Kha Lâm nghe Lý Tinh Hà nói xong, mây đen đầy đầu, sắc mặt tái xanh, dùng ba-toong chỉ vào hắn nói: “Ngươi lại ăn nói xằng bậy, không cần biết ngươi là ai ta sẽ gϊếŧ ngươi!”
Oa, đây là lời thoại bá tổng gì! Lý Tinh Hà lùi về sau một bước, đứng ở nơi ba-toong không thể với tới, đồng thời kéo Tư Hạo Lam về phía sau mình, ngay thẳng nói với Kha Lâm: “Vị tiên sinh này, anh cũng nên xét lại mình một chút. Anh đừng tưởng dùng tiền tài hoặc cái gì khác để uy hϊếp Tư Hạo Lam khiến hắn thuận theo anh, anh có thể vô pháp vô thiên, hắn can tâm tình nguyện ở bên cạnh anh sao?”
Những lời này chọc đúng chỗ đau của Kha Lâm. Hắn từng tìm cho Tư Hạo Lam vô số lý do ở lại Kha gia, bao gồm nội ứng quyến rũ hoặc cải thìa khổ tình, hết lần này tới lần khác gạt bỏ chuyện không can tâm tình nguyện.
Kha Lâm ngồi trong xe, nhìn Lý Tinh Hà đứng phía trước. Người đàn ông anh tuấn, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt kiên định, không chút thối lui dùng thân thể cao lớn chắn trước Tư Hạo Lam.
Cảnh tượng này khiến mắt Kha Lâm phát đau.
Người đàn ông này khỏe mạnh cường tráng, hoàn toàn khác biệt với chính mình.
Kha Lâm quay đầu qua chỗ khác, không muốn nhìn nữa.
“Ê.”
Lý Tinh Hà đang định nói tiếp đã bị người ta túm gáy. Tư Hạo Lam xốc quần áo hắn dùng sức mạnh không thể phản kháng kéo Lý Tinh Hà.
“Ngươi thì khác gì, chưa từng hỏi ý kiến của ta.” Tư Hạo Lam mất kiên nhẫn vứt người đàn ông trong tay qua một bên. Lý Tinh Hà lảo đảo mấy bước mới đứng vững.
“Thật phiền phức. Ta muốn về nhà ăn sủi cảo.”
Kha Lâm nghe vậy mới nhìn qua, quan sát Tư Hạo Lam, cáu kỉnh nói: “Người kia nói ta uy hϊếp ngươi. Ta đây hiện tại dùng đầu bếp nhà ta làm lợi thế, ngươi có qua không?”
Tư Hạo Lam nghe xong, từ bên cạnh Lý Tinh Hà vọt sang bên kia, nhanh như chớp chui lên xe, ngồi cạnh Kha Lâm, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Lý Tinh Hà mở to mắt nhìn Tư Hạo Lam chạy đi như một cơn gió bắt cũng không bắt được. Sau đó hắn trừng mắt nhìn con xe màu đen, từng chiếc từng chiếc rời khỏi khách sạn, nghênh ngang mà đi.
Lý Tinh Hà đứng trước cổng khách sạn một hồi, trong lúc đang ngây người xuất thần, có người đi tới vỗ vai hắn một cái.
Hắn quay đầu phát hiện là Lý Chính Tường.
Vẻ mặt Lý Chính Tường có chút phức tạp, nhìn về hướng chiếc xe màu đen của Kha Lâm rời đi, nói: “Kha Lâm thay đổi thật nhiều.” Ông ta thở dài, chỉ điểm con trai mình: “Lần này cậu ấy lựa chọn xuất hiện ở đây hẳn là muốn tuyên chiến với chúng ta.”
“Tuyên chiến?” Lý Tinh Hà không hiểu. Hắn cũng nhìn về phương xa như có điều suy nghĩ. “Con chỉ đang nghĩ, chẳng lẽ hắn nói tao thoại tốt nên Tư Hạo Lam mới chọn đi theo hắn?”
Lý Chính Tường: “?”
Kỳ thực, cha con Lý gia đều sai rồi. Kha Lâm không đến kiếm chuyện cũng không đến nói tao thoại, hắn tới phá cp. Kết quả hắn phá được một bụng tức về nhà.
Lý Tinh Hà và Tư Hạo Lam, hai người đàn ông giá trị nhan sắc thuộc top đầu đứng cùng một chỗ. Hình ảnh kia thật chói mắt.
Kha Lâm ngồi trên xe nãy giờ không nói gì, mặt lạnh như băng, đôi mắt âm u như bão tố về đêm.
