Hạ Cánh Xuống Tim Anh

Chương 35: Đau đến mức cả đời không quên được cô

Edit: Lạc Lạc

Tay của Nguyễn Tư Nhàn vẫn đang cứng đơ giữa không trung, đầu óc không phản ứng một lúc lâu, quanh quẩn trong mớ cảm xúc hỗn độn.

Có khϊếp sợ, có kinh hãi, có áy náy, còn có chút…… đau lòng.

Cái tát lúc nãy nói to thì cũng không to, nhưng đã gây chú ý cho những người xung quanh, lần lượt quay đầu nhìn qua.

Hết người này đến người khác, hầu như tất cả khách trong quán bar đều nhìn sang đây, châu đầu ghé tai, buôn chuyện vô cùng say mê và thích thú.

Biện Toàn đã hoàn hồn giữa sự thay đổi lớn này, đúng lúc trong tay đang có vài viên đá, cô lập tức lấy khăn bọc lại rồi lao đến đưa cho Nguyễn Tư Nhàn.

Tim của Nguyễn Tư Nhàn vẫn đang đập mạnh, thấy hành động của Biện Toàn, không nghĩ gì nhiều, vươn tay giúp Phó Minh Dư chườm lên gò má.

Nhưng anh lại nghiêng đầu đi, tránh khỏi những viên đá, nhìn thẳng vào Nguyễn Tư Nhàn.

“Cô hả giận chưa?”

Khi nghe thấy Phó Minh Dư hỏi như thế lần thứ hai, lời giải thích của Nguyễn Tư Nhàn vốn đã lên đến cổ họng nhưng lại bị đè nén xuống.

Cô lặng im một lúc, sau đó gật đầu nói: “Ừm, hả giận rồi.”

“Được.” Phó Minh Dư không nói thêm lời nào, thậm chí cũng không có thêm một ánh mắt nào, dứt khoát xoay người đi ra ngoài.

Biện Toàn không hiểu hướng đi này lắm.

“Không phải chứ, sao lúc nãy cậu không giải thích với anh ta? Cậu không muốn đánh anh ta mà, chỉ là hiểu lầm thôi! Cậu đang làm gì vậy hả? Anh ta là sếp của cậu đó!”

Bên tai là lời cằn nhằn của Biện Toàn, Nguyễn Tư Nhàn vẫn đang nhìn theo bóng lưng của Phó Minh Dư.

Cho đến khi anh đóng cửa lại, Nguyễn Tư Nhàn mới nói: “Mình giải thích với anh ta, nói mình đánh nhầm người, không phải mình muốn đánh anh ta, sau đó thì sao? Chuyện giữa cả hai sẽ không thể kết thúc.”

Biện Toàn cái hiểu cái không gật đầu, “Vậy cậu thừa nhận, chuyện này cứ vậy mà chấm dứt à?”

“Đúng vậy.”

Bấy giờ Nguyễn Tư Nhàn cũng vừa nhận ra, hóa ra lúc trước Phó Minh Dư bỗng dưng thay đổi thái độ với cô, có lẽ là đã biết được chuyện đó.

Chỉ là người này đã quen thói kiêu ngạo, có lẽ cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ xin lỗi cô.

Có điều trong những ngày qua cho đến bây giờ, anh dung túng cô, thật ra đây cũng được coi như là một lời xin lỗi đặc biệt.

Hơn nữa cô thấy rằng mình dường như đã không còn tức giận nữa, nhưng dường như chuyện này vẫn chưa có một kết luận rõ ràng, cùng với một nỗi vướng mắc không rõ, chi bằng hãy để cái tát này như là một cơ hội, chuyện trước kia đã hoàn toàn tan biến.

“Dù sao thì nó cũng đã chấm dứt đối với mình.”

Biện Toàn suy nghĩ cả buổi cũng không hiểu được ý của cô, nhìn thời gian, phất tay đuổi người: “Thôi thôi, cậu về nghỉ ngơi mau đi, chẳng phải ngày mai còn có chuyến bay à.”

Nguyễn Tư Nhàn thật sự cũng rất mệt, cầm túi lên chuẩn bị về nhà.

