Tư Hạo Lam tốt xấu cũng lăn lộn giới giải trí một thời gian, ước chừng hiểu “Hủy cp” là có ý gì, nhưng y không rõ tại sao Kha Lâm lại muốn hủy cp, còn muốn hủy cp của ai.
Cuối cùng chỉ có thể kết luận do hắn bị mấy quyển sách vớ vẩn hay đọc đầu độc vào đầu.
Tư Hạo Lam đi qua, tìm một chỗ ngồi xuống, trìu mến nhìn đầu Kha Lâm. Hàng ngày xem nhiều thứ kì quái như vậy thật là cực khổ.
Kha Lâm không biết Tư Hạo Lam đang nghĩ gì. Hắn mang theo nhiệm vụ gian khổ tới, đầu tiên chất vấn Tư Hạo Lam: “Tại sao ngươi muốn đến tham dự bữa tiệc này của Lý gia?”
Tư Hạo Lam nghĩ thầm, không phải ta hi vọng có thể thám thính quan hệ của ngươi và Lý gia sao.
Kết quả đúng là chuyến đi này không tệ, Lý Chính Tường còn chủ động nói chuyện với y.
Đương nhiên chuyện này không thể lấy ra kích động Kha Lâm, Tư Hạo Lam chỉ nói: “Lý Tinh Hà mời ta nên ta tới.”
Không nhắc đến còn tốt, nhắc đến cái tên đó Kha Lâm liền nổi giận.
“Vì sao hắn mời ngươi ngươi liền tới? Ngươi và hắn quan hệ thế nào?” Kha Lâm hiếm khi bày ra tâm tình chấn động, cực kỳ không vui, kéo khóe miệng, đôi mắt chăm chú nhìn Tư Hạo Lam. “Hơn nữa còn ăn mặc như vậy, như vậy…”
Kha Lâm nhìn thấy da thịt trắng nõn trước ngực Tư Hạo Lam thỉnh thoảng lộ ra ngoài theo động tác của y, tỉ mỉ quan sát còn có thể thấy đường cơ ngực nổi lên, độ cong đó khẳng định đàn hồi rất tốt.
Kha Lâm nhìn đỏ con mắt: “Còn ăn mặc “câu dẫn” như vậy.”
Ánh mắt hắn từ vạt áo của Tư Hạo Lam di chuyển lên trên, dừng lại trên đôi môi hồng hào của y, nói: “Có phải ngươi cố ý đúng không? Tại sao phải mặc đẹp như vậy? Ở nhà ngươi không mặc thế này.”
Tư Hạo Lam hoàn toàn không theo kịp sóng não của hắn, đầu đầy chấm hỏi. Mỗi ngày ở nhà đều ăn mặc như đi trình diễn thời trang xem có thần kinh không?! Y nói: “Ta phải xây dựng hình tượng, đi thảm đỏ bị truyền thông chụp ảnh đăng lên weibo… có thể mặc đồ ngủ như ở nhà ra ngoài sao?”
Kha Lâm tạm thời tiếp nhận ý kiến của y, nhưng lòng dạ vẫn khó bình. Hắn suy nghĩ một chút hướng về phía Tư Hạo Lam vẫy tay, nói: “Qua đây.”
Tư Hạo Lam biết chắc hắn lại muốn làm chuyện gì kì lạ, nhưng không cách nào ngỗ nghịch hắn, thành thành thật thật đi tới, đỏ mặt vững vàng đứng trước mặt hắn.
Kha Lâm giơ tay, mỗi tay một bên, nắm lấy cổ áo Tư Hạo Lam thay y kéo lại áo khoác, muốn che lấp toàn bộ khu vực lộ ra ngoài kia.
Áo Tư Hạo Lam mặc vốn là áo khoác kiểu cardigan, thiết kế khéo léo phù hợp với cơ thể, đường may dán lên thân thể không có đến một nút cài, càng không nói tới cổ áo chữ V bên trong, khoét siêu cấp sâu hoàn toàn không có khả năng khép lại. Kha Lâm giằng co nửa này cũng không giúp vạt áo đoàn tụ, chỗ nên lộ vẫn lộ.
Tư Hạo Lam quái lạ trừng hắn, nhìn hắn lôi kéo lung tung.
Kha Lâm bực bội giữ mép áo của Tư Hạo Lam, dần dần động tác càng ngày càng chậm, cuối cùng ngón tay dừng lại trên ngực y.
