Chương 52: Thú nàng, cứu nàng.
Một thân ảnh ngã từ ngựa xuống đất, Thúy Vân liền vội nhảy xuống kiệu chạy đến đỡ lấy Tú Bà.-Ngươi này là làm sao?
Thúy Vân cho người đưa Tú Bà vào trong kiệu, tại sao một thân cơ thể của Tú Bà lại lạnh ngắc như băng, gương mặt nữ nhân lãnh băng này thật sự chỉ chuyển màu với mình Thúy Kiều.
-Không gì, ta chỉ cảm thấy có chút bất an.
Tú Bà né xa khỏi tay của Thúy Vân, Tay phủi lớp đất trên tà áo của mình, đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa nhỏ. Hai người đang trên đường về Vương gia, nét mặt hai người suốt chặng đường dài chẳng ai nói với ai một lời. Tự dưng giữa đường Tú Bà té ngựa nên mới có dịp ngồi cạnh nhau.
-Ngươi... Và chị ta là gì?
Thúy Vân đem nghi hoặc trong người hỏi, đưa tay vuốt lấy mái tóc của mình được Hoạn Thư vấn vào sáng sớm. Bản thân đưa ánh mắt nhung nhớ nhìn xa xăm.
-Giống như ngươi và ả Hoạn Thư.
Vẫn không cho Thúy Vân một ánh mắt thân thiện, thật sự con người cao cao tại thượng này không muốn động chạm lời nói với bất kỳ nữ nhân nào khác ngoài Thúy Kiều. Lạnh lùng với ai cũng được, chỉ cần không quá xen vào cuộc sống của Tú Bà, người đó sẽ yên thân sống trọn kiếp người.
Thúy Vân nghe đến giống liền mặt đỏ tía tai, mặt phiếm hồng tay thì ôm má, dáng vẻ tiểu hài tử hét ầm lên trong đầu, lấy gương ra soi thì cổ nàng cũng có vài chấm hoa ửng lên của tình nhân đêm qua. Vội vã kéo áo che lại
-Ngươi... tại sao ngươi và chị ta có cái thể loại tình cảm đó.
Thúy Vân mặt che hé mắt nhìn người trước mặt ung dung.
-Tại sao ta và chị gái ngươi lại không thể có loại tình cảm đó?
Ánh mắt lãnh băng đưa qua nhìn Thúy Vân, một lần nữa Thúy Vân lại cảm thấy Tú Bà thật sự có điểm giống với Hoạn Thư nhà nàng, cũng cái kiểu ăn nói ngạo mạn lãnh đạm đó. Gì? Hoạn Thư từ lúc nào đã là người nhà nàng, nghĩ đến đó Thúy Vân một phen ửng mặt đỏ rực lên, đầu bốc khói có thể chiên trứng được luôn ấy.
-Ngươi rốt cuộc đến Vương gia ta để làm gì.
Một hồi trầm tư thì Thúy Vân cũng dịu bớt nét đỏ lựng trên mặt. Đưa tay mở túi nước nhấm một ngụm khi cổ nàng khô khốc.
-Ta muốn thú Thúy Kiều.
PHỤT!!!
-----
-Hoạn Thư phu nhân... Hoạn Thư phu nhân...
Lão gia nô chân ngắn chân dài chạy vào trong phòng Hoạn Thư, Nữ nhân cao cao tại thượng như nàng đang vắt chân lên ghế, tay cầm ly mà nhấp ly nước ung dung tự tại nhìn lão.
-Vương phu nhân đã được tìm thấy ở bờ sông Tiền Đường, còn sống ạ. Đã được một sư ni của chùa Chiêu Ân Am cứu vớt.
Lão gia nô thở phào nhẹ nhõm. Hoạn Thư cũng như hất được tảng đá đè trong tâm, nàng không thể ngờ mẫu thân nhà mình lại đem Thúy Kiều khỏi nàng, nàng giận vì đó là mẹ mình nên không thể làm gì bà ta. Nàng sai người đem tờ hôn thú mua Vương Thúy Kiều từ Ngưng Bích lầu đến.
