Chương 44 AI CŨNG CÓ SỞ TRƯỜNG RIÊNG
Viên Mục Dã nghe mà bất giác nhíu mày, vừa nghĩ đến cảnh ngày ngày ngồi đối diện một người nói nhiều như vậy, cậu lập tức thấy đau cả đầu. Thật ra, Viên Mục Dã có khả năng thích nghi với hoàn cảnh rất tốt, chỉ có một thứ duy nhất mà cậu không dễ thích nghi, đó chính là con người.
Lúc này Trương Khai cầm một bức ảnh chụp tập thể trên bàn mình đưa cho Viên Mục Dã: “Đây là tấm ảnh chụp cách đây nửa năm, những người trong ảnh chính là đồng nghiệp sau này của anh.”
Viên Mục Dã cầm lấy tấm ảnh và nhìn kĩ, ghi nhớ hình dáng của những người trong ảnh vào đầu. Trong tấm ảnh có năm người, Trương Khai đương nhiên không cần hỏi, nhất định là người có vóc dáng cao to nhất, chói mắt nhất và bắt mắt nhất trong mấy người còn lại... Bên cạnh Trương Khai là một người đàn ông thấp hơn cậu ta một chút.
Người này khoảng ba mươi tuổi, cao trên một mét tám, dáng vẻ chính trực, bên dưới đôi mày kiếm là đôi mắt thâm thúy khiến người khác sợ hãi, nhìn qua trông còn giống cảnh sát hơn Viên Mục Dã. Trong tấm ảnh, một tay anh ta ôm Trương Khai, một tay vòng qua vai một người có vóc dáng nhỏ nhắn, là một cô gái bình thường.
Tuy cô gái này dáng người thấp bé, nhưng toàn thân lại toát ra một loại cảm giác “người sống đừng lại gần”, nhất là đôi mắt của cô ta... Viên Mục Dã làm cảnh sát nhiều năm, đã từng nhìn qua rất nhiều cặp mắt hung ác tàn nhẫn. Ánh mắt của cô gái này không hề có chút dao động, nhưng thực tế bên dưới lại ẩn giấu sát khí. Mặc dù Viên Mục Dã còn chưa gặp cô ta ngoài đời, nhưng có thể đoán được, cô gái này không thể trêu vào.
Điều thú vị nhất trong bức ảnh là hai người đứng ngoài cùng hai bên trái phải, hai người này dù là tuổi tác hay dáng vẻ đều khác nhau một trời một vực!
Đầu tiên nói về người đứng bên cạnh cô gái trẻ kia, có lẽ khoảng hai mươi tuổi, hẳn là người nhỏ tuổi nhất ở đây. Chàng trai này dáng người cao gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn môi hồng răng trắng, nói đơn giản là trông còn xinh hơn cô gái kia, nhưng đôi mắt lại vô cùng ngông nghênh, trông dáng vẻ không để ai vào mắt.
Người còn lại có dáng dấp hơi già, nhưng Viên Mục Dã đoán tuổi của anh ta chắc chưa quá bốn mươi, chưa nói đến dáng người của anh ta vừa đen vừa xấu, đặc biệt là anh ta vô cùng béo, người chỉ cao có mét bảy mấy mà cái vòng eo như chỉ muốn đua đòi với chiều cao, cả người béo tròn như quả bóng!
Viên Mục Dã nhìn mấy người trong ảnh, cảm giác ngoại trừ người ở giữa kia thì những người còn lại đều không hề bình thường, toàn là những người hiếm thấy! Cậu chỉ vào anh chàng đẹp trai có cảm giác chính trực đứng ở giữa: “Người này là ai?”
Trương Khai nhìn lướt qua rồi cười nói: “Đây là đội trưởng Đoàn Phong của chúng ta! Lại đây lại đây, tôi giới thiệu từng người cho anh! Người đứng bên phải anh đẹp trai này là tôi thì không cần giới thiệu nữa, bên trái anh ấy là Tằng Nam Nam, là động vật giống cái duy nhất ở chỗ chúng ta. Tiếc là cô nhóc này tính tình trời sinh đã kỳ quái, không thích giao du với ai. Thằng nhóc bên cạnh Tằng Nam Nam là Hoắc Nhiễm, anh nhìn cái mặt sưng vù của cậu ta xem, tôi cứ nhìn thấy cậu ta là muốn cho cậu ta một trận. Đáng tiếc, dù sao cậu ta cũng nhỏ tuổi nhất ở đây, tôi đây không thích bắt nạt trẻ con, cho nên không thèm so đo với cậu ta. Có điều nhà nào có đứa con như thế, không khiến cha mẹ tức chết mới lạ.”
Viên Mục Dã gật đầu: “Ừm, tôi cũng thấy vậy...”
Trương Khai thấy Viên Mục Dã cũng đồng ý với mình thì đắc ý nói tiếp: “Đứng bên cạnh tôi đây là Trương Đại Quân, bởi vì béo cho nên chúng tôi gọi anh ta là Trương Tròn Vo. Anh ta rất dễ nói chuyện, anh nhìn anh ta là biết thích ăn uống rồi, chỉ cần nói chuyện về ăn uống với anh ta, thì anh ta có thể thao thao bất tuyệt!”
