Chương 53: Giác Duyên
-Cô nương, người thức?giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên tai khiến Thúy Kiều như tỉnh táo. Nàng đang ở trong một căn phòng nhỏ với bày trí đơn sơ, bên cạnh là một nữ nhân trông rất giống ni cô trong chùa, chị ta vận thân y xám khói ngồi vắt chiếc khăn xuống nước. Gương mặt khả ái hiền lành, đôi mắt một màu đen lãnh như thấu hiểu người trước mặt. Thúy Kiều được dựa ngồi tựa vào tường.
-Người là?
Thúy Kiều còn chau mày đau đớn, cả cơ thể nhiễm lạnh chắc cũng sốt một thời gian mới hạ làm cơ thể vô cùng mệt mỏi, nàng nhớ rằng mình đã nhảy xuống sông Tiền Đường, lại không thể tin được mình vẫn còn sống. Số phận mình do trời định rồi, đẹp cũng khổ.
-Ta tìm thấy cô nương ở gần bờ sông, y phục của cô không phải người ở đây, thất lễ đem cô về, đây là Chiêu Ân Am chùa tự phát của ta, ta tự là Giác Duyên, ni cô của chùa.
Nữ ni cô đưa đôi môi cong lên một đường hoàn hảo, nụ cười ấy không có một chút gì hàm ý, đơn giản chỉ là trao ra nụ cười có thể làm ấm lòng đối phương, ni cô này, lại đẹp đến vậy thì sao lại phải vào chùa mà làm ni? Chị ta xinh đẹp như thế chắc hẳn cũng phải có nam nhân tước quý cao sang đến thú chị ta chứ?
Thiện được dọn lên, Thúy Kiều nhìn thức ăn chay trên bàn, bản thân tự dưng thấy đói bụng đến ngất mất thôi. Tất cả thức ăn trên bàn cứ như cao lương mỹ vị, Thúy Kiều vẫn không quên tư thế uy nghiêm ngồi thẳng lưng tay nhẹ nhàng gắp từng miếng nhỏ mà Tú Bà, Thúy Vân lẫn Hoạn Thư rèn giũa, nàng cũng có chút thần thái rồi. Sư Giác Duyên đã ra ngoài để Thúy Kiều nghỉ ngơi dùng thiện một mình. Thúy Kiều lẻ loi hai mình trong phòng im lặng, khoan đã, hai mình?
Thúy kiều đột nhiên quay về phía giường, một thân hình quen thuộc với bộ xiêm y xanh lam, mái tóc xõa dài đang ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào Thúy Kiều làm nàng chút xíu nữa sặc cơm.
-Đạm... Tiên...
Thúy Kiều chắc chắn bản thân không hề ngủ gật, nàng còn chắc rằng Đạm Tiên đang ngồi trơ trơ ở đó, vẫn nụ cười nham hiểm sắc lang ngắm nhìn nàng làm Kiều một phen nổi da gà.
"Sao thế? Đây đâu phải lần đầu thấy ta?!"
Đạm Tiên vòng tay trước ngực ngã đầu nghiêng đặt tựa vào cột giường, bản thân vẫn nở nụ cười sắc lang soi từ tà áo ni cô khoác hờ trên người Thúy Kiều, lớp áo xám mỏng manh rộng thùng thình kia lại ép lấy vùng đồi núi chập chùng của Thúy Kiều, để lộ hai hạt sen ẩn hiện bên trong, Đạm Tiên đưa tay làm hành động chùi nước bọt trên miệng bằng gương mặt khả ố khiến Thúy Kiều một phen dựng cả da gà lên.
-Sao lại?? Người kia có thấy ngươi không?
Thúy Kiều đưa đầu ngoảnh ra ngoài cửa nhìn, lúc nãy giờ Đạm Tiên ngay bên cạnh thì chắc sư Giác Duyên cũng có thể thấy nàng.
"Không, chỉ có mình nàng thấy ta thôi."
Đạm Tiên bay vù vù ngồi bên cạnh Thúy Kiều, nằm dài trong không trung đầu đặt lên chân nàng, cái dáng người ung dung tự tại này là của một linh hồn không siêu thoát vì vấn vương hồng trần? Nếu làm ma mà thảnh thơi không lo nghĩ chuyện đời như thế thì không biết sẽ có bao nhiêu người tự nguyện làm ma đây.
-Thường ngày ngươi chỉ xuất hiện trong giấc mơ hoặc trong tâm trí, giờ thì sao lại...
Thúy Kiều một bụng nghi hoặc hỏi, Thường ngày Thúy Kiều chỉ nghe lời thì thầm văng vẳng trong đầu mình chắc chắn đó là của Đạm Tiên, Kẻ luôn tìm đến vào đêm hôm khuya khoắt trong giấc mộng quấy rồi mình, nhưng Kiều chưa bao ngờ nghĩ rằng ả ta lại có thể xuất hiện ở ban ngày ban mặt ngoài này.
