Tô Diệp nghe xong mặt dấu chấm hỏi, nàng cảm thấy lão cha này luôn biết nói chút ngôn ngữ kinh hãi.
Sau đó, liền nghe Tô Cửu Quốc mở miệng.
“Trước kia con còn nhỏ, tầm nhìn hạn hẹp, giờ cũng được khai thông rồi.”
Tô Diệp trầm mặc.
Vừa rồi còn đàn nói chuyện liên quan đến phương thuốc Bí La, đảo mắt Tô Cửu Quốc đã đổi chủ đề.
“Nhìn con gần đây thu tâm, không đi chơi kỹ viện. Tiếp theo có tính toán gì không?”
Tô Diệp nghe ba chữ đi kỹ viện này mí mắt như muốn nhảy lên.
Lão cha này có phải đã quên con hắn là nữ nhi không?
Đi dạo kỹ viện? Loại này lời nói bậy này có thể để nữ nhi nghe?
Nhưng mà, Tô Diệp vẫn gật đầu mở miệng.
“Hài nhi muốn học luyện dược.”
Tô Cửu Quốc nghe lời này, nhìn Tô Diệp thật lâu, hai mắt giống như muốn xuyên thủng qua nàng, nhìn người khác.
Rất lâu sau đó, Tô Cửu Quốc thở dài một hơi.
“Con cuối cùng trưởng thành, ta cũng coi như có thể ăn nói với mẫu thân con rồi.”
Hắn ngồi ở chỗ đó một bộ tình thương của người cha hiền lành, bộ dáng ngóng trông con cái lớn lên thành thực hiện.
Tô Diệp chậm rãi nói.
“Cha, hài nhi còn chưa bắt đầu tu luyện.”
Sao bộ dáng cha nàng, giống như nàng đã trở thành đại tông luyện dược sư thế?
Tô Cửu Quốc gật gật đầu, một bộ dáng suy tư.
Sau đó, lại từ bên trong túi không gian của mình móc ra một chuỗi chìa khoá dài.
Cách cách, cách cách ngón tay béo béo tìm nửa ngày ở trên chùm chìa khóa.
Răng rắc, liền ném một cái chìa khóa vàng ròng nhỏ cho Tô Diệp.
Tô Diệp một tay tiếp lấy chìa khoá.
“Cha?”
Nàng đang đợi chờ phụ thân giải thích.
Nhưng mà, phụ thân lại không nói bất kì lời nào, đứng lên, ở trên đống sách kia sờ soạng lục lọi một lúc.
Liền nghe thấy một âm thanh răng rắc vang lên, giá sách bên cạnh tường trắng mở ra một cửa đạo ngầm.
Tô Cửu Quốc cứ như vậy, ngay trước mặt Tô Diệp đi thẳng vào.
Không đầy một lát sau, lại nâng một cái hộp đen đi tới.
Lại một âm thanh răng rắc vang lên, cửa đạo ngầm kia đóng lại, khôi phục như cũ.
Tô Cửu Quốc đưa hộp đen trong tay cho Tô Diệp.
Tô Diệp ngẩn người, đưa tay mở cái hộp đen kia ra.
Lập tức một quyển da dê xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng.
Quyển da dê này là dùng dây thừng màu đen buộc lại, mang theo một cảm giác lịch sử lâu đời rất có niên đại.
Mở quyển da dê ra, chữ lớn liền chiếu rõ ràng vào trong tầm mắt của nàng “Bí La”.
Tô Diệp lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cửu Quốc.
“Cha, cho ta?”
Tô Cửu Quốc gật đầu.
“Con đã trưởng thành, chút chuyện nhỏ này cha tin tưởng con có chừng mực, có thể bảo vệ tốt Bí La.”
Tô Diệp nghe lời rất có lòng tin với mình này, nàng đưa tay nhanh chóng đem cái hộp này cất xuống bên trong túi không gian của mình.
Chỉ sợ Tô Cửu Quốc đổi ý.
Nàng cười cười.
“Đương nhiên, con sẽ xử lý tốt.”
Tô Cửu Quốc nhìn cái dáng vẻ vội vàng kia của nàng, lạnh lùng hừ một tiếng.
Tô Diệp vuốt vuốt cái chìa khóa vàng ròng trong tay, thăm dò hỏi.
“Chìa khóa này, là của cánh cửa nào ở nhà chúng ta ạ?”
Tô Cửu Quốc lại ngồi lại vị trí của mình.
“Ở hoàng thành, cách chỗ mẫu thân con cất giữ đồ cưới không xa lắm.”
Tô Diệp lại hỏi.
“Bên trong là cái gì ạ?”
Tô Cửu Quốc ngẩng đầu nhìn Tô Diệp.
“Không phải con nói muốn luyện dược sao?”
Tô Diệp gật gật đầu.
Tô Cửu Quốc tức giận mắng một câu.
“Không có dược đỉnh, con luyện thuốc kiểu gì.”
Sau khi nói xong, hắn giống như là lâm vào hồi ức, sau đó thở dài một tiếng.
“nhớ năm đó, cái dược đỉnh này cũng là bảo vật gia truyền của nhà chúng ta, từng theo tổ gia gia con cứu người vô số, thậm chí còn từng luyện chế ra đan dược cấp độ truyền kỳ.”
Đan dược có phẩm cấp.
Thiên Địa Huyền Hoàng tứ đại phẩm cấp, lại phân ra cấp bậc thượng trung hạ.
Phía trên lại có cấp bậc truyền kỳ.
Nhưng mà cấp độ truyền kỳ cũng chỉ là một truyền thuyết, đến bây giờ vẫn chưa có người nào luyện chế được qua.