bản thân khóc rất nhiều, nhưng lúc nảy gương mặt nàng còn ướt đẫm thì giờ đã không còn chút hạt pha lê vào vương trên đó nữa. Giác Duyên nghĩ rằng bản thân mệt mỏi nhớ nhầm, nên chuẩn bị đi làm thiện chay. Nàng nào biết rằng, vong hồn trong góc kia đang bấu chặt lấy bức tường lạnh lẽo sau lưng cố gắng ngồi thẳng dậy. Đạm Tiên dùng toàn bộ sức lực tinh khí mà nàng hấp thụ tinh hoa hai mươi mấy năm liền đem đổ bỏ chỉ trong vài lần chạm tay quẹt đi dòng nước mắt ấy. Hai mươi mấy năm làm vong hồn vất vưởng, nếu cứ hấp thụ tinh hoa như thế nàng chắc chắn sẽ có thể mạnh hơn, có thể chạm vào ái nhân. Nhưng hai mươi năm hấp thụ tinh hoa đất trời, liền chịu không nổi những giọt nước mắt đắng cay vì mình mà rơi lệ của ái nhân. Đạm Tiên đưa tay quẹt vội dòng nước mắt khỏi gương mặt xinh đẹp kia, chính bản thân Đạm Tiên cảm nhận được sự đau nhói của Giác Duyên, ánh mắt, nụ cười. Đều biến mất. Chỉ còn lại hai hàng lệ dài bám chặt gương mặt nàng. Đạm Tiên chạm được nàng trong thoáng chốc, đưa tay chạm vào gương mặt nóng ran kia, hôn khẽ lên đôi mắt đỏ ửng để nước mắt ngừng rơi. Chỉ cần có thế... ả không muốn nàng khóc.Giác Duyên rời đi nửa ngày, Đạm Tiên vẫn không thể nhấc cơ thể lên được. Nàng là vong hồn, không thể cảm thấy đau đớn, nhưng nàng có thể thấy được cơ thể mình đang tan biến. Lúc trước chỉ là ả không biết, dùng tức khí trong người cố gắn thổi bay cánh hoa đào trên mái tóc đen của Giác Duyên lại khiến cơ thể tan biến khỏi trần thế tam tuần. Giờ thì lại dùng tất cả tức khí suốt hai mươi mấy năm hấp thụ thì cơ thể ả sẽ ra sao đây? có khi nào bị lôi về Diêm Ngục không? Ả không muốn về đó chút nào. Lại càng không muốn đám ma đói ngạ quỷ tranh giành nhau vong hồn ả. Nhưng điều quan trọng là ả không muốn thấy nàng khóc. Cơ thể Đạm Tiên mất dần đi, ả hận không thể chào Thúy Kiều một tiếng, sẽ ra sao nếu mấy ngày sau Thúy Kiều một thân trải đời? Ả lo cho Thúy Kiều ngốc nghếch bị người ta lừa đi, lại lo cho Giác Duyên đêm ngày khóc lóc. Nữ nhân... đúng là khó bảo.
Giác Duyên ngày hôm đó dùng thiện cùng Thúy Kiều rất ư là bình thường. Đến Thúy Kiều thì lại lo lắng cho đôi mắt đỏ của Giác Duyên mà chẳng hiểu vì sao lại không thấy vong hồn bu bám nàng nữa. Vậy cũng tốt, yên ổn một thời gian cho thư thái tinh thần.
Vài hôm sau, một đoàn sư ni dưới núi đi lên chùa, họ ai cũng mặt mày hiền lương thanh đạm, Thúy Kiều chuẩn bị thiện chay bên dưới bếp liền nghe tiếng trẻ con nhốn nháo nhìn lên trời nói chuyện một mình.
-Tiểu cô nương, người nhìn gì ở đó vậy.
Thúy Kiều tay cầm màn thầu đi đến chỗ nữ nhân nhỏ bé kia, dáng người tầm mười hai tuổi, nét mày hóm hỉnh với đôi môi son đào xinh đẹp. Tiểu cô nương liền bỏ chạy khi thấy nàng nên nàng trên tay cũng chưa kịp đưa cho cái màn thầu thì đã biến mất. Nên đành nhai một mình cái bánh nóng hổi, chỉ có cái vong hồn bay bay kia thì như chết đứng.
Đạm Tiên không hiểu bản thân mình, tại sao lúc trước dùng khí tức chạm vào người khác dù chỉ một chút thì hồn liền phân tán khắp trời, thân thể mất cả hình dáng tới tận tam tuần, giờ thì nàng lại trở về được hình dạng linh hồn của bản thân nhưng chỉ có cô bé nhỏ lúc nảy nhìn thấy, bản thân đứng trước Thúy Kiều múa may quay cuồng thì nàng lại lướt ngang qua như chưa thấy.
Chuyện này thật sự là sao? Thúy Kiều không thể thấy Đạm Tiên như lúc trước nữa, đến cả Đạm Tiên muốn nhập vào Kiều vì cũng vô ngại lướt ngang qua nàng. Hai người như chưa từng quen nhau, chưa từng biết đến sự tồn tại của nhau. Nếu như lúc trước Thúy Kiều cảm nhận được sự lạnh lẽo khi mỗi lần Đạm Tiên chạm vào cơ thể thì bây giờ hầu như bình thường. Quả thật Thúy Kiều không thể thấy vong hồn Đạm Tiên nữa.
Ả ta ngước mặt lên trời cao, nở nụ cười chua xót.