Tư Hạo Lam thế nào cũng không nghĩ tới hắn đang ghen, chỉ cảm thấy Lý Tinh Hà đυ.ng chạm Kha Lâm khiến hắn không vui.
Tư Hạo Lam suy nghĩ một chút, hiếm khi an ủi người khác, nói với Kha Lâm: “Lý Tinh Hà bình thường khá tốt, chỉ hơi ngu một chút thôi. Ngươi đừng để trong lòng.”
Y không nói còn tốt, vừa nói càng như đang bảo vệ Lý Tinh Hà. Kha Lâm giận đến hừ một tiếng, quay đầu qua chỗ khác không thèm để ý tới y.
Tư Hạo Lam cảm thấy không khí trong xe vừa chua vừa lạnh lẽo, rốt cuộc là làm sao y không nói lên được, cuối cùng chỉ có thể im lặng không nói lời nào.
Xe xuất phát rất lâu mới về đến Kha gia. Chiếc xe đen lao vun vυ't trong bóng đêm như tâm tình của Kha Lâm. Lúc đến nơi, gió đêm gào thét, dinh thự của Kha gia vô cùng quạnh quẽ.
Nhóm đàn ông tây trang đỡ Kha Lâm xuống xe, Mai Khâm ra nghênh đón. Anh ta thấy Tư Hạo Lam liền phấn khởi chào hỏi: “Tư thiếu gia! Cậu đóng phim rất hay! Chúng tôi hàng ngày đều theo dõi bộ phim, cậu có thể ký tên cho tôi được không?”
Quản gia đang bừng bừng phấn chấn đột nhiên thấy sắc mặt Kha Lâm liền rút lại nụ cười, cẩn thận hỏi: “Đây là thế nào?”
Kha Lâm xị mặt, ra lệnh: “Đẩy tôi vào nhà.”
Mai Khâm liếc mắt nhìn Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam nhún vai biểu thị ta cũng không hiểu. Quản gia đẩy xe lăn của Kha Lâm đi về phòng, Tư Hạo Lam theo sát phía sau.
Bên ngoài lạnh lẽo, sau khi vào nhà ấm áp hơn rất nhiều, Kha Lâm lạnh lùng nói: “Để tôi yên tĩnh một mình.” Nói xong, hắn đi thẳng vào phòng ngủ. Xe lăn đè lên thảm trải sàn, trượt vào phòng. Hắn đóng cửa nhốt Tư Hạo Lam và Mai Khâm ở bên ngoài.
“Rốt cuộc làm sao vậy?” Mai Khâm hỏi.
Tư Hạo Lam lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết, chắc là đói bụng?”
Mai Khâm: “…” Cậu cho rằng mọi người đều giống cậu?!
Lúc hai người ở bên ngoài nói chuyện, đột nhiên nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng “Loảng xoảng”, tiếp theo là âm thanh rầm rầm. Tư Hạo Lam và Mai Khâm liếc nhau. Mai Khâm lo lắng tiến lên gõ cửa: “Tiên sinh, cậu vẫn ổn chứ?”
Trong phòng không ai đáp lời, cửa bị khóa trái. Mai Khâm vô cùng sốt ruột, sợ Kha Lâm gặp nguy hiểm. Tư Hạo Lam kéo anh ta, nói: “Để ta.”
Lam thức tuyệt kĩ – một cước đạp cửa – tái xuất giang hồ. Tư Hạo Lam giơ chân hung hăng đạp lên cửa, cánh cửa và khóa có vững chắc hơn nữa đều không cản được y.
(Lam thức tuyệt kĩ: tuyệt kĩ phong cách Tư Hạo Lam)
Động tác của Tư Hạo Lam rất đẹp trai, Mai Khâm không có tâm trạng thưởng thức, vội vã đi vào trong kiểm tra.
Cửa bị đá văng ra sau. Trong phòng Kha Lâm đưa lưng về phía bọn họ, ngồi giữa xe lăn, một tay chống ba-toong, bóng lưng thảm đạm.
Chiếc bàn trước mặt hắn lộn xộn ngổn ngang, toàn bộ đồ trên bàn bị hất xuống đất, giấy rải khắp nơi, dụng cụ lăn đầy đất. Xem ra những vật phẩm này đã bị người ta đối đãi một cách thô bạo.
Mai Khâm muốn tiến lên khuyên giải Kha Lâm bị Tư Hạo Lam ngăn lại. Tư Hạo Lam nhìn quản gia, ánh mắt trầm tĩnh, nói: “Để ta nói chuyện với hắn.”
Mai Khâm muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ cuối cùng im lặng lui ra ngoài.