Nhưng khi cô mở cửa ra, lại thấy Phó Minh Dư vẫn còn đứng bên vệ đường.

Tài xế của Phó Minh Dư đã đưa Trịnh Ấu An về nhà, đêm hôm, anh cũng lười gọi người đến đón mình.

Anh ngẩng đầu nhìn dòng xe cộ ở phía xa, từ góc độ này, bên dưới ánh đèn lờ mờ, Nguyễn Tư Nhàn có thể dễ dàng nhìn thấy dấu bàn tay trên má anh.

“……”.

Cái tát này của mình lợi hại đến vậy sao?

Chỉ có một ngã tư để đợi xe, Nguyễn Tư Nhàn vẫn phải đến đó đứng.

Cảm thấy bên cạnh có người, Phó Minh Dư quay sang nhìn, ánh mắt cả hai đan xen vào nhau, nhưng dường như cũng không biết phải nói gì, vì thế lại dời mắt đi đầy ăn ý.

Một sự bối rối bỗng bao trùm lấy cả hai.

Trong buổi đêm giữa hè, gió đêm cũng mang lại cảm giác nóng bức, sau khi đứng ngoài trời được một lúc, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy người mình đã bắt đầu toát mồ hôi.

May là cuối cùng đã đợi được một chiếc taxi.

Tài xế dừng xe trước mặt cả hai, thăm dò hỏi: “Bắt xe à?”

Phó Minh Dư quay qua nói: “Cô trước?”

Nguyễn Tư Nhàn: “Anh trước đi.”

Khi nói, cô còn nhìn lên gò má của Phó Minh Dư.

Phó Minh Dư quay đầu đi, không cho cô nhìn.

“Cô trước đi.”

“Anh trước đi, tôi có thể đợi một lúc nữa.”

Một người tát, một người ăn tát, thế nhưng còn khiêm tốn ở đây, cũng thật diệu kỳ.

Sau khi qua lại vài câu, Phó Minh Dư hờ hững gật gật đầu, mở cửa ngồi lên xe.

“Đến chung cư Danh Thần.”

Tài xế nói được, nhưng sau đó lại hỏi ra ngoài: “Người đẹp, cô đi đâu? Tiện đường chung cư Danh Thần không?”

Nguyễn Tư Nhàn nghĩ, có lẽ lúc này Phó Minh Dư sẽ không muốn gặp cô, vì thế lắc đầu nói: “Anh đi trước đi, tôi đợi xe tiếp.”

Tài xế “Ô” một tiếng, đang định đạp ga, Phó Minh Dư lại nhìn qua cửa sổ xe, nhìn đến đây từ xa.

Sau khi nhìn một lúc, anh nói: “Cùng đi thôi.”

Giọng của anh rất khẽ, hầu như chỉ là âm mũi, còn kèm theo chút mệt mỏi, Nguyễn Tư Nhàn gần như chỉ nghe thấy bằng khẩu hình.

“Được.”

Im lặng suốt quãng đường, mãi đến khi về đến chung cư và bước vào thang máy, vẫn không có giao tiếp nào giữa cả hai, trong không gian kín mít, còn lúng túng hơn cả trong taxi.

Nhưng khi bọn họ đứng song song nhau trước cửa thang máy, Nguyễn Tư Nhàn lại vô tình nhìn thấy gò má của Phó Minh Dư trong gương.

Da của người này có phải đã trắng quá rồi không, núi Ngũ Chỉ* lại nổi bật như thế.

*Núi Ngũ Chỉ (núi năm ngón tay) là núi cao nhất ở đảo Hải Nam, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Ở đây ý chỉ năm dấu tay trên mặt Phó Minh Dư.

Về đến nhà, Nguyễn Tư Nhàn vừa mệt vừa đói, cởi giày ra liền đi vào phòng tắm.

Đang định cởi đồ ra tắm, cô bỗng thoáng thấy một lọ tinh chất trên bồn rửa mặt.

Đó là tinh chất cô luôn thích sử dụng, dùng để chữa trị cho da, công năng rất rõ ràng.

Sau khi suy ngẫm một lúc, cô cầm lọ tinh chất đi ra ngoài, lúc đi qua phòng bếp, còn tiện thể lấy thêm một hộp đá viên.