"Thì..."
Chị ta gãi đầu khờ khạo, nở một nụ cười gượng gạo
"Đã sắp đến lúc chúng ta phải chia tay rồi đấy."
Đưa ánh mắt buồn rười rượi nhìn Thúy Kiều, ánh mắt long lanh như sắp rơi lệ khiến Kiều có chút khó chịu. Hai người có thân nhau đâu? gặp nhau trong mộng thì cũng toàn chị ta rượt đuổi đè nàng xuống giở trò đồϊ ҍạϊ , Kiều sợ chị ta đến mức dư thừa thì lấy đâu ra cái cảnh chia ly ướŧ áŧ như hai người là tri kỷ vậy chứ? Suy cho cùng thì Thúy Kiều để chị ta mượn thể xác cứu Kiều năm lần bảy lượt thoát khỏi đống dược của Hoạn Thư, rồi còn cứu Thúy Kiều chạy trốn khỏi Hoạn Mẫu, Thúy Kiều cũng có mang ơn, nhưng Thúy Kiều lại có cảm giác Đạm Tiên năm lần bảy lượt trong mơ bảo mình nhảy sông tự tử, thật ra có ý gì? Chết cũng không chết, lạc vào chùa... mà khoan đã, không phải những hồn ma vất vưởng không thể vào nơi linh thiêng thờ cúng hay sao? tại sao Đạm Tiên lại ở đây?
-Vương cô nương, ta vào nhé.
Bên ngoài giọng nói phát ra chắc chắn là của vị ni cô lúc nảy cứu Kiều. Chị ấy mở cửa một thân y xám bưng chén thuốc vào đặt lên bàn.
-Ngại quá, trong chùa không có cao lương mỹ vị gì, mong Vương cô nương không để bụng.
Cúi đầu, gương mặt ấy thấp xuống khiến Thúy Kiều có chút áy náy huơ tay.
-Không sao, dù gì tiểu nữ cũng một mạng nhờ người cứu.
Thúy Kiều được sư Giác Duyên đưa chén thuốc phòng ngừa cảm mạo, một họng đắng nghét, Thúy Kiều lè lưỡi trẻ con chau mày. Rồi lại lần nữa ngắm nhìn người trước mặt, ni cô Giác Duyên này thật là sắc nước hương trời a. Thúy Kiều vờ làm rơi cái muỗng cúi xuống nhặt, để ý xem cái hồn ma Đạm Tiên đang làm gì. Đúng như dự tính của Kiều, chị ta đang nhìn chằm chằm vào nữ ni cô đó, đến cả ni cô mà cũng không tha, thật sự Đạm Tiên mê gái đến cuồng rồi, hèn gì vẫn không được siêu thoát. Nhưng ánh mắt của Đạm Tiên dịu dàng lại có chút buồn rầu, lần đầu tiên Kiều thấy ánh mắt đó.
-Vương Cô nương, cô tỉnh thì tốt rồi, chẳng hay cô từ đâu đến?
Giác Duyên đưa ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào Thúy kiều, nếu bây giờ Thúy Kiều kể tất cả mọi chuyện thì có khi bị đuổi khỏi chùa mất. Mà bị đuổi thì làm gì có nơi nào để đi nữa, nên cắn răng cam chịu.
-Tiểu nữ là một tiểu ni ở ngôi chùa nhỏ, chẳng may qua sông bị trượt chân.
Nói dối rồi, Thúy Kiều nuốt nước mắt vào trong đau khổ tột cùng, ba má ơi Kiều xin lỗi, Thúy Vân ơi chị xin lỗi. Nhìn sang Đạm Tiên thì chị ta đưa ngón trỏ ý bảo Kiều làm tốt lắm. Thúy Kiều hận không thể chạm vào chị ta nếu không bản thân đấm cho chị ta một cái.
-À, Nếu không ngại Chiêu Âm Am nhỏ bé tầm thường, Vương cô nương cứ tự nhiên như nhà mà ở lại.
Sư Giác Duyên đúng thật người tốt, còn tốt bụng chăm sóc Vương Thúy Kiều cặn kẽ nữa. Chợt Thúy Kiều im lặng khi thấy Đạm Tiên chân không chạm đất bay đến trước mặt của sư ni cô kia, đưa bàn tay lên muốn chạm vào gương mặt đó liền bất ngờ rút lại, vẻ mặt sầu thảm rồi lặng lẽ lên giường và ngồi im. Thúy Kiều chợt dâng lên cảm giác khó xử, không lẽ, vị sư này...