Tờ giấy trắng tinh nhuốm nhút mực đen lem luốc. Hoạn Thư cầm tờ giấy chuộc người cũng như thú Kiều từ Lầu Ngưng Bích, nở nụ cười trên môi mỉa mai.
-Vương Thúy Kiều, được Thúc Gia thú về làm thϊếp, nhưng vì Hoạn Thư ganh ghét đố kỵ ghen tuông nên ra tay hãm hại Kiều, Đốt giấy hôn ước của Kiều, đánh đập và ném nàng ta khỏi Thúc gia. Ngươi đem lời này, bảo nô hầu truyền tin ra ngoài. Dân chúng sẽ bàn tán chuyện này, Thúy Kiều sẽ được tự do.
Hoạn Thư đưa tay đốt tờ giấy trên ngọn lửa, giấy mỏng, bén lửa liền hóa tro tàn. Gương mặt Hoạn Thư một màu xám đυ.c.
-Phu nhân, hà cớ gì, người lại đem danh dự của bản thân ra cho dân tình chà đạp?
Lão nô già lo lắng cho phu nhân của mình, cớ gì lại vì một nữ nhân lại sẵn sàng gϊếŧ người, cớ gì vì một nữ nhân lại chấp nhận đem danh dự của mình đổi lấy tự do cho người ta. Hoạn Thư nở nụ cười chẳng đáp, rót một ly trà nóng đưa lão gia nô đang miệng lưỡi khô khốc. Bản thân liền đem giấy bút ghi ghi viết viết.
-Phu nhân, người viết gì vậy?
Lão nô tò mò đem miệng đặt vào ly nước nhìn từng dòng chữ Hoạn Thư đặt trên giấy.
-Ngươi bảo người chuẩn bị kiệu.
Hoạn Thư đứng thẳng chỉnh lại y phục một chút rồi quay lưng ra ngoài. Đưa bức thư cho gia nô.
-Ngươi đến Vương gia ở Bắc Kinh một chuyến. Đem thư gửi cho Vương Thúy Vân. Ta về nhà mẹ một chuyến
-Người về nhà lão phu nhân? người định làm gì?
Lão gia nô tò mò. Hoạn Thư ngẩn mặt ra xa xăm đưa ánh mắt cao cao tại thượng
-Nói với mẫu thân là ta muốn thú Vương Thúy Vân.
PHỤT!!!
-----
-Cô nương... cô nương... tỉnh lại đi.
Một thân ni tử xám ngồi trước nữ nhân nằm dài dưới bờ sông Tiền Đường. Nữ nhân còn thở nhưng có vẻ ngâm nước một đêm, bụng chắc cũng phải uống rất nhiều nước, có khi nào có cá lòng tong bơi qua bơi lại trong bụng không?
Không thể nào, bớt ngây ngốc bởi ý nghĩ của mình, Ni cô kia lật Kiều lại, quả là một nữ nhân xinh đẹp. Tại sao nữ nhân ấy nằm ở đây? Tắm đêm sao? thời tiết sang đông rồi mà? chắc do bản thân ở trong chùa lâu quá, thế sự bên ngoài thay đổi nhanh đến chóng mặt rồi. Ni cô đưa tay lên mũi nữ nhân kia liền lo lắng, phải cứu người. Nữ nhân đuối nước tức là phải ép nước chảy ra mới có thể tỉnh lại.
Ni cô vén áo đặt tay lên ngực của Thúy Kiều ấn nhẹ, Kiều vẫn không động đậy một chút, ni cô liền từ từ thả ngực của Thúy Kiều ra, đưa tay đặt lên ngực mình, Ồ, thật sự một nữa cũng không bằng. Ni cô một phen khóc không ra nước mắt tủi thân rồi lại đưa tay ép ngực cho Thúy Kiều. Nàng xộc khá nhiều nước, chắc phải lấy hơi ép nước nàng mới tỉnh. Nghĩ thoáng ni cô liền đưa tay bịt mũi Thúy Kiều.
-Cô nương, ta thất lễ với người rồi.
PHỤT!!!