Nhưng khi cô đã đứng bên ngoài cửa thang máy, mới nhớ ra rằng lúc mình bước vào thang máy đã thấy anh nhấn tầng mười sáu, nhưng lại không biết cụ thể anh ở căn hộ mấy.

Cô gửi thẳng tin nhắn cho Phó Minh Dư.

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Anh ở căn hộ mấy?

Sau khi đợi vài phút, anh vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Nguyễn Tư Nhàn lại hỏi Bách Dương, rất nhanh đã nhận được câu trả lời.

Hai phút sau, cô nhấn chuông cửa căn hộ 1601.

Hành lang rất yên tĩnh, Nguyễn Tư Nhàn cúi đầu, nhìn mũi chân của mình, lại nghĩ đến núi Ngũ Chỉ trên mặt Phó Minh Dư.

Anh ta là một người rất cao ngạo, có thể sẽ không muốn mở cửa khi nhìn thấy cô qua máy theo dõi.

Suy nghĩ này vừa mới thành hình, cánh cửa trước mặt lại “Rắc” một tiếng rồi mở ra.

Phó Minh Dư đã thay một bộ đồ rộng thoáng, đứng ngay cửa, nhìn những thứ trong tay Nguyễn Tư Nhàn, khi ánh mắt vòng lên mặt cô lần nữa, trong mắt anh có chút cảm xúc phức tạp không thể tả.

“Đến xem chấn thương của tôi à?”

“……”

Nguyễn Tư Nhàn không phủ nhận điều đó, đưa đồ cho anh: “Anh chườm đi, qua ngày mai sẽ khỏi rất nhiều.”

Bỏ qua mấy viên đá, Phó Minh Dư nhìn qua một tay khác, “Đây là gì?”

“Tinh chất chữa trị, hiệu quả rất cao.”

Phó Minh Dư khẽ nhếch môi, cầm lấy hộp đá trong tay cô, thờ ơ nói: “Tôi không cần cái đó.”

Sau đó xoay người đi vào nhà, cửa không đóng, Nguyễn Tư Nhàn đi theo anh vào, nói: “Thật sự rất có hiệu quả, tôi đã kiểm chứng rồi!"

Phó Minh Dư dừng chân, quay lại nhìn cô, nhíu mày nói: "Cô hay bị người ta đánh lắm à?”

Nguyễn Tư Nhàn: “…… Không phải! Lúc trước có vài tuyến đường hàng không của bọn tôi có bức xạ rất cao, mặt tôi sẽ ửng đỏ lên.”

Phó Minh Dư để hộp đá lên bàn, ngồi xuống ghế sofa, thoải mái tựa lên gối mềm, trên mặt không có biểu cảm nào.

“Vậy cô thoa cho tôi đi.”

Nguyễn Tư Nhàn chỉ ngây người một lúc ngắn, sau đó bước thẳng đến ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh Phó Minh Dư.

Phó Minh Dư thấy cô bước đến thản nhiên như thế, ngược lại hơi mất tự nhiên.

Anh mím chặt môi, quay mặt đi.

Nguyễn Tư Nhàn lo điều chỉnh cái lọ, sau khi đổ chất lỏng đặc sệt lên lòng bàn tay, cô chấm một ít bằng ngón trỏ của tay còn lại, nhẹ nhàng thoa lên mặt anh.

Nhưng khi đầu ngón tay chạm vào da anh, Nguyễn Tư Nhàn vẫn khựng lại một lúc.

Dấu tay rõ như thế, không thể hết hẳn trong một lúc ngắn được, anh là một tổng giám đốc, ngày mai phải gặp mọi người thế nào đây.

Cảm thấy cô bất thường, Phó Minh Dư quay đầu lại nhìn cô, nheo mắt.

“Thế nào, đau lòng à?”

Người này làm sao thế?

“Không.” Nguyễn Tư Nhàn lập tức nói, “Tôi chỉ đang suy nghĩ, tôi tát cũng không thẳng tay, làm sao lại mạnh như vậy được.”

Phó Minh Dư khẽ khịt mũi một tiếng.

Nguyễn Tư Nhàn lại chấm ít tinh chất, từng chút một, từng chỗ một, cẩn thận thoa lên má anh.