Tư Hạo Lam khép cánh cửa bị y đá hỏng, đi tới bên cạnh Kha Lâm.
Kha Lâm một tay đỡ trán, nhắm mắt dưỡng thần, một tay nắm chặt ba-toong, ngón tay dùng sức đến nỗi các đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch.
“Ngươi cũng biết tức giận đập đồ ah.” Tư Hạo Lam khoanh chân ngồi xuống bên cạnh hắn. Kha Lâm vẫn rất u ám, ngoại trừ chuyện hợp đồng kinh tế đi ăn máng khác lần trước, Tư Hạo Lam chưa từng thấy hắn như vậy.
Lần đó và lần này khác nhau. Khi đó Kha Lâm đơn thuần chỉ nổi giận, hôm nay lại mang theo cảm xúc khác.
“Dù sao ta cũng cổ quái âm u, tính khí không tốt còn có bệnh.” Kha Lâm nhắm hai mắt, không nhìn Tư Hạo Lam, chết lặng nói: “Như người ngoài vẫn nói.”
Trong tiểu thuyết gốc quả thực miêu tả Kha Lâm như vậy, biếи ŧɦái lập dị ở trong căn nhà ma u ám, hình tượng đại khái là vậy.
“Thực ra cũng tốt mà. Ngoại trừ việc thích đọc tiểu thuyết kì quái, ngươi vẫn không xấu tính như ta.” Tư Hạo Lam ngồi cạnh Kha Lâm, cảm nhận được nhiệt độ do đến gần Kha Lâm mang tới, thân thể ấm áp.
Xét về tính cách, Tư Hạo Lâm vẫn rất tự biết mình. Y biết tính cách mình rất kém, không để ai vào mắt, rất khó ở chung.
Kha Lâm rốt cục trợn mắt, nhìn về phía Tư Hạo Lam, nói: “Ngươi không cần nói dễ nghe an ủi ta.” Hắn châm chọc nhếch mép, kéo ra một nụ cười khó coi: “Dù sao ngươi bị ta uy hϊếp mới ở lại chỗ này.”
Hắn rầu rĩ nói: “Một kẻ u ám thần kinh, còn không thể đi lại như ta sẽ không có người muốn ở lại bên cạnh.”
Bất kỳ ai cũng có thể nghi ngờ hắn, đặc biệt là loại người khỏe mạnh, dương quang, lớn lên trong sự yêu thương của cha. Bọn họ có thể chỉ vào mũi hắn nói, ngươi nên xét lại mình, ngươi dựa vào cái gì giữ lại Tư Hạo Lam.
Kha Lâm chưa bao giờ phản tỉnh chính mình, vì một khi phản tỉnh hắn lo lắng sẽ phát hiện từ đầu tới cuối đều là sai, như vậy con đường kế tiếp hắn sẽ không đi.
Hắn muốn thời thời khắc khắc nắm chặt thứ mình muốn, nhưng hắn vô lực đến nỗi ngay cả đứng dậy đánh người cướp đồ của mình một quyền cũng không làm được.
“Hơn nữa cho tới bây giờ ta luôn chỉ có một mình, lâu như vậy cũng quen rồi.” Kha Lâm cười khẩy nói.
“Nhưng mà ta cũng luôn một mình.” Tư Hạo Lam ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn về phía Kha Lâm, đôi mắt trong suốt như sao trên trời.
Kha Lâm kinh ngạc nhìn y.
“Ta là cô nhi, từ nhỏ luôn chỉ có một mình.” Tư Hạo Lam rất hiếm khi nói chuyện của mình, hôm nay lại nhớ về chuyện cũ. “Để có thể một mình cũng sống tốt, ta không ngừng đánh nhau với người ta, chỉ cần có thể thắng thì sẽ không có người khinh thường, chỉ cần có thể thắng là muốn làm gì thì làm nha, có thể an nhàn mà sinh hoạt.”
Y vẫn đeo niềm tin này sống đến bây giờ. Bởi vì quá tự ngã, bị người đời chỉ vào lưng mắng, nhưng vậy thì sao, không ai đánh được y, y chiếm được bình an.
Đồng thời từ đầu đến cuối y vẫn chỉ đơn độc.
Kha Lâm tưởng Tư Ích Niên đối xử với y quá tệ, dẫn đến việc y cho rằng mình không có ba ba, giờ khắc này nghe y nói như vậy, trái tim bắt đầu đau nhức.
Người đáng yêu như y, Tư Ích Niên sao lại không yêu quý?
Cũng vì Tư Ích Niên cực phẩm, hắn mới có cơ hội cưỡng ép Tư Hạo Lam ở lại Kha gia, nghĩ vậy, hắn và Tư Ích Niên có gì khác nhau chứ.