Viên Mục Dã nhìn những người trong ảnh, hỏi Trương Khai: “Cậu đến đây làm việc mấy năm rồi?”
Trương Khai gãi gãi đầu xấu hổ nói: “Trước khi anh đến thì tôi là người đến muộn nhất, năm ngoái mới chính thức gia nhập. Bây giờ có anh rồi, tôi không còn là người mới nhất nữa!”
Viên Mục Dã thầm nghĩ trong lòng, Trương Khai có thể làm việc cho Lâm Miểu đương nhiên phải có chỗ hơn người, có điều với tính cách nóng vội này của cậu ta, không biết sở trường của cậu ta là gì?
Đọc truyện tại s1apihd.com
Nghĩ vậy, Viên Mục Dã trả lại ảnh cho Trương Khai: “Mọi người trong đội phụ trách công việc gì?”
Không ngờ vấn đề đơn giản này lại làm khó Trương Khai, cậu ta vò đầu bứt tai nghĩ mãi mới nói: “Chúng tôi có việc gì thì làm việc đó, cũng không phân công cụ thể. Nếu như miễn cưỡng nói công việc, thì mỗi người đều có năng khiếu riêng... thằng nhóc Hoắc Nhiễm này là cao thủ về máy móc, chỉ cần anh nói cho cậu ta tên loại máy cậu ta nhất định sẽ tìm hiểu, nhanh chóng nắm được cách sửa chữa, tháo lắp! Tằng Nam Nam là cao thủ máy tính, chỉ cần cô ấy muốn... thì không có hệ thống nào cô ấy không vào được. Còn Trương Tròn Vo có thính lực rất tốt, anh ấy có thể nghe được những âm thanh có tần số vô cùng thấp. Còn tôi, ngoại trừ là người có thân thủ tốt nhất ở đây, tôi còn có một năng khiếu khác, chờ có cơ hội tôi sẽ biểu diễn cho anh xem.”
Viên Mục Dã thấy đối phương giữ lại sở trường của mình không nói ra, thì biết cậu ta nhất định có một năng lực khiến người khác kinh ngạc, cũng giống như điều Lâm Miểu đã nói lúc trước, anh ta sẽ không tùy tiện tiết lộ dị năng của mỗi người, nhất định phải do bọn họ tự cam tâm tình nguyện nói ra.
Cứ như vậy, cả buổi sáng Trương Khai và Viên Mục Dã nói rất nhiều chuyện về đồng nghiệp, Trương Khai gần như nói một lượt tất cả những gì cậu ta biết về mọi người cho Viên Mục Dã nghe. Thậm chí đến cả từng nhược điểm nhỏ của mọi người cũng nói cho cậu. Ví dụ như Hoắc Nhiễm sợ côn trùng và bóng tối, Trương Tròn Vo nhìn thấy máu sẽ choáng, Tằng Nam Nam bị dị ứng nặng với đậu phộng, đội trưởng Đoàn chưa từng ăn kẹo...
Nói nhiều đến mức khiến Viên Mục Dã thay đổi cách nhìn nhận về Trương Khai, cậu không ngờ một người đàn ông cường tráng như vậy mà lại mang trái tim bà tám đến thế. Đương nhiên, việc này còn thể hiện quan hệ của mọi người trong đội không tệ, cho nên những nhược điểm nhỏ như vậy cũng biết.
Buổi trưa, Trương Khai dẫn Viên Mục Dã đi ăn sủi cảo, cậu ta vừa ăn vừa nói với Viên Mục Dã: “Thật ra chỗ chúng ta có đồ ăn, cơm nước cũng không tệ! Nhưng mấy ngày nay, bác Lưu đầu bếp xin nghỉ, cho nên hai chúng ta đành phải ăn ngoài tạm thôi. Có điều anh cũng không cần lo lắng, đợi mọi người về là tốt ngay, đội trưởng Đoàn cũng biết nấu cơm, mà còn ngon nữa!”
Thấy Trương Khai nhắc đến đội trưởng Đoàn, Viên Mục Dã thuận miệng hỏi: “Bọn họ đang theo vụ án nào thế? Đi bao lâu?”
Trương Khai thấy Viên Mục Dã hỏi như vậy thì nuốt vội miếng sủi cảo trong miệng, sau đó mồm miệng nhồm nhoàm nói: “Bọn họ đi sang tỉnh bên cạnh, đi một tuần. Thấy bảo bên đó có một nơi tên là Cẩm Xuyên xảy ra chuyện kỳ quái khiến lòng người hoang mang, tổng giám đốc Lâm phái bọn họ đến đó điều tra nghiên cứu, xem tình huống cụ thể là như thế nào?”
“Chuyện lạ? Chuyện lạ như thế nào?” Viên Mục Dã tò mò.