Tiếng kêu của côn trùng vào buổi tối mùa hè tăng giảm không ngừng, từng tiếng truyền qua cửa sổ, truyền vào tai Nguyễn Tư Nhàn cùng với tiếng hít thở của Phó Minh Dư.

Cô rất nhẹ tay, nhẹ đến mức như đang gãi ngứa, Phó Minh Dư cố nén khoảng vài phút, nhưng thật sự không nén được nữa, hơi nhíu mày.

“Tôi mạnh tay quá à?”

Phó Minh Dư trầm ngâm một lúc, “Không, cô tiếp tục đi.”

Nguyễn Tư Nhàn “Ồ” một tiếng, xuống tay lại càng nhẹ hơn.

Chân mày của Phó Minh Dư vẫn không giãn ra, ngay cả hơi thở cũng dần trở nên dồn dập.

Nguyễn Tư Nhàn thấy thế, động tác lại nhẹ đi.

Cuối cùng Phó Minh Dư vẫn không kìm được, nói: “Cô đang thoa thuốc hay là đang sờ mó tôi?”

Nguyễn Tư Nhàn: “……”

Cô bất ngờ chọc mạnh vào mặt anh, “Anh đoán xem?”

Phó Minh Dư “Rít” một tiếng, nghiến răng nhìn Nguyễn Tư Nhàn, “Cô vẫn là phụ nữ à?”

“Nếu tôi là đàn ông, một bạt tai giáng xuống, có thể anh sẽ chết luôn đấy.”

Phó Minh Dư bỗng mỉm cười, tiến lại gần cô, trầm giọng: “Nếu cô là đàn ông, tôi sẽ dung túng cô như thế sao?”

Ngay lúc này, khoảng cách giữa cả hai cực kỳ gần, có thể nghe rõ cả tiếng hít thở của nhau, và cũng có thể thấy được hình ảnh phản chiếu của mình trong con ngươi của đối phương.

Nguyễn Tư Nhàn nghĩ đến câu nói “Dung túng” của Phó Minh Dư, được nói ra bởi chất giọng khàn đặc của anh, nghiền ngẫm bên tai, nán lại thật lâu.

Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy rằng, không phải anh đang thể hiện mình lịch lãm đến thế nào, mà là đang giải thích sự thật giữa hai người với cô, chỉ với cô.

Cô không thể lên tiếng phản đối những lời này, bởi vì nó chính xác là sự thật, nhưng cô cũng không biết phải trả lời như thế nào.

May thay, bụng của cô đã giải cứu cô.

—— kịp thời kêu lên hai tiếng "Ục ục".

Sáng hôm sau, Nguyễn Tư Nhàn dậy sớm chấp hành chuyến bay, quay về địa điểm xuất phát vào buổi chiều, lúc về nhà gặp được vài đồng nghiệp ở cổng, bọn họ đang tán chuyện, hôm nay kế hoạch định kỳ hàng tháng của bộ phận kế hoạch chuyến bay đã bị hoãn lại, lý do cụ thể không rõ, nhưng hình như là sắp xếp của Phó Minh Dư.

Lúc Nguyễn Tư Nhàn nghe thấy, vô thức nhìn lòng bàn tay của mình.

Thật sự không tát thẳng tay mà.

Một ngày sau đó, Nguyễn Tư Nhàn lại nghe nói rằng, cuộc họp thường kỳ của bộ phận điều phối trong tháng này đã bị hủy bỏ.

Lúc đó cô đã sững người.

Không phải chứ? Mặt của Phó Minh Dư mong manh đến vậy sao, vẫn chưa khỏi nữa à?

Mãi đến buổi sáng ngày thứ ba, khi cuộc họp trước chuyến bay bắt đầu, thoáng thấy bóng lưng của Phó Minh Dư, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra đã khỏi rồi.

Chuyến bay lần này của cô lại phối hợp với cơ trưởng Phạm, sau khi cuộc họp kết thúc cô liền đến nhà ăn ăn sáng cùng phi hành đoàn.