Kha Lâm phục hồi tinh thần, cảm thấy xấu hổ với hối hận của mình. Hắn nhìn mặt bàn bị mình phá đến hỗn loạn, tự giễu nói: “Ta không có tư cách nói điều này.” Hắn hít sâu một hơi, không dám nhìn Tư Hạo Lam, hỏi: “Lam Lam, ta hỏi ngươi. Tại sao ngươi ở lại căn nhà này?”
Kha Lâm rất lo lắng. Hắn lo Tư Hạo Lam sẽ mượn vô số lý do, như nội ứng quyến rũ hay cải thìa khổ tình hắn từng não bổ, chung quy luôn có rất nhiều rất nhiều lý do.
Nhưng Tư Hạo Lam nói ra đáp án hắn muốn nghe nhất. Tư Hạo Lam cảm thấy vấn đề này rất ngu ngốc: “Vì ta thích nơi này.”
Kha Lâm quay đầu, đối diện ánh mắt của y.
Tư Hạo Lam như lẽ thường tình, nói: “Ta thích nơi này, cho nên ta ở lại.” Không ai cản được y, ai cũng không thể đuổi y đi.
Y hơi nhích gần về phía Kha Lâm, bệnh nan y mang tới phản ứng sinh lý, sấy cơ thể y nóng lên. Y nói: “Hơn nữa, ngươi một mình, ta cũng một mình. Ta ở lại đây, chúng ta chính là hai mình.”
Kha Lâm bật cười, vươn tay về phía Tư Hạo Lam, sờ má sau đó nâng cằm y.
Tư Hạo Lam có lẽ không biết lời y nói kinh động đến thế nào. Nghe vào tai Kha Lâm, câu nói đó là ngôn ngữ êm tai nhất hắn từng nghe khiến trái tim hắn tan chảy, biến thành một vũng nước, dần dần dâng thành thủy triều, cuộn trào mãnh liệt.
Mỗi lần Kha Lâm duỗi tay sờ Tư Hạo Lam, Tư Hạo Lam đều không nhúc nhích mặc kệ động tác của hắn, giống như một con thỏ dịu ngoan, cũng giống một con mèo làm nũng.
Kha Lâm muốn ôm con thỏ của hắn, con mèo của hắn, ôm vào trong ngực, bảo vệ nó, cho nó điều tốt đẹp nhất.
Tư Hạo Lam ngửa mặt, đôi mắt ẩm ướt, đắm chìm trong ánh mắt ôn nhu của Kha Lâm. Y giật giật môi, Kha Lâm tràn đầy dịu dàng, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Tư Hạo Lam mở đôi mắt to, trong bầu không khí tốt đẹp nói: “Ta đói, muốn ăn sủi cảo.”
Kha Lâm: “….”
Kha Lâm hung dữ tiện tay nhéo má y, nói: “Chỉ nhớ đến ăn, trừ ăn ra không có cái khác. Ta vẫn chưa tính sổ với ngươi đâu.”
Tư Hạo Lam ngờ vực, còn có sổ sách gì phải tính à, vẫn chưa thể ăn sao?
“Ngươi…tiểu yêu tinh, chuyên môn ra ngoài “câu dẫn” người khác.” Còn cùng người ta tạo cp quái quỷ gì, coi như tạo cp, đối phương còn dám chặn xe của hắn. “Phải phạt.”
Tuy y rất mong chờ được trừng phạt, nhưng Tư Hạo Lam cúi đầu nhìn cái bụng của mình một chút, thương lượng với Kha Lâm: “Có thể ăn xong rồi phạt được không?”
Nói cho cùng đêm đó đã quá muộn, Triệu Kỳ nhất thời nửa khắc không biến ra được sủi cảo, chỉ có thể xào cơm trứng cho Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam ăn đến vui vẻ, Kha Lâm ở bên cạnh dán mắt nhìn y ăn, chờ y ăn xong rồi mới thâm trầm dặn dò: “Nhớ kỹ có trừng phạt.”
Mai Khâm thấy hai người khôi phục lại trạng thái bình thường, cuối cùng cũng an tâm. Ngày thứ hai, lúc anh ta đi sửa cửa phòng cho Kha Lâm, tạt qua phòng khách bắt gặp Tư Hạo Lam.
Quản gia trừng mắt nhìn Tư Hạo Lam, há hốc mồm.
Chết đứng như Từ Hải.
Trên đỉnh đầu Tư Hạo Lam mọc thêm hai cái tai… màu hồng, mềm như nhung, là tai mèo.