Chương 45 LONG HỒN QUẤY NHIỄU DÂN CHÚNG
Vừa nói chuyện Trương Khai vừa vét sạch đĩa sủi cảo trên bàn, Viên Mục Dã sợ cậu ta nghẹn, vội vàng đẩy bát canh sủi cảo đến trước mặt cậu ta: “Uống một ngụm canh đi cho dễ nuốt!”
Trương Khai cũng không khách sáo, bưng bát uống mấy ngụm mới vui vẻ nói: “Sảng khoái... đúng là nước dùng ngon!” Sau khi nói xong, cậu ta rút tờ giấy ra lau miệng rồi mới nói: “Nghe nói là ở Cẩm Xuyên có một nhánh sông Kim Thủy, hằng năm vào mùa mưa sẽ đổi màu từ xanh sang vàng, từ trước giải phóng có truyền thuyết nói rằng, mỗi khi nước sông biến thành màu vàng sẽ có người mất mạng trên sông... Không nhiều hơn cũng không ít hơn, mỗi năm bốn mạng người!”
“Truyền thuyết từ trước giải phóng sao có thể tin?” Viên Mục Dã nói.
Trương Khai cười thần bí: “Đương nhiên không chỉ đơn giản như vậy, nếu như đó chỉ đơn giản là một truyền thuyết trước giải phóng, thì tổng giám đốc Lâm sẽ không phái đội trưởng Đoàn và những người kia đến đó!”
Sau đó, Trương Khai mới kể chi tiết từ đầu đến cuối câu chuyện cho Viên Mục Dã nghe... Ở Cẩm Xuyên vẫn luôn lưu truyền một chuyện xưa. Tương truyền vào năm đầu của triều Nguyên, trên trời đột nhiên nổi lên cuồng phong bốn phía, dân chúng xung quanh Cẩm Xuyên nhìn trong tầng mây dường như thấy có ánh sáng chiếu ra.
Trên trời sét đánh chớp giật, trong mây dường như có hiện tượng khác thường, dọa dân chúng không ai dám ra khỏi cửa, sợ hãi trốn trong nhà một đêm... Ai ngờ sáng ngày hôm sau có một người đàn bà ra bờ sông múc nước lại phát hiện có một con rắn to như cái thùng nước, màu vàng kim nằm bên bờ sông.
Người đàn bà kia sợ quá vừa bò vừa chạy đi gọi người, đến khi mọi người trong thôn chạy ra bờ sông xem thì tất cả đều sợ hãi... Hóa ra đó không phải là một con rắn lớn màu vàng, mà là một con rồng thật, nhưng không biết vì sao nó lại chết.
Lúc đó người Mông Cổ vừa thành lập triều Nguyên vô cùng kiêng kị mấy thứ dị tượng như “Kim Long hiển hiện”. Một khi phát hiện nơi nào có loại dị tượng trên trời rơi xuống này, không khéo cả làng sẽ bị gϊếŧ người diệt khẩu!
Người dân sợ chuyện này sẽ đến tai binh lính triều Nguyên, thế là ra tay tách thi thể Kim Long thành từng đoạn, ném xuống sông... cũng chính là sông Kim Thủy sau này.
Vốn cho rằng chuyện như thế là xong, nhưng người dân không ngờ được, năm tiếp theo Cẩm Xuyên gặp đại hạn, mấy tháng liên tiếp không có một giọt mưa nào rơi xuống, lúc đó sông Kim Thủy vẫn như một dòng sông bình thường không có gì kỳ lạ, bởi vì khô hạn cũng sắp hết nước.
Sau đó người dân mời một vị pháp sư về làm lễ cầu mưa bên bờ sông. Kết quả sau khi lễ xong, vị pháp sư nói với người dân rằng trong sông có linh hồn của rồng quấy phá, chính nó đã khiến những con rồng đưa mưa đến đây chạy mất, cho nên Cẩm Xuyên mới bị hạn hán lâu như vậy. Nếu như muốn nắng hạn gặp mưa rào, nhất định phải dùng hai đôi đồng nam đồng nữ (hai đứa bé trai, hai bé gái) tế sông mới có thể hóa giải.
Người dân vì mạng sống đành phải góp một khoản tiền đi tìm người môi giới để mua về hai bé trai và hai bé gái ném vào nơi nước chưa cạn hết... Nói ra cũng rất kỳ lạ, khi bốn đứa trẻ kia bị ném vào sông, dòng sông đang từ khô cạn nhìn thấy đáy từ từ trở nên đυ.c ngầu, cùng lúc đó dòng nước cũng dần dần dâng lên, đến khi nước cả con sông biến thành màu vàng lấp lánh. Cái tên Kim Thủy cũng từ đó mà được dùng cho đến nay.