Trên bàn, sau khi mọi người chuyện trò vài câu, Nguyễn Tư Nhàn đã nhắc đến rằng mình được sắp xếp một huấn luyện viên chỉ dẫn bay vào tuần tới.

Sau khi trở thành cơ phó, để tích lũy kinh nghiệm bay, công ty sẽ sắp xếp huấn luyện viên chỉ dẫn bay cho bọn họ dựa theo điều kiện bay.

Đến lúc đó, Nguyễn Tư Nhàn đã có thể ngồi lên ghế điều khiển để chấp hành chuyến bay, bên cạnh là huấn luyện viên bay, giám sát và chỉ đạo toàn bộ quá trình để đảm bảo cho chuyến bay lần này.

Trước đó, Nguyễn Tư Nhàn cũng đã từng được sắp xếp huấn luyện viên chỉ dẫn bay, vì thế lần này cũng không hào hứng lắm, chỉ tùy tiện nhắc đến.

Cơ trưởng Phạm cũng thuận miệng hỏi: “Bay đến đâu?”

“Lâm Thành.” Nguyễn Tư Nhàn nói, "Tôi tương đối quen thuộc với tuyến đường hàng không này.”

“Quen thì quen, nhưng có huấn luyện viên bên cạnh thì vẫn khác.”

Mặc dù cơ trưởng Phạm đã làm cơ trưởng được hai mươi năm, nhưng thỉnh thoảng vẫn gặp phải huấn luyện viên kiểm tra tại chỗ, hoặc là vì để tiện cho huấn luyện viên, tạm thời thêm một đội bay vào chuyến bay của ông, ông vẫn sẽ căng thẳng.

“Vậy cô đã gặp huấn luyện viên lần này chưa? Để tôi xem xem tôi có quen không, nếu quen tôi sẽ nói ông ấy chiếu cố cô nhiều hơn.”

Nguyễn Tư Nhàn nhớ lại, nói: “Tôi không nhớ rõ tên, hình như là họ Hạ?”

Cơ trưởng Phạm há miệng nghĩ ngợi, “Hạ Lan Phong?”

“A phải, chính là cái tên này.”

“Ông ấy?” Cơ trưởng Phạm ngạc nhiên, đặt đôi đũa xuống, “Cô chắc chắn là ông ấy?”

“Đúng vậy, sao thế?”

“Vậy thì cô thật may mắn.” Cơ trưởng Phạm nói, “Huấn luyện viên này rất không tầm thường, xuất thân từ không quân, thành tích xuất sắc, sau khi xuất ngũ thì đến Thế Hàng, khi đó Thế Hàng vừa thành lập phi đội, ông ấy rất lợi hại, là chỉ huy cơ trưởng đầu tiên tại thời điểm đó, kỹ thuật không mấy ai so được, tôi nhớ có một năm, bởi vì lỗi lệnh đài quan sát, máy bay tư thế của ông ấy đυ.ng độ với một chiếc Airbus 320 khác, suýt thì va chạm, ngay cả kiểm soát không lưu lúc đó cũng kinh hãi, ngất xỉu luôn, kết quả là ông ấy đã đảo ngược tình thế, tránh khỏi một vụ tai nạn trên không, lúc đó còn được Cục Hàng không khen ngợi nữa.”

Cơ trưởng Phạm lại nói tiếp, tất cả người trên bàn đều vểnh tai nghe.

“Hơn nữa lão tiền bối này lợi hại thì lợi hại đấy, người ta làm chuyện gì cũng là tốt nhất, sau đó lại thay đổi huấn luyện viên, thành tích huấn luyện cũng rất xuất sắc.” Cơ trưởng Phạm nói đoạn lại thở dài, “Tuy nhiên sau khi con gái của ông ấy sinh bệnh, muốn ở nhà dành nhiều thời gian hơn cho con gái, vì thế chỉ đạo chuyến bay đã bị thiếu, lúc đó nếu ai được sắp xếp ông ấy chỉ dẫn bay, đều phải khoe khoang ra, hơn nữa gần đây…… Dường như ông ấy đã không chỉ dẫn bay được bốn năm năm rồi, tôi nghĩ rằng ông ấy đã rút lui, sao lại tự dưng đến chỉ dẫn bay……”

Mọi phấn khích của Nguyễn Tư Nhàn vốn đã biến mất, nhưng khi nghe cơ trưởng Phạm nói như thế, cô lại phấn khích trở lại, hoàn toàn không chú ý đến sự nghi ngờ của ông.