Đốt ngón tay lạnh lẽo đặt trên làn da nóng như lửa, xúc cảm tinh tế dính lên tay. Kha Lâm nhìn thấy nơi tay hắn chạm vào bắt đầu lan ra màu hồng nhạt, da thịt vốn ấm áp trở nên bỏng tay.
“Ngươi làm gì vậy?” Tư Hạo Lam phồng má. Ngón tay lạnh băng của Kha Lâm thật thoải mái, y cố nén mới có thể không phát run. “Ngươi sờ ta làm gì?”
Kha Lâm mím môi, nói: “Ta đâu có sờ ngươi, ta chỉ giúp ngươi kéo áo.”
Tư Hạo Lam đỏ mặt nói: “Vậy ngươi buông ra đi.”
“Tà môn, tay không nhúc nhích được.” Kha Lâm đúng lý hợp tình nói.
Tư Hạo Lam bị sự vô sỉ của hắn dọa ngây người: “Ngươi cố tình, nhân cơ hội sờ ta.”
Kha Lâm hoàn toàn không phủ nhận, nói: “Ta không nhúc nhích được, ngươi có thể di chuyển mà.” Chân Tư Hạo Lam không hỏng, muốn chạy trốn hắn dễ như trở bàn tay.
Nhưng Tư Hạo Lam cũng không di chuyển, qua nửa ngày, thấp giọng nói: “Ta cũng không nhúc nhích được.”
Hai người giằng co tại chỗ. L*иg ngực Tư Hạo Lam phập phồng mãnh liệt, Kha Lâm chậm rãi duỗi ngón tay, bàn tay mở ra, dán trước ngực y.
Xúc cảm dưới lòng bàn tay thật sự giống như trong tưởng tượng, linh hoạt chưa từng thấy, không mềm không cứng rất vừa vặn. Làn da của Tư Hạo Lam phảng phất như có lực hấp dẫn, trắng muốt có ánh sáng, dễ chịu đến mức ngón tay lạnh lẽo quanh năm của Kha Lâm cũng bắt đầu nóng lên.
Tà môn, thật sự không nhúc nhích được.
Đầu Kha Lâm toàn là đồng nhân trên internet, thể loại 18+, Tư Hạo Lam trong đó chuyện gì cũng dám nói, tư thế gì cũng dám làm, nhiệt tình lớn mật, khi thì giống mèo con khêu gợi, khi lại giống mãnh thú cuồng dã. Mấy chuyện này bình thường Kha Lâm nghĩ cũng không dám nghĩ, bị đám người trên mạng viết ra, lúc phát hiện Kha Lâm vừa sợ vừa giận, lại không khống chế được tiếp tục đọc.
Kha Lâm ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam bây giờ đỏ bừng mặt, hô hấp dồn dập nhưng ánh mắt vẫn kiên định như trước.
Không đúng, các cô viết Tư Hạo Lam đều không thích hợp. Tư Hạo Lam chân chính cường thế lại nghe lời, kiêu ngạo lại thoải mái. Lam Lam trong thực tế tốt hơn đám người trên mạng viết gấp trăm lần. Kha Lâm mơ mơ màng màng nghĩ.
Hắn tiện thể nghĩ đến nửa còn lại của đồng nhân… cùng cp với Tư Hạo Lam chính là người kia, nhất thời như bị một chậu nước lạnh từ trên đầu dội xuống khiến hắn chợt rút tay về, lại không biết nên để tay vào đâu chỉ có thể nắn cằm mình.
“Cho nên Lý Tinh Hà với ngươi đến cùng là quan hệ gì? Lần trước còn liều mạng lừa ngươi vào công ty của hắn.” Kha Lâm phô trương thanh thế hỏi.
Bình thường đều là Tư Hạo Lam đơn phương trúng độc, hôm nay Kha Lâm cũng trúng theo, tai đỏ lên, ánh mắt lơ đãng, không khí u uất trên người hắn tựa hồ cũng tiêu tan không ít, cả người từ tái nhợt biến thành hồng nhạt phun ra bong bóng.
Kha Lâm tươi mới như vậy rất tốt.
Kha Lâm thấy Tư Hạo Lam không trả lời câu hỏi của mình, lần thứ hai ngước mắt nhìn y, phát hiện y đang ngơ ngác nhìn chính mình.
Kha Lâm bị y nhìn lỗ tai đỏ càng thêm đỏ, trước mặt y hắng giọng một cái, lúc này Tư Hạo Lam mới hoàn hồn.
…Lưu manh.
Nơi bị Kha Lâm sờ qua nóng hừng hực, thế nhưng không hề đáng ghét. Tư Hạo Lam lần nữa chậm rãi ngồi về chỗ, ánh mắt đọng trên người Kha Lâm không chịu rời đi.