Người dân tưởng rằng chuyện như vậy là giải quyết xong, nhưng pháp sư lại nói với bọn họ, sau này cứ đến mùa này hằng năm đều phải tế bé trai bé gái cho hồn rồng trong sông, nếu không Cẩm Xuyên sẽ không thu hoạch được gì.
Từ đó về sau, hằng năm người dân bên cạnh dòng sông đều hiến tế bốn đứa trẻ, an ủi oán khí của con rồng bị cắt ra kia. Mà từ đó về sau, cứ đến mùa mưa sông Kim Thủy sẽ chuyển từ màu xanh thành màu vàng...
Có điều truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, những người già ở Cẩm Xuyên bây giờ cũng chỉ được nghe nói về chuyện này mà thôi, chưa từng có ai nhìn thấy chuyện tế sông kia. Nhưng chuyện nước sông hằng năm cứ đến mùa mưa sẽ chuyển từ xanh sang vàng là chuyện thật luôn diễn ra, chuyện này cũng trở thành một hiện tượng thiên nhiên kỳ lạ. Truyen DKM.com
Không ngờ, bắt đầu từ ba năm trước, quanh lưu vực sông Kim Thủy mấy năm liền liên tiếp xảy ra chuyện, mỗi năm số người chết không nhiều không ít vừa đúng hai nam hai nữ... Trong phút chốc lời đồn đoán rầm rộ khắp nơi, loạn hết cả lên.
Trong đó có một chuyện được nhắc đến nhiều nhất, chính là ba năm trước đây ở thượng nguồn sông Kim Thủy có xây một trạm phát điện quy mô nhỏ, bởi vậy đã kinh động đến Long Hồn ngủ say ngàn năm nay, mới khiến ác long gây họa cho con người.
Sau này chuyện càng truyền đi càng quái dị, khiến người dân ven sông hằng năm cứ đến mùa mưa là đem gà sống vịt sống đến tế cạnh sông Kim Thủy, bề ngoài rất hoành tráng. Chuyện này còn bị một số người quay lại thành video phát tán lên mạng, trở thành một tục lệ đặc biệt ở nơi đó.
Nhưng dù sao đây cũng là hoạt động mê tín dị đoan, chính phủ sẽ không để phát tán tầm ảnh hưởng nên đã giao cho Lâm Miểu phụ trách trung tâm nghiên cứu khoa học điều tra rõ chuyện này, đồng thời còn phải làm thành một báo cáo chi tiết.
Viên Mục Dã cảm thấy chuyện này nhất định có nguyên nhân, bởi vì nếu sự cố lần thứ nhất và lần thứ hai là trùng hợp, thì lần thứ ba tuyệt đối không thể dùng từ trùng hợp để miêu tả được nữa, nhưng Trương Khai cũng đã nói hết những chuyện cậu ta biết, muốn biết chi tiết hơn, thì phải chờ những người kia quay lại.
Sau khi ăn cơm xong, hai người quay về ngôi nhà số 54. Nhưng vì Viên Mục Dã mới nhận chức, Trương Khai cũng không có việc gì giao cho cậu, cho nên hai người bọn họ ngồi trong phòng làm việc chơi điện thoại... Cũng có thể là do quá nhàm chán, khiến Viên Mục Dã chơi một lúc đã ngủ gật.
Trong thoáng chốc, Viên Mục Dã nghe được có mấy người đi về hướng này vừa cười vừa nói, cậu nghe thấy trong đó có một giọng nói thô lỗ: “Đội trưởng Đoàn, nghe nói số 54 chúng ta có người mới đến?”
Tiếp đó Viên Mục Dã nghe thấy một giọng nói trầm thấp cất lên: “Ừm, đã nghe tổng giám đốc Lâm nhắc đến cậu ta, xuất thân là cảnh sát, nghe nói thân thủ không tệ...”
“Dừng! Thân thủ tốt thì có gì hơn người? Số 54 chúng ta từ khi nào dựa vào thân thủ để nhận người rồi thế? Cũng đâu phải tuyển nhân viên bảo vệ!” Một giọng nói trẻ con mỉa mai.
Giọng nói mấy người kia lúc xa lúc gần, lúc thì như nói ngay bên tai, lúc lại như đang ở dưới tầng dưới, khiến Viên Mục Dã sốt ruột, càng muốn nghe cho rõ. Không ngờ đúng lúc này, cậu đột nhiêm cảm nhận được một ngọn lửa nóng rực đang đến gần mình, khiến da cậu nóng lên! Cảm giác này quá mãnh liệt, đến mức Viên Mục Dã phải ngồi bật dậy.
Nhưng đến khi nhìn rõ thứ đến gần người mình, Viên Mục Dã mới nhận ra là Trương Khai đang muốn gọi mình dậy...
Trương Khai buồn cười nói: “Anh ngủ say thật đấy, tôi gọi mãi cũng không thấy tỉnh! Đi nào, chúng ta xuống dưới đón bọn họ, bọn họ vừa mới vào.”