“Là lần đυ.ng độ trên không vào năm 2007 đúng không? Tôi đã xem tin tức, thì ra là ông ấy!”

“Ừm.” Cơ trưởng Phạm thấy trong ánh mắt của Nguyễn Tư Nhàn chứa đầy sự chờ mong, lại trầm giọng nói, “Tuy nhiên ông ấy cũng có tiếng nghiêm khắc, có một lần chỉ dẫn bay cho cơ phó, bay không đạt, ông ấy đã trực tiếp đưa người đi bay năm lần chuyến bay bốn chặng.”

Năm lần chuyến bay bốn chặng cũng là một cách thức chỉ dẫn bay, có điều không phải là chấp hành chuyến bay, mà là lái máy bay trống để luyện tập hạ cánh ở đường băng.

Không có cơ phó nào sẵn sàng đi theo con đường này, bởi vì điều này có nghĩa là mình không có kỹ thuật.

Một tiếp viên mới bên cạnh chậc lưỡi hai tiếng, “Huấn luyện viên cũng có quyền to đến vậy à?”

“Chưa kể huấn luyện viên có quyền to hay không.” Cơ trưởng Phạm cười một tiếng, hạ giọng, “Cô biết người ta là ai không? Là cậu của Phó tổng, em vợ của Phó đổng, muốn biến cơ trưởng thành cơ phó cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”

Nói xong, ông lại quay sang nhìn Nguyễn Tư Nhàn, “Vì thế cô may mắn thì tốt, tuy nhiên nhất định cũng phải chú ý, ông ấy rất nghiêm khắc, nếu phạm phải sai lầm cấp thấp, cô cũng chỉ có thể đi bay năm lần.”

Nguyễn Tư Nhàn gật đầu liên tục: "Nhất định tôi sẽ thực hiện thật tốt.”

Bởi vì chuyện này, tâm trạng cả ngày nay của Nguyễn Tư Nhàn đều rất tốt, khi trở về địa điểm xuất phát vào buổi chiều, cô kéo hành lý bay thảnh thơi đi về nhà, lúc đợi thang máy còn hát ngân nga.

“Tôi muốn bay cao hơn ~ bay cao hơn ~ nhảy múa như một cơn cuồng phong ~ rời xa hoài bão ~ tôi muốn bay cao hơn ~ bay cao……”

Nhưng ngay khi cửa thang máy mở ra, tiếng hát của Nguyễn Tư Nhàn bỗng dưng im bặt.

Phó Minh Dư đứng bên trong, cầm một túi thuốc trong tay, đeo khẩu trang, lười biếng nhìn cô.

“Kiểm soát không lưu cho phép cô bay cao hơn à?”

Nguyễn Tư Nhàn: “……”

Cô im lặng bước vào, đứng cạnh Phó Minh Dư.

Thang máy từ từ đi lên, Nguyễn Tư Nhàn nhìn khẩu trang của Phó Minh Dư, lại nhìn thuốc trong tay anh, hỏi: “Nghe nói mấy ngày nay anh vẫn chưa đi mở họp, bị cảm à?”

Phó Minh Dư cúi đầu liếc nhìn cô, không nói gì, chỉ tháo khẩu trang ra.

“Cô thấy tôi đi mở họp như thế này, gặp cấp dưới của tôi, nhân viên của tôi, phấn khích lắm đúng không?”

Nguyễn Tư Nhàn: “……”

Không phải chứ, ba ngày trôi qua, trên mặt Phó Minh Dư vẫn còn dấu tay mờ mờ.

Lực đẩy cánh tay năm mươi ký này của cô đúng là đẩy không vô ích, đu xà cũng không phải là làm cũng như không.

Nguyễn Tư Nhàn nhìn mặt anh, ngẫm nghĩ một lúc, sau đó khẽ hỏi: “Đau lắm đúng không?”

Phó Minh Dư như cười như không, nói: “Đau chứ, đau đến mức cả đời này tôi cũng không quên được cô.”