“Ta với Lý Tinh Hà là đồng hương.” Tư Hạo Lam thò tay vào trong áo gãi gãi, vừa rồi bị Kha Lâm sờ thật là ngứa.
Kha Lâm bị động tác này của y khiến cho hô hấp đình trệ, bất đắc dĩ nghiêng đầu qua chỗ khác.
Nội tình của Lý gia và Tư gia không ai biết rõ hơn hắn, từ khi nào hai nhà thành đồng hương rồi.
Kha Lâm biết y không chịu nói thật, vừa nghĩ y và Lý Tinh Hà có thể có chung bí mật nhỏ liền vô cùng nóng nảy, nói: “Dù sao về sau không được phép qua lại với hắn.” Không được phép cùng hắn làm cp.
Tư Hạo Lam còn đắm chìm trong dư âm khó tả, hoàn toàn đáp ứng: “Được.”
Y đáp ứng nhanh như vậy, trái lại Kha Lâm cảm thấy có vấn đề, nghĩ thế nào cũng không yên lòng. Qủa nhiên Tư Hạo Lam bổ sung nói: “Nhưng hắn sẽ tìm đến ta.”
Không chỉ có Lý Tinh Hà tìm y, Lý Chính Tường cũng tìm y.
Tư Hạo Lam chậm rãi nói: “Ta cùng ngươi ở bên nhau, bọn họ sẽ liên tục tìm ta.”
Kha Lâm biết “Ở bên nhau” Tư Hạo Lam nói không phải ý đó nhưng vẫn tâm trì thần đãng một hồi, tuy nhiên hắn cũng hiểu ý Tư Hạo Lam muốn nói.
Người của Lý gia muốn thông qua Tư Hạo Lam theo dõi tin tức của Kha Lâm.
Phần kiều diễm cùng ám muội ban nãy từng chút phai đi, Kha Lâm khôi phục thần sắc lạnh lùng yên tĩnh mà kiềm chế, bình tĩnh nói: “Ta hiểu rồi. Vất vả cho ngươi.”
Tư Hạo Lam lắc đầu: “Không sao, coi như có thêm thủ hạ.”
Tư Hạo Lam đang nhắc Lý Tinh Hà, vừa rồi còn là đồng hương hiện tại lại thành thủ hạ, quan hệ phức tạp như vậy sao?
Kha Lâm không kìm được nghĩ tới mấy tác phẩm đồng nhân kia, lại phiền muộn một hồi, nói: “Đừng nhắc tới hắn.”
“?” Không phải do ngươi nhắc hắn sao, đánh trống la làng, Tư Hạo Lam khó hiểu nhìn hắn chằm chằm.
Kha Lâm dời trọng tâm câu chuyện, hỏi: “Công việc rất bận sao?” Hắn làm bộ vô ý nói: “Ngươi rất lâu không về nhà.”
Tư Hạo Lam vô thức nói: “Bận.” Sau đó nhớ ra bản thân đã quyết định nghỉ ngơi lại đổi giọng: “Không bận, vốn dĩ hôm nay định tham gia dạ tiệc xong sẽ trở về.”
Kha Lâm cuối cùng hơi nhếch khóe miệng, nói: “Vậy vừa lúc, hiện tại liền trở về.”
Tư Hạo Lam hơi sửng sốt: “Hiện tại?” Y tưởng Kha Lâm thuê phòng sẽ ở đây một đêm.
“Không phải muốn về sao?” Kha Lâm lẳng lặng nhìn y hỏi. “Cà chua Tiểu Triệu trồng đã có thể ăn.”
Tư Hạo Lam vừa nghe xong lập tức đứng dậy, vui vẻ nói: “Đi! Ta muốn ăn sủi cảo nhân thịt heo cà chua.”
Kha Lâm bất đắc dĩ nói: “Cũng chỉ biết ăn.” Trong giọng nói của hắn mang theo sự cưng chiều ngay chính hắn cũng không phát hiện ra.
Tư Hạo Lam đẩy Kha Lâm rời khỏi phòng. Nhóm đàn ông tây trang canh giữ gần đó lập tức vây quanh, đi theo bên cạnh hai người, hộ tống bọn họ trở về.
Kha Lâm thật biết chọn thủ hạ, Tư Hạo Lam nghĩ.
Mấy gã đàn ông lực lưỡng này, cả mỹ nữ Sarah đều có đặc sắc, phong thái riêng. Tư Hạo Lam nghĩ đến thủ hạ của mình. Martha, Lý Tinh Hà còn tạm thời tính là một nửa Mai Khâm, không khỏi rất không phục.