"Đây là những gì phải đánh đổi sao"
Trời không lấy đi linh hồn của Đạm Tiên, nhưng lại lấy đi ánh nhìn của người khác vào ả. Hiện tại nếu như muốn giúp Thúy Kiều thoát khỏi đám người truy đuổi hay ở bên Giác Duyên lau giúp giọt nước mắt cũng là điều hoàn toàn không thể nào. Đạm Tiên phó mặc cho thế gian có ra sao, hiện tại chẳng ai thấy nàng ngoài cô bé nhỏ, đám trẻ con nói chuyện thì người lớn sẽ không tin. Thôi thì đành chôn hồn ở gốc cây anh đào héo phía đỉnh kia vậy.
Tiếng đàn tỳ bà chua xót vang lên, âm thanh không người đánh mà vẫn lảng vảng xung quanh cây anh đào chết héo. Đạm Tiên ngồi đó một mình, ngắm nhìn dòng sông Tiền Đường chảy xiết, nhìn những cơn gió đang cố kéo bản thân đi, ả dựa lưng vào gốc cây heo hút vang lên bài thơ
"Một chút tình này có hay không
Nàng trông trời khuất bóng vẫn hồng
Hôn lên đôi mắt sầu trăm ngã
Lau giọt lệ sa thắt cõi lòng
Bao nhiêu muộn phiền nào ai thấu
Yêu thương chưa thấu biết nàng hay
Tình này một kiếp yêu nàng mãi
Biệt ly chưa nói đã tàn phai
"Yêu nàng" một tiếng còn chưa dứt
Đậm máu tình xa có mấy ai."
Đạm Tiên mệt mỏi rồi, chợt mắt một chút, ả sợ lại gặp Mạnh Bà ở Nại Hà, ả không muốn uống chén canh ấy, ả không muốn đời này kiếp này dừng lại, ả còn yêu cô bé ấy rất nhiều cơ.
Cơn mưa mùa đông gắt gao ào ạt, bóng dáng Giác Duyên làm Đạm Tiên tỉnh giấc. Cơn buồn ngủ còn bám lấy ả nhưng chỉ khi thấy ái nhân ngồi bên gốc đào là lại tỉnh ngủ, khép nép ngồi bên cạnh mà chẳng thể nói ra lời nào. Gió ngày một lạnh, cơn mưa ngày một gắt. Đạm Tiên hận rằng bản thân không thể che cho nàng chút mưa, không thể cho nàng mượn bờ vai nhỏ, lại càng không thể khoác chiếc áo cho nàng. Điều đơn giản mà Đạm Tiên có thể làm được là ngồi bên cạnh Giác Duyên im lặng, dù muốn ôm lắm nhưng có nào được đâu.
Giác Duyên ngồi dưới mưa "một mình". Nàng thì thầm lại y hệt bài hát của Đạm Tiên lúc nảy, bài hát mà lần đầu tiên nàng được nghe Đạm Tiên hát. Lúc đó, ánh mắt đạm tiên lạnh lùng như xác chết, bản thân chán ghét nàng ấy vô cùng nhưng Giác Duyên lại vì bài hát đó mà theo đuổi Đạm Tiên. Mỗi lúc buồn lại ép nàng hát cho mình nghe. Đạm Tiên lảm nhảm rằng bài hát nhàm chán thì Giác Duyên lại một mực muốn nghe nàng. Một năm trời Giác Duyên chỉ muốn nghe một hài hát đó của Đạm Tiên mà thôi. Mười lăm năm sinh ra lớn lên đi tìm tình yêu của mình, vì một bài hát mà có người yêu, Giác Duyên có một năm yêu thương nồng đậm với ái nhân của mình, và rồi lại mất cả thanh xuân lẫn thời gian để chờ đợi người ta trong vô vọng. Nàng lúc ấy không thể tin Đạm Tiên tự vẫn chỉ vì không còn trong trắng cho nàng. Đạm Tiên nhất định phải đối diện nàng mà xin lỗi. Giác Duyên tin rằng sẽ gặp lại nàng, nhưng hoàn toàn không. Dù trong mộng nhưng nàng vẫn không thể nghe hai từ đó.
Giác Duyên lại khóc, nàng khóc trong mưa. Người ta thường bảo mưa sẽ rửa trôi đi những oán than tuyệt vọng, vừa làm mọi phiền muộn đều được tan đi. Nhưng nào có phải như thế. Giác Duyên càng khóc, càng ngắm mưa, lòng nàng lại đau nhói như trăm mảnh sắt không lưu tình cứa ngang trái tim nhỏ bé.
Mưa có thể che đi dòng nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của nàng, nhưng mưa không thể che đi giọt sầu trong tâm. Yêu đến đậm sâu nhưng chẳng thể cùng nhau đi đến con người cuối cùng của hạnh phúc là điều con người ta luyến tiếc mà vấn vương cõi trần. Nước mắt vẫn mặn chát mặc dù hòa quyện với màn mưa.
Giác Duyên khóc, Đạm Tiên lòng như cắt đau đớn biết bao nhiêu, nàng hận tại sao bản thân không siêu thoát để phải chịu cảnh ái nhân mình khóc than. Nàng hận bản thân dại dột tìm đến cái chết vì sự tủi nhục của bản thân. Nàng hận bản thân không thể làm gì hơn ngoài ngắm nhìn người nàng yêu đến tâm can giằng xé.
-Đạm Tiên, chờ ta... Ta... đến với người sớm thôi.
Giác Duyên dứt bóng lưng quay về chùa, một bóng lưng ảm đạm sầu thảm kiệt sức trong màn mưa lạnh lẽo, Đạm Tiên ngồi đó, một chút rồi lại nhớ đến câu nói kia mà quay về theo Giác Duyên
Giác Duyên... Giác Duyên, nàng không được làm gì dại dột... Giác Duyên... nàng không thể cầm con dao nhọn đó được, Giác Duyên... Huyết tương đó... không thể nào... Đừng ngủ Giác Duyên... Giác Duyên...