Âm thanh của Tô Cửu Quốc trầm thấp vang lên.
“Con cảm thấy, nhím người đến sau hắn tự xưng là Huyết Hàn Môn có quan hệ không?”
Tô Diệp không có trả lời, hỏi lại.
“Phụ thân cảm thấy thế nào?”
Nàng vừa dứt lời, Tô Cửu Quốc vừa rồi còn có chút trầm ổn bỗng trở nên nóng nảy
“Lão tử hỏi con, nhưng con lại hỏi lại lão tử? Bảo con nói thì cứ nói, lấy đâu ra nhiều vấn đề như vậy!
Vừa nói, Tô Cửu Quốc một bên giơ tay lên bang bang đập vào cái bàn.
Có thể nhìn thấy được, bởi vì chuyện ngày hôm đó nên Tô Cửu Quốc có chút lo lắng.
Tô Diệp nhìn bộ dáng nóng nảy của phụ thân, nàng mở miệng.
“Danh tiếng của Huyết Hàn Môn, con có nghe nói qua.
Nhưng người dẫn đầu kia nói là nhận lầm người, con không quá tin.”
Tô Cửu Quốc hừ nhẹ một tiếng, giống như là thở phào nhẹ nhõm.
“Coi như có chút đầu óc.”
Sau đó, hắn lại hỏi.
“Người kia nói muốn phương pháp " Bí La ", con cảm thấy thế nào?”
Tô Diệp lần này không nói chuyện, nàng cúi đầu liền nhìn đầu ngón tay của mình.
Nàng cảm thấy thế nào?
Nàng cảm thấy hẳn là nhanh đem bán phương thức Bí La đó.
Nhưng lời nàng muốn nói ra, e rằng cách lúc bị đánh cũng không xa.
Bí dược tổ truyền là bảo vật của Tô, nàng lại muốn đem vật kia bán đi.
Chuyện này ở trong thế gia, chính là chuyện đại nghịch vứt bỏ tổ tông.
Nhìn bộ dáng Tô Diệp không nói lời nào, lại chọc đến Tô Cửu Quốc nóng nảy bang bang đập bàn.
“Con lại đang suy nghĩ chủ ý xấu gì? Con thích người ta?”
Lời này chuyển hướng đột ngột, Tô Diệp ngẩng đầu.
“A?”
Tô Cửu Quốc tức giận đập đập cái bàn.
“Con a cái gì mà a, con cho rằng ta nhìn không ra tâm tư nhỏ kia của con?
Có phải con vừa ý tên kia hay không?
Cảm thấy dáng dấp hắn lớn lên trên trời dưới đất gần như gần như không ai sánh bằng, so với tiểu quan 10 vạn lượng phong lưu cả đêm kia của con còn đẹp hơn.
Định dùng phương pháp Bí La nhà của chúng ta đem người quyến rũ tới tay, có phải hay không?!!”
Tô Diệp lắc đầu
“Con không có muốn như vậy.”
Tô Cửu Quốc tức hổn hển.
“Con là không có muốn như vậy, hay con sẽ làm như vậy! Con vậy mà can đảm dám tính toán đem phương pháp Bí La bán đi, đây là quên tổ quên tông!”
Tô Diệp nhìn phụ thân tức giận nhảy nhót lung tung, nàng ngồi ở trên ghế dựa Tử Thượng cơ thể không ngừng lùi ra sau.
Chỉ sợ nước bọt của phụ thân bắn lên trên người mình.
Đợi một hồi lâu, Tô Cửu Quốc hùng hùng hổ hổ tức giận cũng dừng lại.
Tô Diệp chớp chớp con mắt, nhìn Tô Cửu Quốc.
Hai tay nàng đặt ở trên đầu gối, tư thái đoan chính.
Nàng chậm rãi mở miệng.
“Phụ thân, con chỉ là muốn bảo vệ Tô gia.”
Tô Cửu Quốc nghe nàng đột nhiên một câu như vậy.
Người vừa mới còn nóng nảy, đột nhiên khuôn mặt thay đổi, lập tức bình tĩnh lại.
Hắn híp híp mắt, dò xét trên dưới Tô Diệp, phảng phất đang tự hỏi cái gì.
Sau đó, hắn bỗng nhiên ngồi xuống, lẩm bẩm một câu.
“nữ nhi của ta không phải là một thùng cơm phế vật sao? Ỷ vào khí lực lớn làm xằng làm bậy, chính sự một chút cũng không làm.
Sao đột nhiên thông minh không ít nhỉ? Chẳng lẽ nam tử dáng dấp đẹp mắt kia còn có thể để cho nó nhận ra rõ thực tế?”
Hắn vừa nhìn Tô Diệp vừa ở một bên nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nhưng trong phòng an tĩnh như vậy, hắn nói thầm thứ gì, tất cả Tô Diệp đều nghe được.
Lập tức, bầu không khí trong thư phòng có chút lúng túng.
Ngay từ đầu, cha đã không coi trọng nữ nhi là nàng.
Tô Cửu Quốc chuyển động nhẫn ban chỉ trong tay, khẩu khí không hiểu hỏi.
“Bảo vệ Tô gia, là đem phương pháp tổ truyền bán đi?”
Tô Diệp nhìn thái độ không cho phép của lão cha, chỉ có thể yên tĩnh đợi.
Rất lâu sau, Tô Cửu Quốc bỗng nhiên lộ ra một chút tươi cười.
Một bộ dáng rất vui mừng.
“Xem ra ngày bình thường cho phép con đi chơi thanh lâu, cũng có chút chỗ tốt.”