Y quay đầu bắt một người đàn ông tây trang hỏi: “Kha Lâm cho các ngươi nhiều tiền không?”
Người đàn ông tây trang sửng sốt, gật đầu: “Rất nhiều.” Ông chủ đang nghe phía trước có thể nói không nhiều sao?
Chẳng trách.
Tư Hạo Lam quyết định về nhà sẽ phát tiền lương cho Martha.
Đoàn người đi thẳng đến cổng chính khách sạn, Tư Hạo Lam vịn xe lăn của Kha Lâm, đợi xe ô tô đến đón bọn họ.
Vẫn là Audi đen, dưới ánh đèm đêm có vẻ càng thêm đen bóng. Cửa xe mở ra, người đàn ông tây trang định đi qua đỡ Kha Lâm, Tư Hạo Lam cản bọn họ lại, khom lưng đưa tay làm động tác bế.
Kha Lâm nghiêm nghị ngăn cản y: “Không được nhúc nhích!”
Tư Hạo Lam giống như bị điểm huyệt, dừng lại bất động.
Trước mặt mọi người bị bế công chúa không bằng để hắn chết quách cho xong. Kha Lâm đen mặt được thuộc hạ đỡ lên xe, Tư Hạo Lam lúc này mới đứng thẳng người, tiếc nuối chậc một tiếng.
Ngay khi y muốn vòng qua cùng Kha Lâm ngồi vào xe, đột nhiên có người kéo y.
Tư Hạo Lam quay đầu lại liền nhìn thấy Lý Tinh Hà đang cầm tay y.
Cảnh tượng này như từng quen biết, tựa hồ đã xảy ra rất nhiều lần. Lý Tinh Hà ba phen mấy bận lôi kéo y dường như muốn túm y về phía ngược lại với Kha Lâm.
“Ngươi thực sự biết mình đang làm gì không?” Lý Tinh Hà ngay thẳng, vẻ mặt trang nghiêm, nghiêm túc hỏi Tư Hạo Lam.
Tư Hạo Lam nghĩ không thông, tiểu tử này qua thế giới mới không bị y đánh mỗi ngày nên đầu óc bị hỏng à?!
Tư Hạo Lam định hất tay Lý Tinh Hà liền thấy giữa hai người xuất hiện một trường côn kim loại, lướt qua cánh tay y đặt trên mu bàn tay của Lý Tinh Hà.
Nhìn kỹ đó là ba toong của Kha Lâm.
“Buông ra.” Kha Lâm sắc mặt lạnh lẽo, từ cửa xe liếc nhìn Lý Tinh Hà trên khóe mắt xếch lên nhuộm một tầng giận dữ. “Bỏ bàn tay bẩn thỉu của cậu ra, cách đồ của tôi xa một chút.”
Ba toong xuyên qua cửa xe ngăn cản Lý Tinh Hà. Kha Lâm ấn công tắc trên tay cầm, Lý Tinh Hà chợt cảm thấy mu bàn tay tê dại, vô thức buông Tư Hạo Lam.
Có điện!
“Còn cử động tôi không đảm bảo sẽ phát sinh ra chuyện gì.” Vẻ mặt Kha Lâm hung hiểm đáng sợ, uy hϊếp Lý Tinh Hà.
Lý Tinh Hà chằm chằm nhìn Kha Lâm, người này dùng kích điện? Nói chuyện còn hạ lưu như vậy, hắn càng nhận định Kha Lâm không phải người tốt.
Kha Lâm tiếp tục cầm ba toong chắn ngang giữa hai người, tiếp theo hướng về phía Tư Hạo Lam đẩy thân thể y, ra lệnh cho Tư Hạo Lam: “Lên xe.”
Tư Hạo Lam ngoan ngoãn đi tới cạnh cửa xe.
Lý Tinh Hà bị sự nghe lời của Tư Hạo Lam kinh hãi rồi, gấp đến độ buột miệng nói hết suy nghĩ trong lòng: “Có phải ngươi bị hắn bắt được nhược điểm? Có phải thiếu tiền hắn không? Ngươi không muốn cam chịu, có khó khăn gì ta có thể giúp ngươi. Ngươi tội gì mọi chuyện đều nghe hắn! Dù giúp ngươi trả tiền cũng được!”
Tư Hạo Lam hoàn toàn cạn ngôn.
Rốt cuộc Lý Tinh Hà đang nghĩ gì vậy?
Đừng có suốt ngày suy diễn lên người y được không?